Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01. Vật tiêu khiển

"Thú cưng của mày đấy à?"

Kang Seulgi đứng bên cửa sổ tầng hai hút thuốc, nghe thấy con ả tóc cam sỗ sàng cười mà hỏi lời này.

Cô ghé mắt dõi theo, xuyên qua mảnh trời gắt gao nhìn xuống khoảng sân thênh thang hỗn loạn.

Mái tóc đen xoã tung trên lớp áo đồng phục trắng thuần, nụ cười vô tư điềm nhiên như thể bình sinh vốn đã vậy.

Như thể thế giới này mang đến toàn niềm vui.

Thật muốn hỏi vì sao chị ta luôn có thể vui vẻ đến thế.

Tới mức khiến cho kẻ khác phải chán ghét.

"Còn có thể là gì được?" Seulgi cười khẩy, ném mẩu thuốc vẫn còn bén lửa đang kẹp giữa hai đầu ngón tay thẳng xuống dưới sân trường. Khoảng cách vốn không xa, chuẩn xác rơi xuống người nọ. Kang Seulgi nhìn thấy rõ ràng tàn thuốc đã sượt qua làn da trắng như sứ của người đó, thế rồi âm thanh khiến kẻ khác thiết tha được nghe cũng không phát ra như trong ý niệm.

"Haha đồ câm." Đứa con gái kế bên cười ồ lên một tiếng, cả đám người phía sau cũng hùa theo đùa cợt.

Giữa khoảng không đục ngầu khói thuốc, tia nắng ảm đạm đâm xuyên qua làn sương đắng ngắt lan tới tận đầu lưỡi mùi vị cay chát. Mặc cho tiếng cười nói phát ra bên tai rả rích chẳng dừng, ánh mắt Kang Seulgi vẫn một mực không thể rời khỏi bóng dáng lầm lũi của người kia.

Nụ cười đi đến nơi khoé môi nhạt thếch, cuối cùng trở thành cứng ngắc.

Người kia ngẩng đầu nhìn lên, vui vẻ vẫy tay.

Như thể, chính bản thân Kang Seulgi mới là người mang đến niềm vui.

Tâm trạng bất giác suy sút đến khó cầm cự, Seulgi quay lại, đạp một phát lên người con ả tóc cam kế bên, giọng nói phát lạnh:

"Câm mồm đi, cười kiểu mẹ gì khó nghe thế."

Xung quanh lập tức im bặt.

Dưới sân trường vẫn truyền tới tiếng huyên náo ầm ĩ, Seulgi lại theo phản xạ hướng mắt nhìn xuống.

Người nọ đang cười với ai đó.

Ai đó, không phải cô.

...

Seulgi bị đánh thức bởi tiếng chạy hùng hục ngoài hành lang, bực bội mở mắt nhìn xung quanh. Một đám người lặng thinh ngồi bên bàn học, những kẻ hội họp thành nhóm thấy cô tỉnh dậy thì giật mình đè thấp thanh âm. Vẫn như vậy, một lũ người an phận.

Tiếng xô xát bên ngoài hành lang giữa khoảng không tĩnh mịch đột nhiên vang lên, truyền tới tinh thần uể oải của Kang Seulgi khiến người khác cảm thấy vô cùng chướng tai.

"Mày nói ban nãy nó mò gì dưới chân bàn tao à?"

"Chính mắt tao nhìn thấy mà! Không phải mày nói mày làm rơi đồ sao?"

"Mẹ kiếp, vậy là nó lấy khuyên tai của tao phải không?"

Tiếng giằng co lôi kéo nhau phát ra rõ rệt, có người để ý thấy nhưng không dám ra ngoài. Seulgi ngoảnh đầu nhìn người con gái bị túm tóc kéo đi nhẹ tênh như một con gà nhỏ, vẻ mặt ẩn nhẫn đau đớn, lúc người đó bị lôi khỏi tầm mắt của Kang Seulgi còn nhìn cô thật lâu.

Xung quanh ai làm chuyện người ấy, an phận như con rùa rụt cổ.

"Miyeon, giáo viên tới bây giờ!"

"Kéo nó vào nhà vệ sinh đi!"

Đối phương không phát ra nửa âm thanh chống cự nào, cách nhau một cánh cửa, Seulgi chỉ nghe tiếng bước chân lộp cộp đầy túng quẫn.

Ở ngôi trường dùng tiền trải đường như thế này, giáo viên chỉ là kẻ bù nhìn dùng để điều khiển.

