#8 - Lỡ Như
_Xin nhỗi nha chap trước tui đăng nhằm_
"Hóa ra tiếc nuối lớn nhất trên đời này không phải là không đến được với nhau,cũng không phải là không thể bên nhau trọn đời trọn kiếp,mà là bỏ lỡ nhau khi ngỡ như đã ở gần trong gang tấc."
-Dẫu còn thương đến muôn lần | Mỹ Việt-
_____________
"Em sẽ còn phải sống trong cái sự đảo lộn quái gở này bao lâu nữa đây.."- Yeri lăn ra giường ngước nhìn sang chỗ Irene. Mấy tuần nay không khí trong ký túc xá này quả nhiên rất kì lạ..
"Em nói vụ gì vậy?"
"Chị còn hỏi nữa hả.. Thì cái vụ SeungWan unnie bám dính lấy chị đó. Cả-hai-tuần nay luôn chứ đâu phải 1,2 ngày"
"Wendy? Em ấy bám lấy chị để chọc tức Joy thôi"- Irene cười tiếp tục sấy khô mái tóc của mình. Suốt cả tuần nay mới được một ngày về sớm một chút, sớm ở đây cũng đã gần 12 giờ rồi, cô còn phải nhanh chóng đi tận hưởng chiếc giường yêu quý của mình nên cũng chẳng bận tâm đến lời Yeri cho lắm.
"Ánh mắt đó sao em thấy quen quá.."- Yeri vừa nói vừa ngáp ngắn ngáp dài
"Quen?"
"Giống như cái thời Seungwan unnie chuẩn bị đeo đuổi Joy unnie ấy, ánh nhìn!"
"Em đừng có nói linh tinh Sooyoung nghe được sẽ không vui đâu"
"Nae, em thấy sao nói vậy thôi. Em đi ngủ trước đây"
..........
"Sao chị không ngủ?"- Joy ra ngoài uống nước bắt gặp SeulGi còn ngồi trên ghế liền ngạc nhiên
"Joy?? Chị đang xem lại buổi diễn hồi chiều của mình nè" - SeulGi vui vẻ chìa điện thoại ra cho cô xem
"Ngủ không lo, mai vẫn phải đi sớm đó"- Joy sẵn tiện rót thêm một ly nước cho SeulGi rồi tiến đến ngồi cạnh
"Cảm ơn em. Chị muốn xem mình nên thay đổi gì không thôi"
Hollin deus nal ttalawa
Modu hwanhohae neodo god Ooh ooh (Oh-eh-oh-eh-oh)
Anin cheoghaedo neon Ooh ooh (Oh-eh-oh-eh-oh)
Han beon naegileul haebolkka
Neomu swibgen oji ma
Jaemieobsjanh-a geogiseo Ooh ooh (Oh-eh-oh-eh-oh)
Milgo dang-gyeobolkka Ooh ooh (Oh-eh-oh-eh-oh)
Sijaghalge Bad boy down
"Bài hát của chúng ta đúng là daebak mà" - Joy xem xong liền cười và tự cổ vũ tinh thần cho chính mình, điệu bộ ngốc không tả được.
"Joy, em có hiểu bài hát này nói gì không?"
"Hỏi gì kì vậy, tất nhiên là em hiểu. Bài hát kêu mình phải rõ ràng trong chuyện tình cảm chứ gì, đừng nói chị không hiểu nha Kang SeulGi? Đợt quảng bá gần kết thúc luôn rồi đó"- Joy tròn mắt nhìn SeulGi đầy kì lạ
"Vậy đó mà có người hát đi hát lại bài này nhưng vẫn không chịu rõ ràng đó nha"- SeulGi nở nụ cười trêu chọc - "Mà sao gần đây chị không thấy em và Wannie đi cùng nhau nữa vậy?"
Tâm trạng Joy đang hứng khởi cũng phải chùng xuống vì câu nói không đúng lúc của SeulGi
"Chị xem tình thế bây giờ thì em rõ ràng kiểu gì đây?"- Joy nhắm mắt ngả ra ghế nói với giọng nửa thật nửa đùa - "Chị ấy thậm chí còn không thèm nói với chị câu nào. Khi không lại giận gì chả biết.."
