Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

The Lost Dimensions

Seulgi trừng mắt nhìn Joohyun, bỗng nhiên các đầu ngón tay tê rần. Cậu liếm môi.
"Chị..đang nói thật sao?" Đầu cậu ong ong, một tia bàng hoàng hiện rõ trên khuôn mặt trẻ thơ. Joohyun gật đầu. Nàng vẫn đang nắm lấy tay cậu, chờ đợi cậu phát hoảng lên. Thế nhưng, tất cả những gì Joohyun nhận được lại là cái bĩu môi hờ hững và động tác nhún vai đầy ngán ngẩm của Seulgi.
"Ờ thì.." Tới lượt Joohyun trố mắt ra nhìn người trước mặt mình.
"Thì?" Nàng cao giọng lặp lại.
"Tôi không biết nữa, thì..thôi" Nàng có thể cảm nhận được máu trong người mình đang sôi sục. Có lẽ, có thêm một người bạn đồng hành ngay từ đầu đã là một ý tưởng tồi trong kế hoạch sinh tồn của nàng. Joohyun không ngần ngại vỗ mạnh vào vai cậu, nàng mặc kệ mình chỉ vừa gặp người này ít đây vài phút.
"Cậu có vẻ bình thản nhỉ? Cậu có hiểu được chúng ta đang ở trong tình cảnh thế nào không?" Seulgi bị đánh liền cau mày, lấy tay xoa xoa vai mình. Cậu nhăn nhó nhìn Joohyun.
"Chứ bây giờ chị có cuống lên thì cũng có giải quyết được gì sao? Đằng nào va cũng va rồi mà. Cũng tới lúc Trái Đất phải thay đổi rồi, chị không nghĩ vậy sao?" Seulgi nói, sau đó cậu thực tự nhiên vỗ vai Joohyun.
"Chúng ta cũng giống khủng long thôi, có gì đâu" Joohyun cắn môi, nàng sắp mất kiên nhẫn rồi. Nàng đưa tay vuốt lấy mái tóc ẩm ướt vẫn còn bốc mùi ngai ngái của mình.
"Khủng long sao?" Seulgi nghe vậy liền gật đầu lia lịa. Cậu cầm tay Joohyun lên, mở ra lòng bàn tay của nàng. Tay kia của bản thân nắm thành nắm đấm. Âm thanh cùng hình ảnh vô cùng sống động mà giải thích cho Joohyun.
"Thì đây là khủng long, chúng vẫn sống vô cùng bình thản và tự cho mình là chủ nhân của Trái Đất, giống con người chúng ta vậy. Rồi một ngày đẹp trời, một thiên thạch va vào Trái Đất, xoá sổ toàn bộ bọn chúng. Thời đại thay đổi rồi. Chúng ta phải kết thúc để bắt đầu chứ" Đó là lúc nắm đấm cậu, tượng trưng cho khối thiên thạch, đâm sầm vào lòng bàn tay của Joohyun.
"Bùm" Seulgi làm ra tiếng nổ vô cùng ngốc nghếch khiến Joohyun giận điên lên. Nàng bóp chặt lấy nắm tay của cậu. Sau đó, nàng trừng mắt nhìn Seulgi.
"Tôi biết khủng long chết thế nào! Và tôi không quan tâm tới điều đó. Thứ tôi quan tâm là tôi không muốn chết" Seulgi nhìn nàng, sau đó cười cười xua tay.
"Sao chị cứ phải làm quá lên thế nhỉ? Giờ có sống hay chết cũng giống nhau mà. Xung quanh cũng đâu còn ai đâu" Đôi mắt hí của cậu kéo lên thành hai đường cong hoàn hảo, Seulgi đột nhiên ngồi sát vào người Joohyun, cậu thản nhiên nói.
"Với cả,.."
"Chết chung với người đẹp như tôi cũng được mà, phải không?" Joohyun nghe vậy, mọi tia hi vọng của nàng về sự sinh tồn dường như hòn toàn bị dập tắt bởi những lời người này nói. Nàng nhủ thầm trong lòng, tại sao đã để nàng sống sót rồi, mà lại giao cho nàng một kẻ ngốc thế này? Chẳng phải Trái Đất trước kia có gần tám tỉ người hay sao?

