Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 26

SeokMin gục đầu vào lòng bàn tay, không ngừng cầu nguyện bình an cho JiSoo và đứa con trong bụng cậu. Ngay lúc đang trong tiệc rượu với các vị Tướng khác, SeokMin nhận được tin nhắn thông báo rằng JiSoo phải nhập viện vì sinh non ngoài dự kiến. Anh lập tức bỏ về giữa bữa tiệc, lên cơ giáp bay thẳng về thủ đô. Đến lúc tới bệnh viện rồi thì JiSoo đã được đẩy vào phòng sinh, còn chưa kịp nhìn lấy cậu một lần. Anh sợ hãi vô cùng! Tại sao đang yên đang lành lại như vậy? Tại sao thời khắc nguy hiểm nhất xảy ra với JiSoo thì anh luôn vắng mặt, để cho một mình cậu chịu đựng cơ chứ? SeokMin chỉ cần nghĩ tới chuyện cậu đã sợ hãi thế nào, đã đau đớn thế nào mà không có anh bên cạnh... Tim như đã vỡ tan thành ngàn mảnh.

SeungCheol ngồi xuống bên cạnh SeokMin, vỗ vai trấn an cậu. Nhìn cánh cửa phòng sinh đã đóng chặt suốt gần 2 giờ đồng hồ, anh cũng lo lắng tột cùng. Lúc JiSoo được đưa đến đây thì sắc mặt tái nhợt, hơi thở nhẹ bẫng. Bác sĩ nói sinh non như thế này có lẽ là do thể chất của JiSoo từ nhỏ vốn yếu ớt, cộng thêm sử dụng thuốc ức chế liên tục rồi lại bị phá vỡ tuyến gen điều chỉnh pheromone, làm mất cân bằng mọi thứ.

Cánh cửa bỗng bật mở, SeokMin cùng SeungCheol vội vàng đứng dậy. Một cô y tá chạy ra, ngay lập tức cúi chào hai người
"Quốc Vương, Tướng quân, tình hình của Vương tử bây giờ vô cùng nguy kịch. Ngài ấy sinh non và mất máu quá nhiều, không thể sinh thường được. Chúng tôi buộc phải làm phẫu thuật để đưa đứa bé ra... Nhưng cuộc phẫu thuật rất nguy hiểm, có thể chỉ cứu được em bé, Vương tử đang vô cùng yếu, xin hãy chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất! Tướng quân, xin Ngài hãy đóng dấu vào đây... đây là bản cam kết phẫu thuật."

Cô y tá đưa ra cho SeokMin một cái bảng điện tử, anh sững người nhìn cái bảng rồi run rẩy đặt ngón tay lên đó. SeungCheol ở bên cạnh gật đầu rồi lặng lẽ nhìn theo cô y tá đi vào phòng sinh. SeokMin ngồi phịch xuống ghế, nét mặt căng thẳng đầy đau đớn. SeungCheol không thể làm gì hơn, cũng chỉ có thể ngồi đó chờ đợi.

"Anh à... Có phải em đã quá vô dụng rồi không?"-SeokMin bật cười mỉa mai chính mình, quay sang hỏi SeungCheol.
"Em nói gì vậy?"
"Anh thấy không, bây giờ người đóng dấu vào cái bản cam kết chết tiệt đó là em chứ không phải anh. Anh biết thế nghĩa là sao không? Là mạng sống của JiSoo không còn do chính người nhà quyết định nữa, mà nó đã là của em rồi. Một người xa lạ, hoàn toàn không quen biết... là em! LÀ EM QUYẾT ĐỊNH MẠNG SỐNG CỦA JISOO! Vậy mà khi em ấy đau đớn thế nào, em đã không ở bên cạnh... Em đã không ở bên cạnh, bỏ mặc em ấy chịu đựng tất cả. Em làm gì có tư cách mà quyết định JiSoo được quyền sống hay chết chứ...?"

"SeokMin, em đừng tự trách mình nữa. Từ giây phút JiSoo cùng em kết hôn, nghĩa là cả hai người đã thuộc về nhau rồi. JiSoo không hề trách em, phấn chấn lên."
"Em không thể... Em thấy dù mình có dập đầu xin lỗi bao nhiêu lần với JiSoo thì cũng không đủ. Em đã hết lần này đến lần khác bỏ đi, hoàn toàn là lỗi của em... Nếu thực sự lần này cậu ấy có làm sao, em có chết 1000 lần cũng không đủ."-SeokMin quỳ xuống dưới chân SeungCheol-"Hãy trị tội của em vì đã không thể làm tròn bổn phận của một người bạn đời như đã thề với JiSoo!"

