Chap 33
JiSoo nhìn SeungCheol, ánh mắt hằn lên tia tức giận tột cùng.
"Anh biết em sẽ nói gì, nhưng anh có lí do mới làm vậy."
"Anh đã nghĩ gì khi làm thế hả SeungCheol? Anh có nghĩ đến Chan không? Sao anh lại-..."
"JiSoo, em không hiểu chuyện thì đừng lên tiếng. Anh không bao giờ hành động không có mục đích cả!"
"Mục đích của anh là gì?"
"Anh không thể nói cho em biết được."
JiSoo im lặng nhìn anh, cậu cũng thực lòng không biết nói thế nào với SeungCheol nữa. Cảm giác bị bưng bít và phản bội lại ùa về dữ dội. Nó hệt như lần TaeHyung giấu cậu chuyện với JiEun suốt hơn một năm trời vậy. Còn SeungCheol... Anh đã qua lại với cô ta bao lâu rồi? Vậy... Còn JeongHan thì sao...?
"Anh có nghĩ nếu JeongHan biết, cậu ấy sẽ cảm thấy như thế nào không?"
"Em đừng nhắc tên cậu ấy trước mặt anh nữa. Yoon JeongHan chết rồi, anh không còn muốn quan tâm cậu ta nữa."
"Anh nói cái gì?"-JiSoo mở lớn mắt nhìn anh, cậu không thể tin SeungCheol vừa mới nói ra câu đấy.
"JiSoo, em nghe cho kĩ đây, Yoon JeongHan chết rồi! Chính tay anh đã giết cậu ấy."-SeungCheol gằn giọng, siết chặt tay lại.
"Anh... Anh sao có thể..."
"Cậu ta thân là Vương hậu, nhưng đã phản lại đế quốc! Anh là Vua, anh sẽ trừng trị tất cả những kẻ phản nghịch!"
"Không thể nào... JeongHan không phải người như vậy!"
"Em không tin sao? Em có biết cậu ta đã làm nên loại chuyện gì không? Là cấu kết với người ngoài muốn giết anh!"
"SeungCheol! Anh dừng lại... Cậu ấy là Omega của anh cơ mà?"
"Rồi sao? Cậu ta vẫn chọn phản bội lại chính Alpha của mình đấy thôi? Vậy anh cho cậu ta toại nguyện."-SeungCheol nhìn JiSoo, nhếch môi cười nhạt thếch.
"Em không hiểu anh đang nói gì... E-Em sẽ nói chuyện với anh sau!"-JiSoo bặm môi, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Hôm nay quá nhiều chuyện xảy đến rồi, cậu nhất thời không hiểu được mình phải làm gì nữa. Cậu không thể tiếp nhận được hết chúng, cậu cần bình tĩnh lại trước đã.
Mở cửa phòng thẫn thờ đi vào, JiSoo nhìn lên giường thì đã không thấy ai. Trên tủ đầu giường có một tờ giấy nhỏ
"Anh bận chuyện của Quân bộ, phải quay lại tinh cầu Vocal gấp."
JiSoo thở dài, lúc cậu cần anh thì anh lại đi mất rồi. Nằm lại lên giường, JiSoo quay người nhìn sang chỗ bên cạnh, nó vẫn còn hơi ấm và mùi của anh. Chỉ là anh không ở đây nữa rồi...
"Sao cơ? Cậu ta dám đánh con sao?"-Ha SungMan nhìn JiEun đang ôm một bên má thì xót vô cùng. Dù cô không phải con gái ruột của hắn, nhưng dù sao cũng là con nuôi đàng hoàng, họ cũng theo họ hắn, sao có thể nói không có tình cảm?
"Hừ, bị đánh một chút cho nhớ đời mà khôn lên được. Có vậy thôi đã về đây khóc lóc, con không thể mạnh mẽ hơn sao?"-Yoon WonHo nhìn cô, lạnh nhạt nói giọng đều đều. JiEun là kết quả của cuộc tình vụng trộm của ông với một Beta khác, không muốn gia đình phát hiện nên ông đã cho cô làm con nuôi của Tướng quân Ha. Căn bản trong mắt ông, JiEun hoàn toàn không mấy quan trọng.
JiEun nghe ông nói vậy thì lập tức không tỏ vẻ yếu đuối nữa, cô sợ cha mình vô cùng, luôn luôn làm theo lời ông.
"Con xin lỗi, con sẽ không như vậy nữa..."
"Con nói Vương tử JiSoo biết chuyện của con với SeungCheol rồi đúng không? Thế thì kế hoạch của con thất bại rồi! SeungCheol sẽ không vì ai mà làm tổn hại đến JiSoo, không bao giờ!"