"Em chủ động đi chứ, cứ im im sao SeungWan biết em muốn sao được. Yêu hay không cũng phải nói đi"- SeulGi vừa nói vừa đưa tay lấy tóc quẹt lên mũi Joy trêu
"Nhột, cái tên ngốc này!" - Joy thẳng tay búng lên trán SeulGi một cái xem như là trừng phạt, vừa cười giỡn đó xong lại trở nên nghiêm túc bất ngờ - "Cũng không biết bản thân muốn gì nữa.. Chỉ là, có nhiều rào cản quá"
Joy ngả nhẹ đầu tựa lên vai SeulGi than thở
"Nếu em không muốn chị sẽ tìm lí do, còn nếu em muốn thì em sẽ tìm cách. Em không muốn?"- SeulGi nói với nụ cười tươi trên môi. Wendy không nhờ nhưng tự bản thân cô cũng muốn mang trên mình sứ mệnh "mai mối ngầm" này, bản thân cô không có niềm vui thì đành xem hạnh phúc của người khác là niềm vui của mình thôi.
"Vậy trả lời thật lòng cho em biết trước, chị có muốn được như lúc trước với JooHyun unnie không?"- Joy bất ngờ lái chủ đề ngang sang cô
".. Ch..Chị không biết, nhưng mà ..."- SeulGi khá ngập ngừng vì không biết phải nói sao với Joy, cô không muốn nói dối em ấy làm gì nhưng kêu nói thật lòng thì cũng chẳng biết nói sao mới phải.
"Đó, chị đang tìm lý do kìa, không muốn sao?"- Joy thích thú khi gài bẫy thành công. Cô biết tên Kang SeulGi cũng giống như cô thôi.
"Không phải, vấn đề của chị là không còn cách nào hết. Còn em thì khác mà"
"Nhớ chính mình nói gì không? Nếu thực sự muốn sẽ tìm cách."
"Được thôi. Nếu chị tìm cách cứu vãn cho chuyện của chị, thì em cũng sẽ như vậy chứ?"- SeulGi mỉm cười chịu thua cái cách thách thức cũ rích này của Joy
"Phải vậy chứ, nếu em hạnh phúc mà thấy hai người cứ ủ rũ thì em sẽ cắn rứt lương tâm lắm đó" - Joy vờ dụi đầu làm aegyo (rợn tóc gáy) của mình với SeulGi
"Hết nói nổi em rồi"-Đối mặt với aegyo của nhỏ em này thì cô chỉ còn biết lắc đầu với vẻ mặt đầy cam chịu
Irene p.o.v
Vốn dĩ tôi đang rất khát nước nên mới cố lê cái thân lười của mình ra ngoài, vậy mà tôi chẳng kịp đến bếp đã phải quay ngược trở vào phòng ngay lập tức bởi cảnh tượng đó. Tại sao SooYoung và người đó lại thân thiết như vậy? Khuya vậy rồi sao cả hai còn chưa về phòng của mình?
Cái tên SeulGi đó cứ ra vẻ như còn rất nhiều tình cảm với tôi, vậy mà không bao lâu sau đã trở nên tuyệt tình hơn cả tôi. Những ngày gần đây tôi luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó. Thiếu đi ánh mắt rụt rè của người đó dành cho tôi, thiếu đi những cử chỉ quan tâm dù chỉ nhỏ nhặt như việc để kem đánh răng lên bàn chải của tôi mỗi sáng, lén đắp áo khoác cho tôi mỗi khi tôi ngủ quên, luôn chuẩn bị sẵn hiệu nước trái cây tôi thích trong tủ lạnh,... và rất nhiều rất nhiều việc khác nữa. Tôi luôn tỏ vẻ bình thường nhưng điều đó không có nghĩa tôi không hề để tâm đến chúng.
Tôi từng tự huyễn mình rằng bản thân không hề thích những điều đó, không quan tâm đến em nữa, không muốn quay trở lại những ngày tháng tươi đẹp kia nữa.. Chính vì vậy mà tôi hết lần này đến lần khác gạt đi hết những nỗ lực mong được bắt đầu lại của chị. Để rồi bây giờ người hối tiếc lại là tôi..
Mỗi ngày trôi qua tôi lại thấy người đó gần gũi với SooYoung hơn một chút, thân thiết với Yeri hơn một chút, thoải mái với SeungWan hơn một chút... Từng chút từng chút những điều đó đều khiến tôi thấy khó chịu. Bản thân mình rốt cuộc là muốn gì cũng không hiểu được. Cảm giác khó chịu này là gì chứ? Ghen sao? Nếu tôi không yêu em thì không lý nào tôi lại thấy ghen được...