SeungCheol yên lặng nhìn SeokMin, anh đúng là có hơi tức giận khi nhìn em mình đau đến ngất đi mà lại không có Alpha của mình ở bên cạnh. Nhưng chuyện này hoàn toàn chỉ là tình huống bất ngờ, không ai có thể biết trước được chuyện này sẽ xảy ra hết. Anh đang rất lưỡng lự không biết làm sao thì cánh cửa phòng sinh bật mở, hai bác sĩ tiến ra... bế theo một đứa bé.

SeungCheol kéo SeokMin đứng dậy, tiến về phía đứa nhỏ. Bác sĩ trao cho SeokMin một em bé còn đang khóc thét trong cái chăn nhỏ mềm mịn. SeokMin ôm lấy con, run run không tin vào mắt mình
"Xin chức mừng tướng quân, là con trai! Gen Alpha vô cùng khoẻ mạnh. Dù sinh thiếu tháng nhưng em bé hoàn toàn bình thường."
"JiSoo đâu...?"
"Vương tử đã tỉnh rồi và đang được chuyển đến phòng VIP ở tầng 8, rất may mắn là người đã không sao. Chỉ là sức khoẻ có chút yếu, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng lâu dài sau hậu sinh."
"Em mau lên gặp JiSoo đi"

SeokMin gật mạnh, ôm chặt bé con còn đang khóc không ngừng trong tay đi lên phòng bệnh của JiSoo.


Trong phòng, y tá đang treo chai truyền lên giá, dặn dò JiSoo đừng cử động mạnh vì sẽ làm ảnh hưởng đến vết mổ ở bụng, rồi xin phép ra ngoài. JiSoo hơi nhắm mắt lại, xoa xoa mi tâm mỏi nhừ. Cậu lúc nãy mê man còn chưa nhìn thấy con, lúc tỉnh lại thì đã ở đây rồi. Hơi cau mày vì vết mổ bị nhói lên, JiSoo cố suy nghĩ xem rốt cuộc đã có chuyện gì mà mình lại đột ngột sinh non như vậy. May mắn là bác sĩ nói em bé không sao, cậu cũng biết là con trai và là Alpha rồi. Mọi thứ đều ổn thoả, vậy là tốt rồi.

SeokMin đẩy cửa phòng bước vào, JiSoo mở mắt ra thì thấy anh đang bế con vào thì gượng ngồi dậy. Anh vội chạy đến đỡ cậu nằm xuống lại
"Đừng ngồi dậy, em vừa phẫu thuật xong. Để anh nâng giường lên một chút."-SeokMin bấm nút ở đầu giường để JiSoo có chỗ tựa lưng nhiều hơn.

Lúc này anh mới ngồi xuống cạnh JiSoo, em bé tròn mắt nhìn ba rồi lại ngó SeokMin bằng đôi mắt vừa to vừa tròn. JiSoo bật cười, nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của con mà miết nhẹ, từng ngón tay xinh yêu nắm chặt lấy tay cậu. Bé con ư a lên mấy tiếng giống như muốn nói gì đó với ba mình vậy.

"Anh đã nghĩ ra tên cho con chưa?"
"Anh muốn cho em đặt."
"Ừm... MinGyu thì sao? Em thấy tên này rất hay."
"Được, anh cũng thích nó. Em mệt không? Anh đưa con đến phòng cho trẻ sơ sinh nhé?"
"Vâng"
"Đợi anh quay lại."

JiSoo gật đầu rồi vẫy tay với bé con. Thằng bé bị bế đi nên có hơi mếu mếu một tí nhưng rồi cũng ngoan ngoãn nằm yên trong lồng kính, đánh một giấc ngon lành.

SeokMin quay lại phòng bệnh thì thấy JiSoo đang kéo áo lên xem vết mổ, hơi nhăn mặt vì nó khá lớn. Mặc dù y học đã tiến bộ vượt bậc rồi nhưng chuyện để lại sẹo sau khi phẫu thuật hoàn toàn là tùy cơ địa của mỗi người, muốn tránh cũng rất khó.