"Cha, con thực không hiểu! Hong JiSoo dù sao còn chả phải em ruột anh ấy, tại sao lại thương yêu cậu ta đến thế?"
"Con chắc không biết chuyện cũ rồi JiEun... Cả gia đình Hong JiSoo bỏ mạng là do Quốc Vương SeungHyuk."
"Sao cơ ạ ?"
"Ta biết được chuyện này là nhờ gài tai mắt bên cạnh Công chúa SeungHa và chồng cô ta. Hai người họ do tin lời cố Quốc Vương nên mới chết, cả Hong JiSoo cũng suýt mất mạng. Họ bị hạ độc mạnh, Hong JiSoo được cứu nhờ đóng băng cơ thể suốt 5 năm, tức là cậu ta đã sinh ra vào năm 3093, chứ không phải 3098. Tên Omega đó đúng là mạng lớn, không thể chết dễ được."-WonHo hơi cau mày, siết chén trà trong tay.
"Có chuyện đó sao cha? Chwe SeungCheol biết đúng không?"
"Đương nhiên. Nên hắn mới cảm thấy vô cùng có lỗi với Hong JiSoo, chăm chăm bảo vệ Vương tử đến thế. Chết tiệt, nếu không thể lấy được Con dấu Hoàng gia thì không thể điều khiển Quân đoàn Carat được!"
JiEun hơi mím môi toan tính, một ý nghĩ ngay lập tức xuất hiện trong đầu cô ta
"Cha... Hong JiSoo được SeungCheol tin tưởng hết mực, nếu ta có thể đưa cậu ta về phe mình như đã làm với Yoon JeongHan thì sao?"
"Ý con là tạo mâu thuẫn?"
"Vâng ạ! Hong JiSoo chắc chắn không biết chuyện của cha mẹ mình, nếu cậu ta biết chắc chắn sẽ rất hận SeungCheol. Chúng ta phải lợi dụng cơ hội này để chia rẽ bọn họ. Chwe SeungCheol thậm chí còn gọi cậu ta về để cùng anh ta giải quyết các việc chính trị. Nên Hong JiSoo là người gần gũi nhất với SeungCheol và cũng là người anh ta tin tưởng nhất nữa."
"Ý kiến không tồi... Vậy con định gài cậu ta kiểu gì?"
"Con nghĩ nên để Yoon JeongHan làm việc này? Cậu ta là bạn thân của JiSoo, cậu ta nói chắc chắn JiSoo sẽ tin."
"Ta vẫn không tin tưởng nó được, nhiệm vụ nó làm lần trước với SeungCheol đã thất bại thảm hại!"
"Cha đừng lo, chúng ta vẫn đang nắm thóp cậu ta. Sao cậu ta dám làm trái ý cha?"
"Con nói cũng có lý... Vậy con hãy hoàn thành kế hoạch của con, chuộc lại lỗi con vừa gây ra đi!"
"Vâng... Con biết rồi thưa cha!"
Đã mấy ngày trôi qua sau hôm JiSoo phát hiện chuyện của SeungCheol và JiEun. Cậu không thể không giận SeungCheol, không thể không trách anh sao anh lại làm như vậy, không thể ngừng thương cảm vô ngàn cho TaeHyung. JiSoo đau đầu vô cùng không biết có nên nói cho TaeHyung biết chuyện không, cậu ấy yêu JiEun như vậy, hai người còn kết hôn với nhau rồi nữa... Nhưng không nói thì chính là hại TaeHyung! Và nói ra tức là biến SeungCheol và TaeHyung thành thù địch.
Cậu bế tắc vô cùng, không biết nên giải quyết ra sao.
Thêm một chuyện khác nữa là SeokMin cũng như bốc hơi vậy?! Anh không trả lời các cuộc gọi, các tin nhắn của cậu suốt gần 5 ngày nay. Gọi về nhà thì bác Kwang nói SeokMin chưa trở về từ khi tới thủ đô gặp cậu. JiSoo cũng có hỏi vài người đội trưởng thân thiết trong quân đoàn Vocal nhưng họ cũng nói SeokMin không đến doanh trại. Ngày kia là đại lễ Quốc khánh, anh cuối cùng đang ở đâu chứ? JiSoo như ngồi trên đống lửa, lo lắng tột cùng mà không biết phải làm sao.
"JiHoon đã cài đặt xong hệ thống phòng thủ để bảo vệ tiểu tinh cầu HipHop rồi, chỗ đó sẽ không ai có thể chạm tới."-SoonYoung thông báo với SeungCheol và SeokMin. Cả ba người đang họp khẩn cấp để chuẩn bị cho đợt tấn công của quân phản nghịch.
"Còn đại lễ thì sao?"
