Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ep 14: Du Xuân Hí

Tháng tư là thời gian hoa anh đào nở phớt hồng cả Seoul. Mỗi sáng đi học đạp xe ngang qua một cây anh đào, mái tóc bay theo gió vươn theo cánh hoa mỏng nhẹ, nở một một cười sáng bừng cả thế giới. Đấy là người ta, còn tôi thì ngồi sau xe điện của anh Chan, méo mặt nhăn nhó vì sắp trễ học. Hồi sáng mà không tào lao với anh Seok Min thì giờ đâu có đến nỗi này. Vì mãi mê hóng chuyện nên anh em tôi mới đi học muộn như vầy. Anh Chan là sinh viên đại học thì còn đỡ, một giảng đường gần trăm người, các giảng viên cứ lo thao thao bất tuyệt trên bục thì chả rỗi hơi đâu quan tâm sinh viên nào đi trễ. Còn một học sinh năm hai trung học như tôi, đi trễ chắc chắn sẽ bị giáo viên chủ nhiệm để ý, giờ giải lao thế nào cũng bị gọi lên văn phòng và viết một bảng kiểm điểm đây mà! Tính đến giờ thì đây đã là lần thứ ba rồi đấy! Cái hình tượng học sinh gương mẫu của tôi!

Hôm nay đã thứ sáu rồi, chỉ cần đợi đến chủ nhật thôi, tôi sẽ cùng dàn anh trai đẹp hơn hoa của SVT dạo công viên Yeouido ngắm hoa anh đào. Đã lâu lắm rồi tôi mới đến Yeouido, chắc cũng tầm tám năm nhỉ? Seoul đầu tháng tư cứ như mang một vẻ đẹp mới, ngọt ngào và đầy chất thơ. Ngồi bên bờ sông Hàn, trên đầu là tán anh đào nở hoa rực rỡ, một cơn gió nhẹ thoảng qua cuốn theo cánh hoa, trong không khí vấn vươn hương thơm thanh khiết. Tôi mong ngóng được đi ngắm hoa tới mức cứ nhìn tóc anh Ji Hoon chằm chằm, đến độ ảnh phải nói tôi trông hệt như muốn nhào tới mà cạp luôn cái đầu ảnh. Tôi nào có hung dữ như thế kia, chỉ là trong lòng háo hức xíu thôi mà!

Nghĩ mà xem, một nhóm nam thanh nữ tú hơn chục người đi chung với nhau cười đùa vui vẻ, trải bạt ngồi dưới một gốc anh đào có tàn rộng đầy hoa, trước mặt là bờ sông Hàn lãng mạn, cộng thêm đồ ăn vặt nhà làm thơm ngon thì sẽ thu hút biết bao ánh mắt con người. Tôi thì bỏ qua một bên đi, mặc dù tôi thường được khen dáng vẻ thanh tú dễ thương, cộng thêm chút lanh lợi dễ gần. Điều chắc chắn ở đây là mười ba anh trai đẹp không chỗ chê của nhà tôi sẽ nhận được vô vàn ánh mắt hình trái tim bùm chíu rọi thẳng vô người. Tin tôi đi, dưới khung cảnh thiên nhiên đẹp đẽ ngọt ngào này, sức mạnh trai đẹp bùng phát dữ dội lắm!

Nếu không chú ý tới anh trai tôi, thì người ta vẫn sẽ chú ý đến đống đồ ăn mà nhà tôi đem đến thôi. Cũng phải, tất cả đều là thanh thiếu niên sức sống mạnh mẽ, ăn nhiều một chút thì mới có sức đi học đi làm chứ. Đồ ăn mà chúng tôi mang đến nhiều khi cũng đủ cho thêm năm sáu người khác ăn luôn. Cơm hộp Dosirak, gà rán, thịt heo chua ngọt, mì tương đen, dưa hấu, dâu tây, đào, nho, nước ép trái cây, nước ngọt có ga, nước khoáng, nhìn như mở cửa hàng tạp hóa tại chỗ. Tôi hoài nghi mấy ông anh đến ăn là chính, ngắm hoa là phụ. Picnic thì vui hơn việc ngồi nhà đúng không!