"Em đau lắm không?"
"A... Em không sao, nhói chút thôi, huyết thanh sẽ giúp nó nhanh lành thôi mà."-JiSoo hơi ngượng ngùng kéo áo xuống.
"Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại...?"
"Em cũng không rõ nữa... Đêm qua em tỉnh dậy vì bị giật mình thôi, đang uống nước thì đột nhiên đau bụng. Sau đó thì được đưa tới bệnh viện luôn. Thật may là dù sinh non nhưng con vẫn khoẻ mạnh."
"JiSoo... Anh xin lỗi!..."
"Sao đột nhiên...?"
"Sau chuyện lần trước, anh đã luôn tự hứa rằng sẽ không bao giờ để em chịu đựng những việc này một mình nữa. Vậy mà anh đã không làm được... Anh xin lỗi em..."
"SeokMin, em không sao rồi mà?"
"Em bị sinh khó, có khả năng mất luôn cả mạng sống của mình đấy JiSoo!"
"...."

"Khi y tá mang ra bản cam kết thực hiện phẫu thuật để anh đóng dấu, anh còn nghĩ rằng mình đã đánh mất em rồi... Tạ ơn Trời... Em không sao..."-SeokMin nắm chặt bàn tay gầy, nước mắt rơi xuống chạm vào da thịt nóng hổi. JiSoo yên lặng nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, anh vì cậu, lần thứ hai rơi nước mắt. Một lần là khóc trong đám cưới của hai người vì hạnh phúc... còn lần này, khóc vì quá lo lắng và cảm thấy có lỗi với cậu. JiSoo đưa tay lau nước mắt cho anh, tim rung động mãnh liệt...

"SeokMin... Em không sao, anh đừng tự trách mình nữa. Em sẽ không đi đâu cả, sẽ mãi ở đây."

SeokMin ôm chặt lấy JiSoo, anh sợ mình chỉ cần buông lỏng tay một giây thôi là cậu sẽ đi mất luôn vậy. JiSoo vỗ nhẹ bờ vai rộng, vùi mặt vào hõm cổ anh ngửi mùi hương quen thuộc.

Lee SeokMin và Lee MinGyu, hai người chính là cả cuộc đời của Hong JiSoo này.







"Chết tiệt! Không thể nào... Làm sao mà nó lại có mạng lớn như vậy chứ!"-người đàn ông trung niên đập mạnh tay xuống bàn, trán nhăn lại.
"Cha, xin đừng quá nóng giận. Chúng ta vẫn còn những kế hoạch khác... Hơn nữa lần này chỉ là dự trù, chúng ta đã thống nhất nếu thành công hay thất bại thì cũng không ảnh hưởng gì mà."
"Hừ! Lại thêm một Alpha ra đời, như vậy không phải càng củng cố thêm quyền lực cho dòng tộc đó và cả hoàng gia sao? Chúng ta buộc phải chờ thêm mấy năm nữa mới có thể triển khai tiếp kế hoạch! Mẹ kiếp!"
"Cha yên tâm, không phải quân Ace chủ bài vẫn đang nằm trong tay chúng ta sao?"
"Ai mà biết nó có lật lọng không cơ chứ? Nhiệm vụ lần trước nó đã thất bại thảm hại rồi!"
"Xin cha hãy tin con, con nhất định sẽ hoàn thành ý nguyện của cha!"
Khuôn mặt xinh đẹp vẽ lên một nụ cười quỷ dị vô cùng.

______________________________

7 năm sau....

"Đây, em cầm cái xe này đi. Anh đi lấy nước uống đã, khát quá."-Một đứa nhóc đưa chiếc xe đồ chơi cho một đứa nhóc khác.
"Để em đi lấy cho!"-Cậu nhóc đứng bật dậy, nhanh nhanh chóng chóng chạy đi.

"Ba!... Baaaaaaa...!"-Cậu nhóc hét to, đôi chân chạy nhanh trên thảm cỏ xanh rì.
"MinGyu! Đi chậm thôi ngã bây giờ!"

OẠCH! MinGyu ngã dập cả mông xuống đất, mắt bắt đầu rưng rưng chực khóc. Nhưng nhìn thấy một người đang nhìn mình, đôi mắt cáo đó chăm chú nhìn cậu, MinGyu như được tiếp thêm sức mạnh, lập tức đứng dậy, phủi phủi quần. Rồi chạy tới nơi ba và bác đang ngồi.