"Quân đoàn Carat sẽ là trọng tâm của Đại lễ, yên tâm. Bây giờ chúng ta phải đẩy chúng đến vùng phía Đông Nam, chỗ đó đã dựng sẵn hết rồi. Quân đoàn Vocal cũng đã đóng quân sẵn sàng ở đấy đúng không SeokMin?"
"Vâng, mọi công tác chuẩn bị đã xong hết rồi. Chỉ chờ cho chúng khai pháo trước, chúng ta sẽ hoàn toàn có lý do để diệt sạch bọn chúng."
SoonYoung hơi trầm tư đôi chút, anh không cảm thấy yên tâm toàn phần về kế hoạch lần này. Nói gì thì nói, kể cả có 3 quân đoàn cùng hợp lực chống lại quân đoàn Pledis, thế còn Rap thì sao? Tại sao tinh cầu đó lại im hơi lặng tiếng như vậy? SeungCheol cũng không nhắc gì đến nó... Có phải chăng JR cũng đã gia nhập phe bên kia?
"SoonYoung, quân đoàn Performance dự tính thế nào?"
"Sẽ chia hai nửa, một nửa bảo vệ người dân và một nửa tham chiến trực diện. Một phần nhỏ sẽ bảo vệ tiểu tinh cầu HipHop. Toán quân đó đã theo JiHoon đi từ trước, Quốc Vương cứ yên tâm."
"Được, thông tin của những người theo quân phản nghịch đã có đủ, ta thực không hiểu sao danh sách đó ngày càng dài. Có phải chăng là do ta cai trị không tốt?"-SeungCheol nhắm mắt, ngửa đầu ra sau ghế. Anh chưa bao giờ dám khẳng định mình là một vị Vua anh minh, cũng không dám nói rằng mình đã hoàn thành tốt mọi việc. Thế nhưng SeungCheol luôn cố gắng từng ngày để cả đế quốc có thể phát triển thật thịnh vượng, không thua kém bất kì ngân hà nào khác.
Anh không bao giờ muốn có chiến tranh, mà lại là nội quốc. Từ đời Quốc vương thứ 16, những thế lực phản nghịch đã dần hình thành. Chúng chờ đợi thời cơ, chỉ cần gom quân lại sao cho đủ lớn mạnh là sẽ lập tức đánh thẳng vào thủ đô Carat để cướp lấy chính quyền. SeungCheol từ khi lên ngôi đã được cảnh báo về chúng, anh tự biết mình phải làm gì từ rất lâu trước đó rồi.
Nhưng phải công nhận chúng trà trộn vào từng ngóc ngách trong bộ máy nhà nước cũng là rất kì công đi? Từ Quốc hội cũng có người của chúng, các Quân đoàn cũng có từ chức Phó tướng đến đội trưởng các tiểu đội đều có. Và việc SeungCheol đau lòng nhất, chính là Vương hậu của anh, người anh yêu thương nhất cũng là người của phe phản nghịch. Đây là điều anh dù có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới được chuyện này.
JeongHan là bạn học của JiSoo, hai Omega thân nhau vô cùng nên anh cũng đã gặp JeongHan từ lúc 18 tuổi. Cậu cứ thế từ từ tiến vào cuộc sống của anh một cách quá đỗi tự nhiên, như một bông hoa xinh đẹp rực rỡ nhất, nở rộ trong trái tim của SeungCheol. Anh không bao giờ mảy may nghi ngờ cậu lấy một lần, nhưng đến cuối cùng, cậu lại đâm sau lưng anh một nhát dao đau nhất.
Vết đâm sâu hoắm xuyên qua cả trái tim đang đập từng nhịp vì cậu.
SeungCheol nhớ rõ cái khoảnh khắc cách đây 7 năm, khi anh phát hiện ra JeongHan là người của lão già Yoon WonHo, anh chính là như chết đi ngay tại đó. Anh biết chuyện JeongHan xuất thân từ dòng tộc Yoon nhưng cậu mồ côi cha mẹ, chính cậu cũng nói không muốn dính dáng đến dòng tộc đó nữa. Thế nhưng rồi, tất cả đều là diễn kịch sao?
Thế còn từng lời yêu, tình cảm của cậu cho anh thì sao? Cũng là diễn kịch à? Thế mọi kí ức đẹp nhất của hai người cũng là giả sao?
SeungCheol cười nhạt, thật hay giả gì thì anh cũng không muốn quan tâm nữa. Anh thả cậu đi, nói rằng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh thêm lần nào nữa. Đúng, anh không có giết JeongHan như đã nói với JiSoo. Nhưng cũng đâu thể hàn gắn lại vết thương đang không ngừng rỉ máu suốt từng ấy năm trong anh?