Anh Jeong Han có vẻ thư thái lắm, nằm dài trên cái ghế xếp, nhắm mắt đánh một giấc ngon lành. Anh Myung Ho bày ra tư thế như đi nghĩ dưỡng, lấy tay làm gối, một chân cong lên, đeo kính đen nhấm nháp hộp sữa dâu. Anh Ji Hoon sau một hồi chúi mặt vô laptop viết nhạc thì bị anh Seung Kwan kéo vào nhập hội chơi ma sói. Anh Vernon thì chú tâm ăn dâu tây với sữa, miệng cười vui vẻ khiến mấy cô gái đi ngang qua phải ôm mặt kích động. Anh Min Gyu thì đi lanh quanh chụp ảnh, chốc chốc lại có mấy bạn nữ chạy lại nhờ chụp hình dùm. Tôi cá là họ sẽ không quan tâm ảnh chụp đẹp hay xấu đâu, điều quan trọng là bắt chuyện được với anh Min Gyu thôi. Ai bảo người chi mà đẹp trai quá sức!

Anh Seung Cheol đang điên máu với anh Soon Young lắm. Có ai đời làm mafia, đã bị lộ hành tung mà vẫn nhởn nhơ sống sót như anh Soon Young nhà tôi đâu chứ.

-Aigoo, giết ai đây ta? Giết Seung Cheol hyung được đó.

Coi có sốc không cơ chứ!

Trò chơi kết thúc trong cơn tức tối của anh Seung Cheol và sự kinh hoàng của anh Seok Min. Anh Soon Young vui vì thắng mafia chưa được bao lâu đã phải quay qua bắn tim nháy mắt với anh Seung Cheol. Lúc chơi ảnh chọc điên anh Seung Cheol dữ lắm, giờ mà không xuống nước lấy lòng thì có mà chết với ông anh già. Còn anh Seok Min sau một lúc vẫn chưa lấy lại thần hồn của mình. Lúc công bố mafia chiến thắng và đó chính là anh Jun, anh Seok Min đã không kiểm soát nổi cơ mặt của mình nữa. Ông anh trong suốt trò chơi chỉ ngồi im cười cười, không nói một tiếng nào cuối cùng lại là mafia. Có nằm mơ anh Seok Min cũng không nghĩ đến thế sự hoá ra là như thế này. Tội ảnh ghê!

-Yaaah! Mafia á! Ông là cái gì thế này!

***

Cuối cùng cũng đến lúc thưởng thức mấy món ăn thơm ngon rồi. Cầm dosirak trên tay thật chắc, rồi vận động hết công sức lên lên xuống xuống, trái trái phải phải, xoay vòng nào, khi mở ra ta thấy các nguyên liệu đã được trộn đều vào nhau. Anh Min Gyu hậu đậu lúc mở nắp lỡ quơ tay làm nắp hộp bay thẳng vào mặt anh Joshua. Oppa nhà thờ vẫn cười, khóe miệng vẫn cong cong xinh đẹp, nhưng ánh mắt của anh ấy không thế. Anh Min Gyu lạnh người, thầm nghĩ mình tiêu rồi.

- Tối nay cả nhà nhớ trực trên group chat, anh gửi hình Min Gyu bị mấy bé sẻ ị lên người. Nó cầu xin anh chôn cái chuyện mất mặt này đi nhưng giờ hết giấu nổi rồi!

Thầm cầu phúc cho anh trai tôi, đã hậu đậu rồi mà số cũng xui kinh khủng, mấy bé sẻ coi bộ cũng biết lựa người để trao gửi "nỗi buồn" chứ nhỉ!

***

Nhìn khung cảnh hoa anh đào đẹp đẽ như này, tôi bất chợt xúc động trong nháy mắt.

"Nếu vận tốc của hoa anh đào không phải là 5cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp như thế. Và nếu khoảng cách giữa tôi và em là 5cm, thì có lẽ chỉ cần một bước để đến với em chứ không phải là cả một đời người.
Hoa anh đào vẫn rơi
Và tôi đã nắm trượt nó."

-Anh chắc là em đang nghĩ đến nó, một bộ phim buồn khiến người ta ray rứt khôn nguôi.

Anh Won Woo đắm mình vào gió, mặc cho cánh hoa rụng vào tóc, len lỏi vươn xuống đầu vai và đáp nhẹ vào lòng bàn tay anh. Trời, y chang mĩ nam bước ra từ truyện tranh. Giờ mà ảnh giả bộ buồn buồn đứng ở sân ga, tay cầm điện thoại nói chuyện, ta nói giống y cái kết phim 5cm/s luôn. Cái vẻ đẹp lạnh lùng của anh Won Woo khỏi phải nói là hợp concept như vậy đến thế nào.