Trừ khi..
Ting
Điện thoại tôi chợt reo lên báo tin nhắn, là của SeungWan. Tôi tự hỏi giờ này sao em ấy còn chưa ngủ..
-Chị ngủ chưa?
-Chị chưa. Có chuyện gì sao?
-Em không ngủ được nên muốn kiếm gì làm thôi
-Cả buổi sáng gục lên gục xuống, bây giờ được ngủ lại bảo không ngủ được là sao? Những lúc như vầy phải nhắn cho SooYoung nè, sao em khờ quá vậy trời ╮(╯▽╰)╭
-Wae~? Em không muốn, Joy chỉ xem em như đang làm phiền em ấy thôi.
-Cố gắng bao lâu nay mà bây giờ em bỏ cuộc thiệt vậy hả? Joy không thể hiện ra thôi nhưng em ấy có tình cảm với em mà.
-Ai cũng nói em ấy có, nhưng em ấy nói với em là không. Em nên tin lời Joy hơn chứ?
-Chịu thua em luôn. Mặc em, chịđi ngủ đây ( ̄3 ̄), Good night~
Tôi nhanh chóng tạm biệt Wendy và lăn ra chiếc giường êm ái của mình, dẫu gì đi nữa cả ngày hôm nay tôi cũng đã đủ mệt rồi, không thể để lãng phí thời gian để nghĩ về SeulGi nữa. Ít nhất không phải là bây giờ..
Nhưng không biết bây giờ hai người họ đã về phòng chưa hay còn ngồi đó với nhau nữa? Trong lòng thật khó chịu quá...
...........
SeulGi & Wendy's room
"Cậu làm gì mà cứ tủm tỉm cười vậy?" - SeulGi vừa từ ngoài đi vào liền bị vẻ mặt hớn hở của Wendy làm cho chú ý. Hai người họ cũng chỉ mới nói chuyện lại với nhau gần đây. Lý do không gì khác hơn việc cô đã cho Wendy một cái đánh tỉnh cả ngủ vào đêm hôm đó. Nhưng rất may Wendy cũng hiểu cho cô nên mới chịu giảng hòa, nếu không thì SeulGi trở nên khốn đốn thật rồi.
"Nhắn tin"
Wendy trả lời nhưng vẫn chăm chú vào chiếc điện thoại của mình. SeulGi thì không khỏi lấy làm lạ, trước giờ cô chỉ thấy vẻ mặt này của Wendy khi cậu ấy nhắn tin với Joy, nhìn thấy Joy, ở bên Joy...v...v... Nói chung là chỉ khi có "Joy". Đằng này hai người họ đang chiến tranh lạnh với nhau, hơn nữa cô vừa mới ở cùng Joy xong, em ấy đâu có đụng đến điện thoại? Vậy chuyện gì đang diễn ra với Wendy kia?
"Với SooYoung sao? Mình còn tưởng hai người vẫn chưa làm lành?"
"Không, JooHyun unnie."- Wendy vẫn tự nhiên đáp mà không ngước nhìn lên lấy một lần, mãi cho đến khi cô cảm nhận được sự kinh ngạc lẫn hoang mang trong cái cách SeulGi đang nhìn cô thì cô mới có chút động thái - "Có gì sao?"
"Không, đâu có gì. Mình hỏi thôi" - SeulGi cố gạt đi hết hàng chục cái giả thuyết mà cô nghĩ ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy. Wendy đã mất không biết bao lâu để đeo đuổi Joy, không lý nào chỉ vì vài câu nói kia mà Wendy lại nhanh chóng "chuyển hướng" như vậy. Chuyện đó thật hoang đường!
"Cậu và Unnie đã kết thúc thật chứ?"- Wendy buông điện thoại xuống hỏi với vẻ nghiêm túc
"Ưm.. Mình đoán vậy, Unnie nhất quyết rồi"
"Vậy sao.."
"Sao vậy Wannie?"- SeulGi nhìn cô thận trọng, trực giác đang mách bảo với cô một điều gì đó.
"Mình hỏi vậy thôi. Ngủ sớm đi" - Wendy tránh đi ánh nhìn của SeulGi, vừa nói vừa xoay người ra ngoài nhắm mắt lại.
