Chương 4: Không khí mới sau màn trình diễn
Sau màn trình diễn thành công đầu tiên cùng nhóm trên sân khấu lớn, không khí xung quanh Seungmin bỗng trở nên khác lạ. Cậu không còn là thực tập sinh mờ nhạt từng đứng cuối hàng mỗi lần xếp đội hình nữa. Dù vẫn khiêm tốn và nhẹ nhàng như thường ngày, ánh mắt của nhiều người – từ nhân viên công ty cho tới fan – đều bắt đầu dừng lại nơi cậu lâu hơn một chút. Có người khen ngợi, có người tò mò, nhưng cũng không ít người lặng lẽ đặt dấu hỏi. “Cậu ấy là ai nhỉ? Tại sao đột nhiên lại nổi bật như vậy?”
Seungmin cảm nhận được sự thay đổi đó rõ rệt trong từng bước chân đi qua hành lang công ty, trong từng cái gật đầu chào của staff – giờ đây có phần thân thiện và tôn trọng hơn. Dù vẫn giữ nếp sống nghiêm túc và không ồn ào, sự chú ý bắt đầu bủa vây cậu như một làn khói mỏng – nhẹ nhàng nhưng dai dẳng.
Sau buổi diễn, fancam của Seungmin bất ngờ lọt top thịnh hành trên một trang chia sẻ video lớn. Trong đoạn clip dài chưa đầy hai phút, cậu mỉm cười ngượng nghịu khi vấp lời, sau đó cúi đầu xin lỗi khán giả. Cách hành xử lễ phép và chân thành của cậu khiến nhiều người chú ý.
Các bình luận ban đầu đầy yêu thương: “Cậu này đáng yêu quá!”, “Cười ngại mà chân thành ghê!”, “Ai thế này, sao chưa từng để ý?”.
Lần đầu tiên, tên của Seungmin được fan nhắc đến như một người có tiềm năng trở thành "bias" tiếp theo. Trang cá nhân của nhóm trên mạng xã hội bỗng có thêm vài nghìn lượt theo dõi chỉ trong một ngày, và trong số đó, nhiều người chỉ chăm chăm vào những hình ảnh có mặt cậu. Seungmin đọc từng bình luận, cố không để bản thân quá kỳ vọng. Nhưng cậu không giấu được niềm vui nhỏ trong lòng.
Tuy nhiên, cùng với sự nổi tiếng bất chợt, làn sóng dư luận bắt đầu mang màu sắc khác. Khi ánh đèn sân khấu chiếu rọi, những cái bóng cũng hiện lên theo. Sau vài ngày, một bài viết nặc danh xuất hiện trên diễn đàn chuyên về thần tượng K-pop, đặt nghi vấn: “Visual nhóm mới đang bị thổi phồng?”. Trong bài có đính kèm ảnh Seungmin đang cau mày vì ánh đèn chói, được chụp lén từ một góc khuất. Tiêu đề gây tranh cãi, nhưng lượt chia sẻ tăng nhanh chóng mặt.
Người viết bài so sánh cậu với các thành viên khác, nhận xét ngoại hình Seungmin không “đủ chuẩn idol”, gọi nụ cười của cậu là “gượng gạo như đang cố gắng giả tạo sự dễ thương”. Một số người đồng tình, số khác phản đối.
Những cuộc tranh cãi về một người mới như Seungmin bắt đầu nhen nhóm, nhỏ thôi, nhưng dai dẳng.
Ban đầu, Seungmin chỉ đọc lướt qua.
Cậu không quen với việc người khác nói về mình theo cách đó. Những lời chỉ trích lạnh lùng không có chủ đích nhắm thẳng vào trái tim cậu, nhưng vẫn đủ bén để rạch một vết nhỏ – khó lành.
“Có phải do mình cười không đúng lúc?”
“Có phải hôm đó mình đứng sai vị trí?”
“Hay tại mình lỡ nhìn vào camera hơi lâu?”
Những câu hỏi dằn vặt cứ thế xuất hiện trong đầu Seungmin khi đêm xuống. Dù không ai nhắc tới điều đó trực tiếp, cậu vẫn cảm thấy như mọi ánh mắt đều đang dò xét mình, đang chờ xem cậu vấp ngã ở đâu.
Càng ngày, fancam của cậu càng được “mổ xẻ” kỹ hơn. Một lần, trong lúc luyện tập, cậu nghe lén được hai staff bàn tán:
“Cậu nhóc đó... cũng không có gì quá đặc biệt đâu nhỉ?”
“Ừ, được cái ngoan. Nhưng visual thì… hơi thường.”
Seungmin giả vờ không nghe thấy. Cậu cười, cúi đầu, rồi tiếp tục tập luyện như không có chuyện gì. Nhưng trong lòng, một cơn sóng ngầm bắt đầu hình thành.
Cùng lúc đó, tin nhắn cá nhân trên tài khoản fanmail chính thức bắt đầu có những nội dung khác lạ. Ban đầu là những lời khuyên “nên cải thiện kỹ năng hơn”, sau đó là các lời lẽ mang tính công kích rõ ràng:
“Cười ít thôi, trông giả tạo lắm.”
“Nếu không có tài thì nên đứng sau, đừng cướp spotlight người khác.”
“Cậu là người làm tụi này thấy khó chịu nhất nhóm.”
Seungmin không kể với ai. Cậu nghĩ đó là điều ai cũng phải trải qua – một phần của thế giới này. Cậu không muốn làm gánh nặng cho nhóm, không muốn khiến Chan hay Hyunjin lo lắng. Thay vào đó, cậu lưu giữ những tin nhắn đó như một dạng lời nhắc nhở, để cố gắng hơn, để không phụ lòng những người yêu quý mình thật sự.
Nhưng mỗi lần mở điện thoại, mỗi lần thấy một dòng chữ ác ý mới, trái tim cậu lại co lại một chút. Cậu bắt đầu cẩn trọng trong từng cử chỉ. Khi cười, cậu sẽ kiểm tra xem nụ cười ấy có “đúng kiểu” không. Khi phát biểu, cậu luyện từng câu nói để tránh dùng từ dễ gây hiểu lầm.
Cảm giác bị theo dõi không rời, dù ngoài mặt mọi thứ vẫn yên bình. Các thành viên trong nhóm vẫn cười đùa, vẫn luyện tập và thi thoảng trêu chọc cậu như mọi khi. Nhưng trong lòng Seungmin, một lớp tường mỏng đã dựng lên – giữa cậu và mọi người, giữa cậu và chính bản thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com