Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38: Chứng kiến

Thì ra Byeol là quản giám ở nơi này, chức vị cũng không nhỏ. Ban đầu Seokmin và Chan cũng nghi ngờ y nhưng hiện tại ngoài chấp nhận tin tưởng y thì hai người chẳng còn cách nào khác. Y lấy hai bộ đồng phục và khẩu trang bác sĩ đưa cho hai người thay vào, sau đó ung dung mang theo bọn họ đi vào căn cứ. Dễ dàng đến mức khó tin. Nhưng theo Seokmin lén quan sát thì những tên ở đây có vẻ sợ Byeol, chỉ cần người này nói bất cứ thứ gì họ đều nghe theo. Một kẻ như y sao lại đồng ý giúp bọn họ? 

"Anh...có người yêu chưa?"

Seokmin khẽ cười, lắc đầu xua tan ý nghĩ kì quặc trong đầu. Một người như hắn sao có thể được coi trọng chứ.

Ba người đi dọc theo hành lang chính, hai bên là những phòng giam mà kẻ ở bên trong đều mang bộ dạng mệt mỏi, rũ rượi như đã trải qua tra tấn cùng cực. Điều ghê tởm nhất là bọn chúng đều là trẻ vị thành niên, đứa lớn nhất cũng chỉ chừng mười lăm tuổi. Khuôn mặt chúng hốc hác, trắng bệch cùng đôi mặt đờ đẫn như cái xác không hồn, ngồi dại ra chẳng chút cảm xúc.

"Đều là sản phẩm thất bại."-Byeol như thấu hiểu sự tò mò của hắn, không chút cảm xúc giải thích.

Bầu không khí liền trầm xuống, Seokmin không lên tiếng nên Byeol chẳng muốn nhiều lời, Chan đối với cảnh tượng đó cũng chỉ cảm thán trong lòng mà thôi.

"Gần tới rồi, cậu ấy ở trong đó...Này!"

Byeol chỉ tay về căn phòng cuối hành lang nói nhưng vừa xoay người đã thấy Seokmin cách mình cả một đoạn xa, ánh mắt chuyên chú hướng về phía căn phòng đặc biệt kia. Bộ dạng hắn bây giờ không còn chút thân thiện ban đầu mà dần trở nên sắc bén, nghiêm túc đến đáng sợ. Byeol như thấy một người khác trong hắn.

"Nơi đó anh không được vào đâu...ya...có nghe tôi nói không hả!"-Byeol vội vàng can ngăn khi thấy Seokmin từng chút một bước gần đến căn phòng của người đó. Chết tiệt, để tên kia phát hiện ra cậu mang người lạ vào căn cứ thì cậu chết yên ổn sao! Nhưng Seokmin chẳng có vẻ gì là nghe thấy lời cậu cả.

Dino đi theo hướng Byeol chỉ, cẩn thận gõ cửa, ngay lập tức một âm thanh chói tai, tràn đầy tức giận nhưng quên thuộc phát ra khiến cậu không khỏi bật cười.

"Bọn khốn khiếp các ngươi mau thả ta ra."

Dường như cậu có thể nghe tiếng ho khan khó thở vì nói quá nhiều kèm ngay sau đó...

Vừa nghe tiếng mở cửa, Seungkwan đang nóng lòng đi vòng quanh nhào ngay tới toan túm đầu tên mới bước vào đánh cho một trận.

Dino chuẩn xác bắt lấy cú đấm của anh họ, vội vàng lên tiếng.

"Là em, là em mà."

"... Dino? Anh biết thế nào em cũng tới cứu anh mà...ưm?"-Seungkwan chưa kịp mừng rỡ hét lớn đã bị Dino che miệng, ra dấu im lặng. Cả hai khẽ đưa mắt về phía cánh cửa, Seungkwan khó che giấu vẻ lo lắng, bồn chồn.

"Làm sao đây?"

"Anh yên tâm, em sẽ không để anh xảy ra chuyện gì hết!"-Dino chắc nịch nói thầm, rồi nhanh chóng chạy về phía bên kia giường, nằm ngửa trên sàn.