Không giống Wendy chút nào! SeulGi chau mày nhìn cô mà lòng không khỏi những hoài nghi. Đừng có bảo với cô là cậu ấy thích JooHyun unnie chứ, Wendy mà cô biết đâu phải kiểu người dễ thay đổi như vậy. Chuyện đó hoàn toàn không thể nào.. Như vậy chẳng phải là quá nhanh sao.
Bíp
Điện thoại Wendy lại reo lên báo tin nhắn, trong đầu Wendy lại nghĩ ngay tới Irene.. nhưng không phải
From: SooYoungie <3
-Sao bữa giờ không thèm chúc em ngủ ngon rồi? Vẫn dỗi em sao babo?
Chẳng mấy khi Joy chủ động nhắn tin cho cô, đáng lẽ cô phải thấy vui hơn vào lúc này chứ? Nhưng tại sao cô lại chẳng có chút cảm giác nào cả. Cuộc chiến tranh lạnh này đã để lại cho cô hậu quả lớn đến vậy sao? Wendy cứ thế chần chờ không biết phải trả lời Joy làm sao, cứ bấm rồi lại xóa mất một hồi lâu vẫn không được chữ nào.
-Chị ngủ rồi sao?
..
-Ngủ ngon Wannie~
Tin nhắn chúc ngủ ngon của Joy thật sự khiến cô phải thức trắng đêm nay mất thôi. Wendy thở dài buông điện thoại xuống, đành vờ như cô đã ngủ nên không đọc được tin nhắn thôi. Cô không biết mình đang bị làm sao nữa, chỉ là bứt rứt không yên trong lòng, cứ như thể cô đã làm chuyện gì rất có lỗi với Joy vậy.
"Cạu còn thức không SeulGi?"
SeulGi nghe thấy Wendy gọi nhưng vẫn im lặng không đáp
"Ngủ rồi sao..."
Wendy hỏi không thấy SeulGi đáp cũng im lặng thêm hồi lâu, không khí trong căn phòng sớm trở nên ngột ngạt vô cùng. Cô mặc kệ SeulGi đã ngủ hay chưa cũng phải nói ra điều trăn trở của mình, nếu còn giữ trong lòng chắc cô sẽ phát điên lên mất thôi.
"Seulgi ah.. Lỡ như... mình không còn thích SooYoung nữa thì phải làm sao?.."
Từng câu từng chữ Wendy nói SeulGi đều nghe rất rõ, bất giác trong lòng liền nhói đau. Làm ơn.. Wendy làm ơn đừng nói thêm điều gì nữa.. SeulGi thầm nguyện trong lòng, bởi theo như trực giác của cô cho biết, câu tiếp theo vĩnh viễn là câu mà cô không bao giờ muốn nghe thấy.
Và quả thật là như thế...
"..Lỡ như.. Chỉ là lỡ như... mình thích JooHyun unnie thì phải làm sao?.."
END CHAP
Thời điểm hay duyên số vốn không quan trọng
Quan trọng là lòng người.
_____________
SeulGi p.o.v
Đã mấy ngày trôi qua kể từ cái đêm Wendy bộc bạch lòng mình với tôi. Nhưng thay vì cho cậu ấy một lời khuyên thì tôi lại giữ im lặng, xem như mình chưa nghe thấy điều gì cả. Nói đúng hơn, tôi cũng không biết phải nói gì với Wendy nữa.
Như những gì tôi thấy thì JoooHyun unnie cũng rất vui mỗi khi đùa giỡn hay trò chuyện với Wendy, đã rất lâu rồi tôi không thấy chị ấy cười nhiều đến vậy. Nếu như JoooHyun unnie ở bên Wendy mà có thể vui vẻ như vậy thì tôi cũng rất mừng cho chị ấy. Chỉ là tôi vẫn còn đau lòng khi nụ cười ấy không dành cho tôi, từ khi nào mà JooHyun chỉ vui vẻ khi không ở gần tôi vậy nhỉ?...
Mà thôi chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa.
Suy cho cùng người phải buồn nhất lúc này không phải tôi mà là.. Joy. Còn bé vẫn không hay biết điều gì cả. Joy vẫn chăm chỉ làm việc, vẫn cười nhiều, quan tâm Wendy nhiều hơn lúc trước,... nhưng ánh mắt của em ấy lại rất buồn..
Liệu tôi có nên nói cho em ấy biết những điều em ấy nên biết không..?
..........