Joohyun càng nhìn vào nụ cười nham nhở của Seulgi càng cảm thấy số phận của mình thật hẩm hiu. Nàng đã đang rất sợ hãi rồi, lại lạc lối không có phương hướng, những tưởng khi có một người cùng hoàn cảnh với mình thì nàng sẽ được cứu rỗi. Thế nhưng không! Cái người trước mặt này làm Joohyun vô cùng nản chí, chưa gì nàng đã cảm thấy chuyện này sẽ không đi tới đâu. Rồi cuối cùng cả hai cũng sẽ chết khô như hai con cá thu tội nghiệp mà thôi. Nghĩ vậy, nỗi sợ cùng mơ hồ trong lòng nàng càng dâng cao, Joohyun bất giác không ngăn cản nổi nỗi sợ ấy, nước mắt không tự chủ mà rơi đầy trên má nàng.
"Cậu nói như vậy mà nghe được sao? Cậu muốn thì tự chết một mình đi. Tôi không muốn chết" Nói rồi, nàng không ngần ngại oà khóc làm Seulgi sợ hết hồn.
"Này, sao chị lại khóc? Có gì đâu mà phải khóc? Lỡ chết xong lên thiên đường vui hơn ở đây thì sao?" Seulgi nói to, sau đó lay vai Joohyun. Nàng bây giờ vô cùng nhạy cảm, vô cùng mong manh. Nàng bây giờ còn vừa liệt Seulgi chết tiệt này vào danh sách những gánh nặng mà nàng phải vác theo trong cuộc chiến sinh tồn khốc liệt này. Mọi thứ của con người này đột nhiên trở nên thật đáng ghét đối với nàng trong phút chốc. Kể cả đụng chạm nhẹ của cậu cũng làm nàng tức muốn xì khói trên đầu. Từ nãy tới giờ cậu ta không nói được lời nào tử tế mà toàn xúi nàng chết chung với cậu ta. Càng nghĩ càng thấy tuyệt vọng, Joohyun vùng vằng giật tay ra, không cho Seulgi chạm tới mình.

Nàng cần phải xả ra cho hết những cảm xúc đang dồn nén quá tải trong người nàng. Trước khi Joohyun đưa ra bất cứ quyết định sinh tồn nào, nàng phải khóc đã. Thế nhưng, nỗi niềm được giải toả đâu chưa thấy, Joohyun đã nghe thấy tiếng nức nở bên cạnh mình. Nàng ngẩng mặt lên thì thấy Seulgi hai tay ôm mặt, nước mắt nước mũi chảy tèm lem. Tiếng khóc của cậu như trấn át cả tiếng khóc của nàng. Joohyun dụi mắt, nàng đánh lên người cậu.
"Cậu khóc cái gì hả? Không phải không sợ chết lắm sao?" Seulgi vẫn đang cúi đầu, đôi vai run rẩy kịch liệt. Cậu khóc to tới nỗi làm Joohyun im bặt. Trong phút chốc, nàng thực sự đã nghĩ đứa trẻ này cũng vì sợ hãi nên mới khóc tới thương tâm như vậy. Có lẽ nàng đã hơi nặng lời với cậu. Dù gì, Seulgi cũng đang ở trong hoàn cảnh giống nàng mà. Nghĩ vậy, Joohyun quàng vai Seulgi, thở dài dỗ dành.
"Được rồi, tôi biết là cậu sợ. Thế nhưng chúng ta cứ ngồi đây thay phiên nhau khóc thì cũng không phải là ý hay đâu. Thay vì thế, chúng ta nên-.." Joohyun nói được một đoạn thì Seulgi liền bật dậy. Nước mắt vẫn vương đầy trên khuôn mặt lem luốc. Cậu nhe răng cười với nàng, khuôn mặt Seulgi chỉ vì vừa khóc vừa cười cũng biến thành vô cùng khó coi.
"Cậu cười cái gì?" Dường như Joohyun vẫn chưa kịp thích nghi với con người thay đổi nhanh như chớp thế này. Nàng không biết phải làm gì với cậu nữa. Đúng lúc đó, Seulgi rất hồn nhiên lên tiếng. Điệu bộ vô cùng đắc chí.
"Tôi không biết dỗ người khác nín khóc thế nào, nên tôi khóc to hơn để chị ngậm miệng lại. Ha ha, không ngờ chị nín thật. Bị lừa rồi nha." Đuôi mắt Joohyun giật giật. Nàng không nghĩ cậu ta có thể nghĩ ra cái trò trẻ con này. Nàng hậm hực, cắn môi nhìn Seulgi đang cười. Joohyun nghĩ, có lẽ nàng chưa kịp chết vì đói, vì khát, mà nàng sẽ chết vì con người này mất.