Còn những kẻ không có tiền, chẳng có quyền, thì dùng để tiêu khiển.

Thế giới mục ruỗng này chính là như thế, nếu muốn oán hận, chính là hận bản thân mày yếu nhược hèn hạ.

Kẻ có tiền tất thắng.

Kang Seulgi cũng là dùng quyền lực để có được một thú tiêu khiển cho bản thân, dẫu rằng, đôi lúc nó khiến cô bận lòng không tưởng.

"Ruỳnh!"

Cho Miyeon nắm lấy tóc người con gái yếu gầy ghì chặt xuống mặt sàn vệ sinh lạnh ngắt bẩn thỉu. Những đứa con gái khác phụ hoạ đánh người, hưng phấn quá độ tới mức mặt mũi đỏ bừng, vui vẻ cất lên tràng chửi rủa không ngừng nghỉ.

Bàn tay của người nọ nắm vật gì đó thật chặt, dù dùng sức cỡ nào cũng không cậy ra được. Nữ sinh dưới đất không phát ra âm thanh gì, yên lặng chịu đánh, bị đạp vào bụng một cái đau đến mặt mày trắng bệnh, dạ dày cồn cào quặn thắt. Dáng người nhỏ gầy co quắp dưới sàn đất như con tôm luộc, mũi giày của Cho Miyeon không kiêng kị đạp lên đầu nữ sinh, đay nghiến hồi lâu vẫn không bõ ghét.

"Chừa chưa?" Ả cười hỏi.

Nữ sinh không lên tiếng.

"Này con đĩ, trước khi dở thói trộm cắp nhớ nhìn xem mày cuỗm đồ của ai, biết không?"

Người kia đau đớn ôm mình, hai mắt nhắm chặt, lại như không nề hà gì đám người xung quanh.

Cho Miyeon bị chọc tức, chân dùng sức đá vào đầu nữ sinh, một đám người xung quanh cũng không kiêng nể gì mà lao vào.

Nữ sinh vẫn như cũ,

không hề phát ra một âm thanh.

Thời điểm Kang Seulgi bước vào nhà vệ sinh, người dưới mặt sàn vẫn duy trì tư thế co ro bảo hộ bản thân.

Bên trong sớm đã không còn một ai.

Seulgi thản nhiên nhấc chân bước qua người kia tiến tới bồn rửa tay, tiếng nước rì rào vang dội khiến người con gái bừng tỉnh, chật vật nâng mình ngồi dậy.

Gương mặt sưng húp xanh tím, tóc tai rối bù xù, hai con mắt trong suốt đen láy lại mở ra nhìn cô không chớp, nở nụ cười có chút cực nhọc.

"Điên rồi à?"

Kang Seulgi cúi người, dùng tay nâng cằm nữ sinh lên, lạnh lẽo chất vấn:

"Dám đi ăn trộm đồ, chị điên con mẹ nó rồi phải không?"

Seulgi khẽ nhếch môi, con mắt đỏ quạnh nhìn thân thể tràn đầy thương tích của người kia, tay nặng nề đánh tới một cú.

Đầu nữ sinh lệch qua một bên, rồi khi đau đớn qua đi, vẫn hướng về Kang Seulgi mỉm cười nhàn nhạt.

Hệt như một người điên.

Bàn tay vẫn luôn nắm thật chặt chậm rãi mở ra, là một chiếc khuy áo.

Seulgi thoáng nhíu mày.

Người nọ vươn tay chọc chọc lên cổ tay áo của cô, nơi đó vốn dĩ có hai chiếc cúc, giờ để ý mới thấy thiếu mất một.

Kang Seulgi chỉ trong chớp nhoáng đã thấy trái tim đột nhiên co siết không lí do. Cảm thấy nắm tay vừa vung ra của mình nóng cháy,

thừa thãi.

Người nọ vẫn cười không nói gì, khuôn mặt xinh đẹp ẩn nhẫn đau đớn thầm lặng, từng vết bầm tím nổi bật trên gò má trắng nõn của cô hiện lên trước mắt Kang Seulgi.

Dù cho ngột ngạt trong lồng ngực dâng tới tận cuống họng, vẻ mặt cô vẫn lãnh tĩnh bình thản tới vô tình. Chỉ là trong ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp nhàn nhạt, chẳng may bại lộ ra xung động lặng thầm nơi tận sâu đáy lòng.

Không phải đã nói rồi sao?

Vật tiêu khiển này,

thật khiến người ta bận lòng.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com