JooHyun không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong ngày cô phải chứng kiến cảnh SeulGi nhìn Joy bằng đôi mắt chăm chú đó nữa. Thực sự rất rất khó chịu. Cô tự hỏi đây có phải lý do thực sự khiến Joy không chấp nhận Wendy? Luôn cả việc ngày trước em ấy cứ một mực khuyên cô không nên quay lại với SeulGi. Có khi nào là em ấy thích SeulGi không? JooHyun không muốn nghĩ xấu cho ai nhưng rõ ràng là vậy. Những ngày SeulGi không vui cũng là em ấy ở bên an ủi SeulGi... Cô không dám tin vào những điều suy đoán trong đầu mình nữa.
"
Sao nhăn nhó khó coi quá vậy unnie?"- Wendy từ xa bước đến gần cô hỏi
Nhìn thấy Wendy cô lại nghĩ ngay đến chuyện có thể chị ấy đang bị Joy lừa dối sau lưng. Nếu là vậy cô thật không biết nên làm thế nào nữa.
"Thật uổng công Wendy đã đối tốt với chị ấy biết bao nhiêu"- cô thầm nghĩ
"Wan ah, dạo gần đây quan hệ của em và Joy thế nào rồi?"
Irene hỏi Wendy với vẻ mặt vô cùng căng thẳng khiến Wendy giật mình. Tại sao khi không Irene lại muốn biết chuyện này?
"Ờ thì.. Cũng bình thường"- Wendy ấp úng trả lời. Sự thật là những ngày gần đây trong lòng cô lúc nào cũng như đang diễn ra một trận chiến khốc liệt. Mới hôm qua Joy đã ngỏ lời tiến đến một mối quan hệ xác định với cô, và cô thì chẳng có lý do nào để từ chối cả.. Vốn dĩ là cô đeo đuổi em ấy bấy lâu nay, và bây giờ em ấy chịu tiếp nhận nó. Nhưng có gì đó khiến cô cứ phải băn khoăn lo nghĩ. Và điều đó không có gì khác hơn .. Irene.
Irene thấy Wendy bối rối trong lòng lại càng khẳng định chắc những suy đoán của cô là đúng. Nhất định là chuyện của họ không hề ổn và Wendy đang rất buồn khi phải chứng kiến sự lừa dối của Joy.
"Chị hiểu mà SeungWan, em không cần phải tỏ ra vui vẻ đâu. Chị biết em nghĩ gì mà, chị cũng vậy"- Irene nhìn cô với ánh mắt vô cùng cảm thông. Cô đã từng bị lừa dối nên cô biết cảm giác đó kinh khủng đến thế nào.
"JooHyun unnie, tới chị trang điểm kìa"- Yeri đứng từ xa gọi cô
"Nae. Chị qua liền"- Irene đáp lời Yeri xong liền xoay qua vỗ nhẹ lên lưng Wendy - "Mình nói chuyện sau nha"
"Chị ấy cũng vậy sao.." - Wendy nhìn theo Irene đi khuất mà vẫn chưa thôi thơ thẩn. Câu nói cảm thông của Irene qua tai cô đã trở thành ... một lời bày tỏ không chính thức. Cô không ngờ Irene cũng xao động chứ không chỉ có mình cô. Luôn cả lúc Joy bày tỏ với cô ngày hôm qua cũng không khiến cô vui như lúc này.
................
Vừa thay trang phục ra Irene đã thấy SeulGi lúi cúi dọn đồ phụ anh quản lý cầm ra xe. Như vừa nghĩ ra điều gì đó cô liền tiến đến gần
"Chị cầm bớt cho"
SeulGi ngước lên với ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Bỗng dưng trong lòng cô thấy vui lạ thường. Irene đã cười mỉm với cô. Đó không phải là chuyện đơn giản mà có được đâu.
"Tụi em cầm ra xe luôn đi"- MinYeon oppa (anh quản lý) đưa chìa khoá xe cho SeulGi
"Nae"- Irene nhanh chóng đáp lời rồi thoải mái đi theo SeulGi. Tất nhiên cô cũng có chuyện muốn làm chứ không chỉ có việc dọn đồ phụ mà thôi. Vừa ra khỏi phòng cô liền mở lời trước
"Mình nói chuyện một chút được không?"
"Ưm, có chuyện gì vậy?"
"Em có biết Joy thích em không?"