Nghĩ vậy, Joohyun không nói không rằng đứng bật dậy, sau đó khiêng cái hộp mà nàng vừa tìm được rồi nhào ra khỏi xe. Để mặc Seulgi vẫn đang ngồi ở trong, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bây giờ không phải lúc để tốt bụng, nàng phải cứu lấy bản thân mình trước thôi. Bên ngoài, khung cảnh hỗn độn cùng làn khói dày đặc vẫn ở đó, che khuất tầm nhìn của Joohyun, làn khói đặc sệt đập vào mặt nàng khiến Joohyun ho khan. Nàng khó khăn đi về phía trước với tiềm thức trống rỗng. Kì thực, nàng cũng không biết mình nên làm gì vào lúc này. Còn gì để cố gắng nữa hay không? Nếu như theo giả thuyết của nàng, rằng con người thật ra đã biết trước về ngày tận thế này, thì chắc chắn phải còn sót lại một vài cá thể. Nếu không, nếu không tại sao lại có những thứ như chiếc hộp này. Câu hỏi lớn nhất bây giờ chính là bằng cách nào Joohyun có thể tìm được những người còn sống đây? Ngoài nàng và Seulgi. Từ nãy tới giờ nàng đã nhìn kĩ lắm rồi, không hề có ai nằm chỏng chơ giữa đống cát bụi như khi nãy nàng tìm được Seulgi. Hiện tại, xung quanh Joohyun chỉ toàn là một màu đen của hoang tàn và đổ nát. Nàng không biết phải đi đâu, làm gì cả.

Đúng lúc này, nàng nghe ở phía sau tiếng bịch bịch rất lớn. Khi quay lại thì đã thấy Seulgi một thân cồng kềnh đi tới phía nàng làm Joohyun thở dài ngao ngán. Nàng nhìn cậu.

"Lại chuyện gì nữa đây?" Joohyun hỏi.
"Chị chạy đi đâu vậy?" Seulgi vừa nói vừa gãi đầu. Bây giờ cậu đã kéo kính chắn trên mũ phi hành gia của mình. Joohyun chỉ nghe loáng thoáng tiếng nói của cậu qua màn kính dày. Nàng nghĩ thầm, thật ra thì bộ đồ của Seulgi có thể làm cậu sống lâu hơn nàng. Joohyun đứng thẳng người lên, dõng dạc nói.

"Tôi đi tìm sự sống. Tôi không thể ngồi yên chờ chết với cậu được. Mà này, cậu lấy đâu ra bộ đồ đó vậy?" Bây giờ, khuôn mặt của Seulgi đã bị bịt kín, nàng không thế quan sát được biểu cảm của cậu. Thế nhưng, tiếng cười he he đầy chết tiệt kia, Joohyun vẫn còn nghe rõ lắm.

"Thứ nhất, tôi không biết tại sao mình lại mặc bộ này. Nó khá là không thoải mái, nhưng ít nhất nó sẽ bảo vệ được tôi. Còn chị mặc đồ hơi mát mẻ rồi đó. Thứ hai, chị định đi tìm sự sống kiểu gì hả? Nói tôi nghe xem, nếu chị có thể thuyết phục tôi, tôi sẽ đi với chị" Seulgi tuyên bố. Joohyun nhìn cậu, vô cùng khó chịu nghĩ, có tôi không cần đi với cậu thì đúng hơn.
"Tôi tìm thấy như thế nào, không cần cậu quan tâm. Tôi cũng không cần cậu đi với tôi. Thế nhé, chúc may mắn" Joohyun nói, sau đó chật vật khiêng cái hộp rời đi. Chính là, con người kia dường như vẫn chưa buông tha cho nàng. Joohyun đi một bước, lại nghe thấy tiếng lịch bịch đi đằng sau. Sau đó là tiếng gọi.
"Này, tôi đùa thôi. Làm gì mà dễ giận thế? Mà không phải chị nói là Trái Đất bị diệt vong rồi hay sao? Chị còn đi tìm sự sống ở đâu chứ?" Joohyun thật sự không kiên nhẫn để trả lời hết những câu hỏi của người kia. Nàng thở hắt ra một hơi, sau đó quay lại, ném cái hộp nhựa to đùng mà mình đang vất vả khiêng. Joohyun quyết định giải thích một lần cho xong với Seulgi.