Tuy nhiên, dáng vẻ đó chỉ là tưởng tượng, anh Won Woo lúc này nằm vắt chân chữ ngũ, một tay cầm điện thoại chơi game, tay kia không ngừng bốc nho cho vào miệng. Nhớ mới hồi nãy kiểu an tĩnh lắm, sao giờ thành ra như này rồi. Ôi hình tượng!

-Em nhớ ai mà tự nhiên tâm tình lay động vậy, có phải coi hết phim rồi nhớ anh nam chính cồn cào trong ruột không? Hay nghe bài hát nào rồi mộng mơ dữ thần! Mau mau kể anh nghe với em gái!

Đúng là không có chuyện gì có thể qua nổi con mắt anh Chan. Tôi chỉ bâng quơ ngẩn người ngắm hoa, anh Won Woo nổi hứng đọc thoại anime hợp cảnh thôi mà ảnh có thể nghĩ đến vụ nhớ nhung rồi. À mà hôm qua tôi với ảnh mới xem xong tập cuối bộ phim đang hot, ảnh khóc ngon lành hết nửa tập, tôi chỉ rơm rớm nước mắt. Ngắm hoa anh đào một lần thì lại muốn xem 5cm/s, nhớ đến mấy câu nói đau lòng trong phim cũng đâu có gì lạ. Anh Seung Cheol, anh Vernon, anh Seung Kwan đang xem kia kìa, chiếm dụng cái laptop nhân lúc anh Ji Hoon ngủ một giấc. Anh Seok Min thì diễn mấy trích đoạn trong phim với anh Soon Young. Phim buồn của người ta mà hai ông anh diễn thành tấu hài luôn rồi. Bộ đôi nhiếp ảnh Myung Ho Min Gyu lại lôi nhau đi chụp choẹt khắp nơi, đi đến đâu thì kéo theo vô vàn ánh mắt trái tim đến đó.

Mà khoan, tôi nào có nhớ nhung anh nam chính nào, tôi chỉ đang nhớ mấy cái bánh Macaron anh đào ngon lành anh Jeong Han mua cho tôi hôm qua thôi mà. Bánh ngon quá trời, ăn không đã gì hết!

***

Rắc rối lúc nào cũng xảy đến lúc người ta đang vui vẻ. Ai mà ngờ tôi lại xui đến vậy. Đồ sâu đo đáng ghét canh lúc người ta đang đi dạo xung quanh thì thả tơ nhảy xuống dọa người. Trần đời tôi sợ nhất mấy thứ mềm nhũn không chân này. Không kể kích cỡ, cứ thấy cái con này là tôi bắt đầu trợn trắng mắt, nhảy lanh quanh như gà mắc tóc. Nó mà rớt trúng người tôi chắc tim đập bùm bụp rồi nghẻo một cái té xỉu luôn á.

Để tránh xa cái con quỷ đáng ghét này, tôi nhất thời không để ý xung quanh lỡ chân giẫm vào tô mì tương đen của một nhóm nữ sinh, toang cái đôi sneaker trắng của mình. Mà hình như sốt mì nó văng vào người của một bạn nữ, má ơi chết tôi rồi. Tôi vội vàng rối rít xin lỗi, dùng hết sự chân thành suốt mười tám năm qua của mình, cúi người tạ tội với bạn nữ đó và đề nghị sẽ đền tiền quần áo bị dơ với tô mì tôi lỡ chân đạp. Tôi không cố ý đâu mà, chuyện do hoàn cảnh thôi.

Nhưng có vẻ bạn ý không bỏ qua cho tôi, miệng thốt lên toàn lời khó nghe. Thật sự khó nghe luôn đó, bản toàn dùng mấy cái từ ngữ nặng nề thôi, cái ngôn từ của bản khác xa so với cái vẻ ngoài xinh đẹp luôn. Kì này toang rồi, lỡ đụng phải ổ kiến lửa vừa hung vừa máu như này thì làm sao mà êm xuôi mọi chuyện đây.