Đối với Chwe SeungCheol... Yoon JeongHan-Vương hậu của anh-Omega của anh đã chết rồi.
JiHoon ngồi bên mép giường của JunHwi và MinGyu, vỗ vỗ từng đứa dỗ chúng ngủ. Không lâu sau, hai tiểu Alpha đã ngáy khì khì, duy chỉ có WonWoo vẫn còn thức. WonWoo cứ nằm ngó lên trần nhà, có vẻ đợi JiHoon sang nằm cùng.
JiHoon định xuống phòng máy chỉ huy dưới hầm xem lại lưới phòng vệ, nhìn sang giường mình thấy con chưa ngủ thì lại thôi. Cậu nằm xuống cạnh WonWoo, kéo chăn cao hơn cho con rồi mới đắp chăn ngang người mình.
"Sao thế con? Khó ngủ à?"-JiHoon vuốt lại mái tóc nâu mềm loà xoà trên trán WonWoo.
"Baba... Sắp có chuyện gì rồi đúng không ạ?"-WonWoo quay sang nằm đối mặt với JiHoon, vòng tay ôm ngang eo ba mình.
"Sao con lại nói vậy?"
"Ưm... Con chỉ là cảm giác thôi. Dạo này bọn con bị quản nghiêm hơn, con cũng để ý có nhiều cảnh vệ hơn nữa. Mà các chú ý toàn là đeo huy hiệu của Quân đoàn Performance của cha. Và cả... Tự dưng baba đến đây ở cùng bọn con nữa."
"Con quan sát xung quanh tỉ mỉ thật đấy. Nằm lên đây nào."-JiHoon vỗ vỗ lên tay ý bảo WonWoo gối đầu lên.
"Thôi ạ, tay ba sẽ tê đấy. Con ôm ba là được rồi."-WonWoo lắc đầu, nằm sát vào người JiHoon hơn.
JiHoon cười cười, vòng tay qua sau lưng WonWoo vỗ nhẹ từng nhịp.
"Con lớn rồi ba ạ, không cần ru con ngủ lúc nhỏ nữa đâu."
"Con sắp thành ông cụ non rồi bảo bối ạ. Ừ, sắp có nhiều chuyện xảy ra lắm. Đừng lo lắng, ba tuyệt đối không cho phép ai làm hại các con đâu."
"Baba... Cám ơn ba ạ.."
"Về chuyện gì thế?"
"Vì đã sinh ra con và nuôi con lớn ạ!"
"Hửm? Sao tự dưng con nói vậy?"
"Bài tập về nhà của bọn con đó, cô giáo bảo hãy về nói với ba mẹ, cảm ơn họ vì đã sinh ra và nuôi mình ạ."-WonWoo hơi chun mũi lại, nhìn JiHoon cười khúc khích.
"Ừ, vậy ba cũng cám ơn WonWoo vì đã xuất hiện trên đời này và đến bên ba với cha nhé."-JiHoon hôn lên trán con đầy yêu thương-"Giờ thì ngủ đi nào mèo con, mai còn phải đi học đấy."
"Ba ngủ ngon ạ. Ba đừng thức khuya nhiều nhá, mắt ba sẽ bị thâm đấy ạ."-WonWoo chép chép miệng, thơm má JiHoon một cái rồi nằm xuống nhắm mắt ngủ thật ngoan.
JiHoon nghe nhịp thở của WonWoo đều đều, hơi nhổm người dậy, nhẹ nhàng hết sức đi xuống giường. Ém lại chăn cho cả 3 đứa thật cẩn thận, cậu mới yên tâm khép cửa phòng đi xuống dưới tầng hầm.
"Phu nhân."-Một người lính đứng gác ngoài cửa phòng điều khiển cúi chào cậu. JiHoon gật đầu, ấn vân tay lên bảng điện tử rồi đi vào trong.
"Bọn trẻ ngủ hết rồi chứ?"-Một chàng trai quay ra hỏi cậu.
"Ừ, cậu vẫn chưa quay về thủ đô à?"-JiHoon kéo ghế xuống ngồi cạnh người nọ.
"Tớ về bây giờ đây. Cài đặt nốt cái này giúp cậu cho xong đã. Từ đây cũng có thể quan sát và điều khiển trận chiến, cố lên nhé JiHoon."
"Cám ơn MinKi."-JiHoon cười, đưa tay lên bàn phím cảm ứng lướt liên tục. Rồi cậu bỗng trầm ngâm, nhìn người bên cạnh, thấp giọng-"Cậu không định liên lạc với anh JongHyun sao?"
"Không cần thiết, nếu anh ấy thực sự phản bội đế quốc... Tớ cũng sẽ sẵn sàng dí súng vào đầu anh ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com