"Thứ nhất, tôi tìm được cái hộp này trong cái xe vừa nãy và tôi đoán rằng con người đã được thông báo trước về thảm họa này. Và những người là chủ nhân của chiếc xe đó đã bị giết chết trên đường đi di tản. Thế nhưng, cậu không nghĩ rằng nhất định sẽ vẫn còn có người sống hay sao? Nhìn chúng ta mà xem. Thứ hai, cậu thôi hỏi đi có được không? Nếu cậu muốn đi chung với tôi thì đừng có nói nhiều. Tôi ghét nhất là những người ồn ào đấy. Còn nữa, cậu nhỏ tuổi hơn tôi, một là gọi tôi là chị xưng em, hai là đừng gọi tôi bằng gì cả. Rõ chưa?" Joohyun nói rồi quay bước rời đi. Seulgi ở đằng sau nghe thấy vậy, hí hửng đi theo. Cậu coi câu nói này là một sự đồng ý của Joohyun. Seulgi đi tới trước mặt nàng, đưa tay giành khiêng chiếc hộp kia.
"Sao chị biết tôi nhỏ tuổi hơn chị? Lỡ tôi lớn tuổi hơn chị thì sao?" Joohyun chưng hửng nhìn cậu. Seulgi nói cũng có lí. Thế nhưng, vừa nãy khi Seulgi bất giác gọi nàng là chị, thì nàng cũng tự cho rằng cậu nhỏ tuổi hơn mình.
"Tôi không cần biết. Cậu nhìn non choẹt vậy mà đòi lớn tuổi hơn tôi sao? Đừng có nói nhiều nữa, nếu cậu không thích thì tôi đi đây" Joohyun nói rồi lạnh nhạt bỏ đi, thế nhưng nàng lại một lần nữa thấy Seulgi bám theo mình. Cậu cứ như vậy mà lại luyên thuyên nói chuyện với nàng.
"Tôi nghĩ là chị nói đúng đấy. Tôi không thể nào lớn tuổi hơn chị được. Chị như mấy bà cô già hay lải nhải vậy. Cái tật đó chỉ có người lớn tuổi rồi mới có thôi. Vậy nên tôi đồng ý làm em" Cậu nói đoạn rồi cười cười. Joohyun nghe vậy, mặt đen đi một nửa, nhưng cũng không thèm chấp nhất con người kia. Ngược lại, nàng lại lên tiếng, giọng như chỉ đạo với Seulgi.
"Biết điều là tốt. Nếu đã là em thì cậu phải nghe lời tôi biết chưa? Và điều đầu tiên cậu nên nghe lời tôi là cậu phải có ý chí lên"

"Thì.. Tôi.. À. Em biết rồi, nhưng chị cũng phải nói cho em nghe kế hoạch của chị chứ. Chẳng lẽ chúng ta cứ đi mãi về phía trước thế này?" Joohyun thấy Seulgi nói cũng có lí, bèn lẳng lặng nhìn qua phía cậu.

"Vậy.. cậu có kế hoạch gì tốt hơn không?" Đây thật sự là câu hỏi chân thành từ nàng, không hề mang tính mỉa mai. Vì kì thực, Joohyun đang rất sợ. Sự sợ hãi của Joohyun khiến nàng trở nên dựa dẫm vào Seulgi. Mặc dù cậu ta có phần đáng ghét và ấu trĩ, nhưng nhìn cũng lành tính và dễ bảo, không giống như một người sẽ giết nàng rồi một mình đi tìm sự sống. Thế nhưng, nói đi thì cũng phải nói lại. Giờ đây, nàng không còn sự lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng vào người bạn đồng hành của mình. Và Seulgi, thì cũng không có lí do gì để làm hại nàng cả.

Trừ phi cậu ta biết được cái gì đó.