"Baba..."
"Con có sao không? Có đau ở đâu không?"-JiSoo lo lắng nhìn MinGyu, phủi nốt chỗ bụi còn dính trên đầu gối nhỏ.
"Con không sao ạ..."-MinGyu hơi cúi mặt, tay mân mê gấu áo.
"Ba đã dặn con không được chạy nhanh như vậy cơ mà?"
"Con xin lỗi, lần sau con sẽ chú ý hơn ạ."-MinGyu cứ vừa nói vừa nhìn len lén con người đang ngồi chễm chệ trong lòng ba mình. Bình thường nếu có ai dám tranh baba với nó, nó sẽ nhất quyết đẩy ra bằng được... và thường thì là cha của nó, Lee SeokMin. Nhưng riêng với người này thì tuyệt đối... KHÔNG BAO GIỜ!
"Chạy nhanh cho cố vào..."-WonWoo lầm bầm, nhìn đầu gối MinGyu có hơi xước thì ngán ngẩm vô cùng. Không thể đếm nổi trên người nhóc con nghịch ngợm này có bao nhiêu vết xước đâu.

MinGyu thấy WonWoo nhìn mình thì chột dạ, lấm la lấm lét định chuồn. Ai đời lại đi ngã ngay trước mặt người ta chứ! Xấu hổ chết đi được! (Giống hệt cha con lúc lần đầu gặp ba con vậy)
Thôi vậy, phải ra chơi với JunHwi tiếp mới được. À quên, lấy nước nữa.

"Bác JiHoon cho con xin nước ạ"-MinGyu rất lễ phép chìa hai tay ra.
"Ừ đây, hai đứa chơi vui nhé!"-JiHoon cười hiền, đưa cho cậu nhóc một chai nước nhỏ. MinGyu cười tươi, khoe hai cái răng nanh bé xinh rồi chạy đi.

"WonWoo, con không thích em sao?"-JiHoon cười cười, nhìn con trai đang rất chuyên tâm ôm cuốn sách to bự mà JiSoo vừa tặng. WonWoo được 8 tuổi(*), học chữ vô cùng nhanh, biết đọc sớm hơn phần lớn các bạn đồng trang lứa, lại còn có đam mê mãnh liệt với sách. Chính vì vậy mà JiSoo với WonWoo hợp nhau vô cùng, WonWoo thích được sang nhà chú JiSoo chơi vì có hẳn phòng đọc to bự cùng bao nhiêu quyển sách kì thú.

WonWoo chẹp miệng, nhìn y như ông cụ non
"Không phải đâu ạ, tại em ấy cứ nghịch ngợm mãi, chả chịu ngồi yên gì cả. Suốt ngày đều ngã rồi để bị thương thôi."
"Haha, cái này có phải là tính lãnh đạm di truyền từ baba của con sang không nhỉ?"-JiSoo bật cười, xoa xoa mái tóc mềm mượt của WonWoo. Thật kì diệu là nó cũng màu nâu hệt như tóc JiHoon, đôi mắt một mí, cả làn da trắng mịn cũng giống nữa và giống luôn cả tính cách vừa lãnh đạm vừa kiêu ngạo. JiSoo dở khóc dở cười không biết JunHwi với WonWoo, đứa nào mới là con ruột của JiHoon nữa.

WonWoo cười cười, ngồi trong lòng JiSoo tiếp tục công việc đọc sách còn dang dở. JiHoon cũng đến buồn vì cậu con Omega của mình cứ quấn riết lấy JiSoo, còn cậu con Alpha thì suốt ngày đi bày trò quậy phá với em nó là MinGyu. Ba cậu nhóc cách nhau có 1 tuổi nhưng tích cách khác hẳn, WonWoo trầm lắng và thường chỉ thích ngồi một chỗ, hai đứa kia thì đúng là quỷ sứ rồi, nghịch ngợm đủ thứ.

JiHoon và JiSoo chỉ cười cười nhìn nhau, tiếp tục nói vài câu chuyện phiếm. Nhân dịp sinh nhật MinGyu, SoonYoung đưa cả gia đình tới tinh cầu Vocal chơi hai hôm, chiều nay là quay về rồi. Hai ông Alpha lớn thì sau khi chú một chén anh một chén cho đã đời từ tối qua... bây giờ còn đang say quắc cần câu trên giường ngủ. Hai gia đình lâu lâu mới có dịp gặp mặt đông đủ, cùng nhau trải qua mấy ngày vui vẻ, thoải mái.

(*) Đáng nhẽ nếu đúng ra thì WonWoo mới 7 tuổi thôi, nhưng vì ở Hàn tính cả tuổi thai nữa nên mình cũng tính vậy luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com