Trong căn phòng chỉ duy nhất chiếc giường, cùng cái bàn đựng đồ ăn thì chẳng còn bất kì thứ gì cả cho nên Dino đành phải ẩn dấu mình bằng cách như vậy, mong rằng họ sẽ không phát hiện ra. Dino cầm chặt súng trên tay, hồi hợp lắng nghe động tĩnh gần đó.

"Các người định làm gì!"-Seungkwan đứng chặn ngay đầu giường khi đám người xông vào.

Chúng không hề thay đổi sắc mặt hay nhiều lời, bịt kín miệng cậu một phát cưỡng ép mang đi.

Cảm thấy mùi hương của đám Alpha đó đã đi xa, Dino nhanh chóng đứng ngay dậy, cẩn thận lò mò rời khỏi căn phòng đó. Cậu phải tìm anh Seokmin để lần theo mới được. Mà anh ấy đâu rồi?

.

Là mùi hương đó, là mùi hương hắn tâm niệm theo đuổi hơn mười năm, quen thuộc đến mức chỉ cần lướt qua hắn cũng có thể nhận ra được. Hương thơm thoang thoảng mùi nước suối bên vách thác, dịu nhẹ đến mức nếu không phải hắn vì anh dùng nhiều năm ghi nhớ, khắc sâu trong tâm trí thì hắn đã bõ lỡ. Người đó từng nói ghét mùi hương này, nước suối, như cái tên của nó, tầm thường và nhạt nhòa. Khi ấy hắn đã nói gì nhỉ?

"Nhưng nước suối lại khiến người ta thán phục với nghị lực phi thường, không bao giờ chịu khó khăn, len lỏi trong từng ngóc ngách, từng chút một ăn sâu từng nơi nước chảy qua. Anh biết không, tuy hương thơm nó dịu nhẹ đến mức khó nhận ra nhưng một khi gặp đúng người, nó sẽ mãi vương mùi, khắc sâu trong tâm trí."

Và hắn là một trong những người đó.

Nhưng làm sao có thể chứ? Thời điểm này người đó nên ở Sytten, nên được bảo vệ an toàn bởi quân đội riêng của gia tộc Josh!

Khó khăn từng bước tiến tới căn phòng, bàn tay đặt trên nắm cửa run rẩy đầy chần chừ. Seokmin thầm cầu nguyện trong lòng, đừng là anh, thà rằng hắn nhận nhầm mùi hương nhưng cũng xin đừng là anh.

Chỉ khe hở nhỏ vừa mở, một mùi hương nồng nàn đã xộc vào mặt Seokmin, khiến cả cơ thể hắn run rẩy.

Hắn như chết sững khi thấy quang cảnh trước mắt mình, hắn không muốn tin, hắn muốn quay đầu chạy đi, hắn không muốn bị kẻ đó ngạo nghễ nhưng hắn không thể khống chế được đôi chân dính chặt trên đất của mình.

Jiyoung không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy sự xuất hiện của Seokmin, nhưng y ngay lập tức lấy lại vẻ cợt nhã, vừa thách thức đối diện với ánh mắt của hắn vừa đặt nụ hôn dịu nhẹ lên vầng trán thấm ướt mồ hôi của Jisoo.

Seokmin như lơ đi cái nhìn của Jiyoung, hắn chỉ chuyên chú với tấm lưng trắng nõn của người đang ngồi trong lòng Jiyoung. Cả cơ thể của anh mềm nhũn nhựa vào một người khác mà không là hắn. Dù biết rằng viễn cảnh hiện tại rất đỗi bình thường trong nhiều năm qua nhưng cậu vẫn chẳng tài nào chấp nhận được.

Anh phát tình và bên cạnh là kẻ khác!

Seokmin nghiến răng, bàn tay nắm chặt nhằm kiềm chế sự giận dữ, đau đớn bi thương đang xâm chiếm trong cơ thể mình. Hắn phải bình tĩnh, không thể vì chuyện này mà đánh mất lí trí được.

"Đồ ngốc này, làm gì mà đứng đực ra đó, mau trốn thôi."-Byeol từ đằng sau đẩy Seokmin vào phòng, trông thấy Jiyoung cậu sợ rét run nhưng tình huống khẩn cấp, đành cầu nguyện anh ta còn chút lương tâm không gây sự vào lúc này.