"Trong bộ đồ này của em có một thiết bị định vị vẫn còn hoạt động" Cậu vừa nói vừa lấy ra trong túi áo dày cộm của mình một thiết bị nhìn giống một chiếc la bàn với vài cái nút khiến Joohyun mở to mắt nhìn. Nàng biết thứ này là gì, nó chính là máy bắt sóng ra đa. Chỉ cần có được tín hiệu đi tới nơi có ra đa, tức là sẽ có người sống.
"Seulgi, chúng ta có đường sống rồi" Nàng nói rồi mừng rỡ ôm lấy cậu. Thế nhưng, chính là con người đáng ghét kia lại giở giọng đắc chí ra nói chuyện với nàng.
"Cuối cùng chị cũng thấy em có ích rồi chứ gì?" Nàng không thấy được mặt cậu, thế nhưng thông qua ngữ điệu của Seulgi, Joohyun cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt bầu bĩnh như cái bánh bao nhũn của cậu đang vênh lên đằng sau lớp kính dày.
"Được rồi, đừng tự cao tự đại nữa. Từ bây giờ tôi và cậu phải dựa vào nhau mà cố gắng đấy. Tôi biết là chúng ta vừa chỉ gặp nhau cách đây không lâu, nhưng..do hoàn cảnh cấp bách, chúng ta phải học cách hỗ trợ nhau thôi. Tôi sẽ làm hết sức có thể để bảo vệ cậu, nên cậu cũng phải vậy. Cậu làm được chứ?" Joohyun nói như ra lệnh, giọng nói mang đầy bản lĩnh và nồng cháy ý chí chiến đấu, hệt như một người chỉ huy thực thụ. Seulgi nghe xong, cũng không đồng ý với lời đề nghị của Joohyun ngay mà còn bắt bẻ nàng.

"Nếu chị nói như thế, thì chúng ta bây giờ giống như gia đình của nhau rồi. Chị không nghĩ là chị nên gọi em là em sau. Chị hơi cậu cậu tôi tôi rồi đấy. Cố gắng vì nhau mà cứ tôi tôi cậu cậu như người xa lạ thế à? Chị vừa mới bắt em gọi chị bằng chị xưng em mà? Sao chị không làm thế đi? Chị chẳng công bằng gì cả? Vừa mới gặp nhau mà chị đã bắt nạt em rồi. Cứ thế này thì làm sao mà dựa vào nhau tiếp tục sống được hả Joohyun?" Seulgi bức xúc nói. Joohyun trừng mắt nhìn cậu. Cái tên này, thì đúng là cậu là người xa lạ mà! Thế nhưng, cậu nói như vậy, cũng không phải là sai. Đúng là, bây giờ cả hai như tia hi vọng duy nhất của nhau. Thế nhưng, Seulgi nói nhiều quá!
"Được rồi, được rồi. Cậu lắm chuyện quá rồi đấy" Joohyun phủi tay.
"Cậu?!?" Seulgi cao giọng đáp. Nàng rít lên một tiếng, sau đó lớn tiếng nói với Seulgi.

"Thế bây giờ có đi không hả? Tôi không có thời gian cứ đứng đây phân bua với cậu được đâu nha. Cậu làm tôi sắp mất hết kiên nhẫn với cậu rồi đấy. Nhanh cái chân lên, ở đó mà nói nhảm. Còn chuyện xưng hô, từ từ tôi mới sửa được, từ từ đi. Mệt cậu quá" Nàng nói sau đó dán mắt vào thiết bị định vị, không thèm để ý tới Seulgi nữa mà cất bước đi. Nàng khá bất ngờ khi mình biết sử dụng cái quỷ này. Nàng không nhớ tại sao mình lại biết đọc những kí hiệu ở trong đây nữa. Có lẽ ngày trước nàng đã từng dùng qua rồi. Joohyun vẫn không hiểu tại sao nàng lại không có một kí ức gì nhất định về những việc đã xảy ra. Có phải khối thiên thạch kia đã mang hoá chất gì đó vào Trái Đất khiến bộ não con người tự động xoá hết kí ức của họ không? Hay là..đây chỉ là một giấc mơ vô cùng đáng sợ mà Joohyun vẫn chưa tỉnh lại từ nó?

"cẬu LÀm TÔi sẮP mấT HẾt kiÊn NhẪN vỚi CẬu Rồi ĐấY" Joohyun nghe được Seulgi cao giọng nhại lại mình, thái độ vô cùng lồi lõm. Nàng thở dài, mình đúng là quá xui xẻo khi phải sống sót chung với người này rồi.
"Cậu lèm bèm cái gì đấy? Tin tôi cho cậu một trận không hả?" Joohyun quát. Seulgi nghe vậy thì bĩu môi.
"Gì đâu, dữ ghê"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com