"Hả?" - vừa nghe xong SeulGi liền đứng sững lại, miệng há hốc như thể hàm dưới muốn rơi ra. Cô không nghe lầm chứ
"Vậy là chưa sao"- Irene gật gù
"Chị nói gì vậy?? Đâu ra chuyện đó"- SeulGi hỏi ngược lại cô với vẻ khó hiểu, không biết chị ấy đã đào đâu ra cái ý tưởng đó nữa.
"Nếu em chưa biết thì bây giờ biết rồi. Em đang gián tiếp ảnh hưởng đến chuyện của hai người đó đó"
"Không thể nào, ai đã nói cho chị nghe điều vô lý này vậy"- SeulGi không khỏi bức xúc. Cô không ngờ cuộc nói chuyện đầu tiên của hai người lại xoay quanh cái chủ đề "không tưởng" thế này.
Irene đứng khựng lại nhìn thẳng vào mắt SeulGi
"Em có thích Joy không??"
"Tất nhiên là không phải thích theo cái cách chị đang nghĩ. Từ trước giờ vẫn chỉ có thích chị thôi"- SeulGi lên tiếng minh oan nhưng lại lỡ miệng nói luôn câu không cần thiết cho lắm. Dường như cô không biết sợ cảnh Irene xa lánh mình hay sao vậy
Tim Irene đập nhanh hơn khi nghe thấy câu trả lời đó. Cô quay ngoắt đi để giấu đi đôi má đang dần ửng đỏ của mình.
"Không cần phải nói thừa vậy đâu"
Xét cả ánh mắt và biểu hiện của SeulGi cô tin rằng SeulGi không nói dối, vậy ra vẫn là Joy đơn phương SeulGi mà thôi. Cô thầm nghĩ tiếp tục vừa đi vừa nói
"Em nói rõ cho Joy biết đi, trước khi họ chia tay nhau vì em"
SeulGi vừa vui lại vừa khó hiểu. Vui vì biểu hiện của Irene cho thấy chị ấy không có gạt phăng tình cảm của cô một cách phũ phàng như trước nữa. Thay vào đó chị ấy còn đỏ mặt, đây quả là một tín hiệu tốt. Nhưng chuyện quan trọng hơn hết là rốt cuộc Irene đang nói chuyện kì lạ gì với cô đây?
"Chị hiểu lầm rồi unnie"
"Hiểu lầm gì chứ? Rõ ràng là vậy. Em không thấy gần đây họ rất thất thường sao? Không khéo sẽ dẫn đến chia tay vì..." - Irene chưa biện bạch hết câu đã bị SeulGi cắt ngang
"Vì chị đó!"
"Chị?" - Irene trơ mắt nhìn Hani kinh ngạc
"Wannie cậu ấy thích chị đó!! Mấy tuần họ cãi nhau đã khiến SeungWan thay đổi!"
"Em nói bừa gì vậy?"
"Em không có nói bừa! Chính Wendy đã nói cho em biết điều đó"
Irene chau mày nhìn SeulGi. Không thể nào có chuyện đó được. Khi không mọi thứ đều như đảo lộn lên hết. Những điều SeulGi nói thật vô căn cứ. Hay là SeulGi đang bịa chuyện để bảo vệ sự trong sạch cho "người tình" của em ấy? SeulGi từ bao giờ đã có thể giương mắt nói dối cô bằng biểu cảm chân thật đến như vậy?
"Chị sẽ không tin đâu!"- Irene dồn hết mấy túi đồ cô đang cầm sang SeulGi rồi vùng chạy đi. Cô giận đến đỏ mặt, rơi nước mắt vì ức. Vốn dĩ cô muốn cảnh báo cho SeulGi biết, đằng này SeulGi lại đổ ngược hết mọi thứ là do cô. Thật quá đáng.. Rốt cuộc Joy đã làm gì khiến Wendy phải khốn đốn vì em ấy, khiến SeuGi phải nói dối với cô vì em ấy.. Rốt cuộc là gì chứ? Đứa em ái mà cô từng tin tưởng hết lòng là con người như thế nào chứ?
Bốp
Không lo nhìn đường khiến cô một phát tông thẳng vào Joy khiến cả hai ngã lăn ra đất. Irene thì tiếp đất bằng mông còn Joy thì đập thẳng đầu vào cạnh cửa phía sau.
Wendy đứng trong phòng nghe thấy tiếng động mạnh cũng liền chạy ra xem
"Unnie??" - Wendy một bước bước ngang qua Joy cũng đang nằm lăn dưới đất tiến đến đỡ Irene dậy - "Chị không sao chứ?"