-Mình thật sự rất xin lỗi cậu vì sự bất cẩn vừa rồi. Mình thật sự chỉ vô ý thôi. Mình xin nhận lỗi với cậu, quần áo mình làm dơ và đồ ăn mình đạp hỏng mình xin được đền tiền. Mong cậu sẽ bỏ qua cho sự hậu đậu của mình!

Tôi nhận thấy mình đã rất thành khẩn, mong rằng cậu ấy sẽ nhận lời xin lỗi này. Chuyện này cũng không đến mức to tác mà. Nhưng cô bạn này không chịu, giơ bàn tay định cho tôi một tát. Thấy bộ móng vuốt đó càng ngày càng gần mặt mình, tôi khóc tiếng Buri trong lòng luôn. Hung hăng không biết lí lẽ như vầy thì tôi xác định mình đụng trúng chị đại rồi.

-Ha Na, mình sắp phải về nhà rồi, về chỗ dọn đồ nhanh nào, cấm trốn việc.

Anh Chan đến đúng lúc lắm, cứu tôi khỏi cái bạt tay của bạn nữ kia. Bởi vì sao hả? Bởi vì bạn ý đang dại ra kia kìa, đứng hình trong phút chốc. Anh Chan đến bên cạnh tôi, khó hiểu nhìn chiếc sneaker nhem nhuốc và bộ dạng chấm bi tương của bạn nữ kia.

- Em vừa mới chui vô bùn hay sau mà giày nhìn ghê thế kia. Mà có chuyện gì với bạn nữ kia nữa, hai đứa đánh nhau lăn lộn ra bờ sông Hàn à! Nào nào kể nghe cái coi!

Ảnh thì thầm với tôi, và tôi thật hết cách với ông anh này! Bạn kia còn đang giơ tay định tát tôi đấy, nãy giờ vẫn đứng như tượng trước mặt. Nhìn cái ánh mắt sáng quắc kia thì tôi biết bạn ý fall in love anh tôi rồi, chắc luôn. Đột nhiên sao có dự cảm chẳng lành vậy nè!

-À.... Ơ, hổng có gì hết oppaaaaa, em với cậu ấy có chút hiểu lầm thôi mà. Oppaaaaa~, anh tên gì dạaaa~!

Mẹ ơi, cái giọng nhão nhoẹt đó là cái gì thế! Sao tự nhiên thay đổi 180 độ thế này, bạn nữ kia có công tắc à. Tự động bật chế độ đáng yêu hiền lành trước mặt trai đẹp? Thôi xong, tôi lỡ dây vô người không dễ cầm kéo cắt đuôi được rồi. Số gì mà xui thế này! Tất cả tại con quỷ sâu mới có chuyện!

Tất nhiên, đối với loại người không đứng đắn, không biết lí lẽ như bạn nữ ý, tôi sẽ dập tắt mọi cơ hội ve vãn anh trai tôi. Đùa à, anh Chan là aegi của cả nhà, người xấu đừng hòng vẽ chuyện lên người anh ấy.

Với miệng lưỡi lươn lẹo của mình, tôi thành công chặn mọi tiếp xúc của bạn nữ kia với anh Chan, kéo ảnh chạy lẹ. Sau một hồi nghiền ngẫm, tôi nhớ ra bạn nữ kia là ai rồi. Đúng là xui tới bến, đụng trúng chị đại tiếng xấu vang xa ở Trung học In Chang. Cầu mong chị ta sẽ không biết tôi, học sinh năm hai In Chang đây!

Dám đánh chủ ý xấu lên người anh tôi, tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra đâu. Dù là aegi số hai của anh Jeong Han, nhưng nếu ảnh biết tôi là nguyên nhân khiến anh Chan vướng rắc rối thì tôi chết chắc. Nghĩ là thấy sợ rồi!

Nhưng tôi vẫn dự cảm sẽ có điều không lành sắp xảy ra, mí mắt cứ giựt không ngớt! Sợ....

Damn! Nó thực sự xảy ra rồi....

*Dosirak

💎💎💎💎💎💎💎💎

Mình rất biết ơn nếu mọi người đọc truyện và cmt cho mình biết bạn thấy thế nào về nó, hay chỉ cho mình lỗi chính tả cũng được, tại viết xong rồi up lên luôn nên soát không kĩ😊
Cảm ơn mọi người vì đã đọc chiếc fic nhạt nhẽo này, mình trân trọng từng dòng cmt và những bé ⭐ lắm luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com