Jisoo vì âm thanh khác lạ mà lấy lại chút tỉnh táo trong cơn mụ mị, anh cố gắng đẩy cơ thể rắn chắc dính sát trên người mình ra, sau đó kéo tấm chăn phủ bao phủ thân thể. Thế nhưng vừa xoay người, khuôn mặt vốn vì khó chịu mà đỏ ửng, mệt mỏi liền dần trở nên trắng bệt, không còn chút huyết sắc nào nữa.

Tại sao...sao cậu lại ở đây? Cậu đã đứng đó từ lúc nào?

Jisoo run lẩy bẩy, cảm thấy lãnh lẽo như ở trong hầm băng mà ánh nhìn sắc bén của cậu như con dao không chút thương tình đâm vào anh từng nhát từng nhát, máu chảy đầm đìa.

Anh chỉ biết cúi đầu tìm quần áo mặc vào, sau đó lùi về một góc giường trốn tránh, không dám đối diện với cậu. Thế nhưng cậu nhóc đi chung với cậu là ai? Tại sao cả hai lại trông thân thiết đến như vậy?

Byeol bị mùi hương Alpha nồng đặc chưa tan của Jiyoung làm cho sợ sệt, nếu không vì tên ngốc Seokmin cậu cũng đâu phải khổ sở chịu tội chứ! Đúng là đáng ghét. Càng nghĩ tới Byeol càng nhe răng túm lấy cánh tay của Seokmin ngắt nhéo mấy cái. Mà hành động tưởng chừng như vô thức đó lại khiến Jisoo ở gần đó đỏ mắt ghen tỵ.

Seokmin nào cảm nhận được khí thế giương cung bạt kiếm của hai Omega, tâm trí lúc này của hắn chỉ toàn hình ảnh anh bó ró ôm người chịu đựng cơn phát tình mà thôi.

Tiếng bước chân đã đến ngay cửa, Byeol vội vàng kéo Seokmin lùi sát vào cánh cửa. Jiyoung tự nhiên bước xuống giường ra đón khách, cũng không để bọn chúng tự tiện đi vào, mà chúng ngửi thấy mùi Omega và Alpha trộn lẫn với nhau ở bên trong dể dàng đoán được tình hình nên chẳng phiền lòng.

"Có chuyện xảy ra, chủ nhân yêu cầu hai vị mong chóng lên phi thuyền rời khỏi đây."

"Được, ta tới ngay đây."-Jiyoung nhàn nhạt trả lời rồi quay người bế lấy Jisoo mặc cho anh vùng vẫy. Hắn cúi đầu cắn mạnh lên cái gáy trắng mịn của anh, ngay lập tức cơ thể Jisoo giật mạnh vì kích thích, anh cảm nhận được cơn phát tình của mình đã dịu xuống. Thế nhưng...Jisoo nghiêng đầu nhìn Seokmin, kẻ vẫn luôn giữ im lặng và mang bộ mặt âm trầm. Anh không đọc được, anh không biết giờ phút này cậu đang nghĩ gì, liệu có thấy anh lẳng lơ, dơ bẩn, liệu có căm ghét khinh thường hay chăng?!

Hối hận, anh hối hận rồi...

Jisoo chớp mắt, nước mắt yếu ớt khẽ chảy dài trên má, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy.

Đợi người đi rồi, Seokmin như mất sức lực ngã dựa lên tường, giơ tay che đôi mắt đã ẩm ướt. 

Anh nói: "Đừng nhìn anh như vậy, xin em."

Từ những gì trông thấy, Byeol đoán được vị trí của người đó trong lòng Seokmin nhưng hiện tại không cho phép cậu để hắn đau buồn. Không ngờ chủ nhân muốn bỏ tất cả để chạy trốn, đám người các cậu cuối cùng cũng bị bỏ rơi như rác rưởi, vậy thì ông ta đừng trách cậu vô tình.

"Đừng ở đây sầu não nữa, chúng ta mau đi thôi."-Byeol gấp gáp nói.

Cậu vội vàng thông báo với tất cả mọi người mau chóng rời khỏi đây, những căn phòng giam đều được mở cửa. Họ thoát được hay không tùy vào quyết định của họ, dù sao cậu cũng tận lực rồi.

Byeol lấy phi thuyền từ trong căn cứ sau đó mang theo Seokmin và Dino một đường đuổi theo đám người phía trước.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com