Mặc dù đầu óc còn đang choáng váng nhưng Joy cũng đã kịp hình dung được chuyện gì vừa mới xảy ra, luôn cả chuyện Wendy- người yêu của cô đã bước ngang qua cô để đỡ Irên dậy. Chắc là Wendy không cố ý đâu..
"Đứng dậy được không unnie?"- Yeri giúp Joy đứng lên và phủi lại quần áo cho cô
"Em không sao chứ?"- Lúc này Weay mới nhìn sang cô hỏi
"Không sao.."- Joy xoa nhẹ tay lên chỗ bị đập phải, quả thật rất đau.
"Em mở cửa ra vào phải coi chừng chứ! Mở tuỳ tiện sẽ đụng phải người khác đó!!"
Joy còn chưa kịp mừng khi Wendy quan tâm cô thì đã bị Wendy mắng oan. Cô chỉ còn biết nhìn Wendy nói không nên lời.
"Là do JooHyun unnie chạy đâm vào chị ấy mà!"- Yeri chứng kiến cảnh tượng trái ngang này không khỏi bất bình
"Là do chị"- Irene kéo tay Wendy nhắc nhỏ. Khi không em ấy lại nổi giận khiến cô cũng bất ngờ. Chắc tại em ấy lo cho Joy quá nên mới vậy
".. Thì chị chỉ nhắc nhở vậy thôi"- Wendy ngập ngừng không dám nhìn thẳng vào Joy.
"Chuyện gì vậy?"- SeulGi vừa cất đồ xong quay lên đã thấy hỗn loạn ngay trước phòng chờ
"Hai đứa này đi đứng làm sao để tông đầu vô nhau nè. Không bị làm sao chứ?"- anh quản lý lên tiếng giải thích cho SeulGi, SeulGi đảo mắt nhìn quanh thấy biểu hiện của mọi người đều khá căng thẳng. Cứ như có một cuộc chiến ngầm đang diễn ra vậy.
"Hình như chị bị trật chân"- Irene thấy cổ chân đau buốt, nãy giờ cũng phải vịn đỡ vào Wendy mới đứng được
"Em đỡ chị xuống dưới"- SeulGi không nghĩ nhiều liền xoay qua Irene nói, vừa nói vừa kéo tay Irên ra khỏi người Wendy
"Để em.." - Wendy ngước nhìn cô bối rối
"Cậu đỡ Joy đi kìa"- SeulGi trả lời với vẻ mặt lãnh đạm. Rõ ràng Wendy là người đã khơi mào cho không khí khó hiểu ở nơi đây.
Đáng lẽ Irene đã không chịu nhưng cô chợt nghĩ đến chuyện SeulGi nói với mình khi nãy. Cô phải chứng minh cho SeulGi thấy Wendy và cô không hề có gì với nhau cả. Vừa đi SeulGi lại vừa nhìn cô với vẻ lo lắng vô cùng, nhìn chăm chú đến mức khiến cô phải đỏ mặt xấu hổ. Đây chính là ánh nhìn quan tâm mà cô ngày đêm nhớ đây sao..
"Đi được không hay là em cõng?"- SeulGi đau lòng chau mày nhìn cái chân cà nhắc của Irene
"Đi được mà"
..
Wendy phải nhìn theo một lúc mới giật mình quay sang đưa tay ra chỗ Joy
"Để chị đỡ em"
"Cảm ơn nhưng tôi đi được"- Joy gạt phăng tay Wendy ra khỏi người mình rồi một nước bước đi. Lúc này dẫu ai có trách cô lạnh lùng thì cô cũng đành chịu. Nếu có người hỏi cô có sao không cô sẽ lập tức nói có, cô rất đau, nhưng là đau lòng. Cô đâu vô cảm đến mức không thấy những biểu hiện kì lạ của Wendy những ngày qua, chỉ là cô đã cố lờ nó đi.. Cô đã rất cố gắng lờ nó đi.
Yeri đưa mắt nhìn Wendy đầy lo ngại, cô lắc đầu thở dài rồi chạy theo Joy. Yeri chịu thua, phen này có trời mới giúp Wendy được thôi.
"Mình đã làm gì thế này...." - Wendy tự đập tay lên trán đầy chán nản
.......
_Do bận học nên ít onl nên không đăng được xin lỗi mọi người 😞😞😞_
END CHAP
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com