Tình yêu hai thế giới(JunHoon)
Bầu trời tối đen, cơn mưa rơi lất phất khiến không khí có cảm giác lành lạnh.
Nghĩa trang Seoul.
Một người đàn ông dáng vẻ cao gầy, tay cầm một cây dù màu đen, trang phục vest trên người cũng một màu đen trông thật ảm đạm. Một tay khác của người đàn ông đang cầm một bó hoa, dưới tán dù người qua đường nhìn thấy người nọ đang nói gì đó với ngôi mộ trước mặt.
Người đàn ông quỳ một chân xuống đặt bó hoa lên mộ, tán dù nâng lên thấy rõ dung mạo người đàn ông.
Người nọ khoảng dưới 30, khuôn mặt đẹp như tạc, có cảm giác ôn hoà, đôi mắt đẹp nhưng lại có vẻ bi thương khi nhìn ngôi mộ trước mặt. Người đàn ông có lẽ không phải người Hàn Quốc, gương mặt anh có nét người nước ngoài nhưng bởi vì dung mạo điển trai kia người ta cũng chẳng còn quan tâm anh đến từ nơi nào nữa rồi.
Người đàn ông này nhìn qua cũng biết là một doanh nhân, người ngoài nhìn thấy bên cạnh người nọ từ khi nào xuất hiện một người khác. Người kia gọi người đàn ông là chủ tịch. Người ngoài cảm thán, vừa trẻ vừa đẹp lại có tiền có tài, thật là được ông trời thiên vị, những thứ mà người đàn ông kia muốn có chắc chắn không khó khăn.
Người đàn ông được mọi người bàn tán đó chính là Moon Junhui hay tên thật là Văn Tuấn Huy. Anh là người Trung Quốc sang Hàn Quốc này học tập và làm việc. Mười năm trước anh đến đây, học tập và kết bạn, anh cảm thấy bản thân chưa từng hối hận.
Nhưng không lâu sau đó, anh hối hận. Hối hận vì một người, hối hận vì đã quen biết người nọ quá trễ. Hối hận vì trước khi về nước vẫn chưa gặp mặt người nọ lần cuối. Hối hận vì chưa từng thật sự bày tỏ.
Người ta nói anh muốn gì có đó, không thiếu cái gì. Nhưng họ không hiểu, anh trước kia cái gì cũng không có chỉ có người kia, còn bây giờ anh cái gì cũng có, chỉ là người kia đi mất rồi.
Ánh mắt Junhui nhìn xuống ngôi mộ dưới chân. Anh thì thầm như đang nói với một ai đó.
-Jihoon à, lần này tớ phải đi công tác vội lắm, lần sau tới thăm cậu tớ sẽ mua hoa cậu thích, cũng mua cho cậu vài trái cây cậu thích nhé! Tớ sẽ lại đến thăm cậu.
Nói xong liền dẫn theo người đàn ông rời đi.
Jihoon sao? Người ấy là ai?
Trên ngôi mộ của người tên Jihoon đó, người ta từ xa chỉ thấy trên bức di ảnh là hình ảnh một cậu trai độ tuổi 18-20. Chàng trai ấy xinh đẹp, nụ cười tươi tắn, rất có cảm giác thanh xuân, rõ ràng là một người xinh đẹp.
Nhưng sao lại nằm ở đây ngay độ tuổi tươi đẹp ấy? Thật quá đáng thương rồi đi!
Nhưng vị tổng tài Moon Junhui kia vì sao lại ở đây thăm mộ chàng trai kia? Và vì sao lại thương tâm như vậy?
Moon Junhui và người tên Jihoon kia rốt cuộc có mối quan hệ thế nào?
Nếu như Moon Junhui kia nghe thấy những lời thắc mắc này, anh ta chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm vào người hỏi, sau đó lại tự trầm mặt, trầm mặt xong lại tự bi thương một mình, cuối cùng sẽ dùng ánh mắt đau lòng nhất, tiếc nuối nhất nói cho người nghe biết rằng.
Cả hai người họ, chỉ là "tri kỉ"
Tri kỉ? Đời người hiếm có được một tri kỉ, bây giờ anh ta có rồi vì cái gì lại bi thương như vậy? Phải biết rất nhiều người cả đời này cũng chẳng tìm được một người tri kỉ cho mình.
Junhui kia lại nói. Là các người không hiểu!
Chúng tôi không hiểu? Vậy phải thế nào mới gọi là hiểu?
Tri kỉ chính là hai người thật thật thân với nhau. Chính là bản thân không cần phải nói hay giải thích quá nhiều về một vấn đề thì người kia đã hiểu. Chính là có một người sẽ luôn ủng hộ những gì mà mình thích, là người luôn cổ vũ luôn bên cạnh mình.
Tri kỉ chính là mối quan hệ thân hơn bạn bè, lại chẳng thể tới quan hệ người thương.
Nhưng tri kỉ cũng thật đau vì nếu đã có người động tâm thì cũng thật khó nói ra. Mối quan hệ thật tươi đẹp cũng thật đau thương.
Vậy cả hai đều đã rung động sao?
Phải.
Vậy vì sao lại bi thương?
Vì bỏ lỡ.
Bỏ lỡ? Ai bỏ lỡ? Là từ chối sao?
Tôi - Moon Junhui này bỏ lỡ. Cậu ấy chưa từng từ chối, bởi lẽ lời bày tỏ này chưa kịp nói ra.
Thật đáng tiếc!
Phải. Thật đáng tiếc.
Moon Junhui ở trên chiếc xe đắt tiền của mình ngồi im lặng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, từng hạt mưa tí tách rơi, thật buồn, thật lạnh lẽo. Giống như lòng anh vậy!
Thật đáng tiếc vì chưa kịp bày tỏ người đã đi xa.
Thật đáng tiếc vì chưa kịp nhìn nhau lần cuối người đã không còn.
Thật đáng tiếc vì bản thân không biết người kia đang một mình chống chọi qua cơn bệnh chỉ có một mình.
Thật đáng tiếc vì người kia quá vô tâm không nói cho anh hay. Và vì anh quá vô tư nên không để ý.
Thật đáng tiếc, chúng ta có nhau năm 18 tuổi, lại chẳng thể có nhau năm 28 tuổi.
Moon Junhui và Jihoon đã cùng nhau cười, cùng nhau khóc, cùng nhau mơ ước về tương lai, cùng nhau hứa hẹn sẽ theo đuổi ước mơ. Rốt cuộc cũng chỉ là những gì còn lại của một quá khứ tươi đẹp.
Cả hai cùng nhau đi qua độ tuổi thanh xuân đẹp nhất, lại chẳng thể cùng nhau ước định một đời bên nhau.
Ước mơ thành doanh nhân thành đạt - anh đã làm được rồi.
Ước mơ thành nhạc sĩ nổi tiếng - cậu....đã hoàn thành một nửa, một nửa còn lại hi vọng kiếp sau cậu sẽ hoàn thành thay đời này.
Moon Junhui nhớ mãi.
Nhớ mãi cái nụ cười xinh đẹp của cậu.
Nhớ mãi dáng vẻ thanh xuân của cậu.
Nhớ mãi vẻ chăm chú khi viết nhạc của cậu.
Nhớ mãi cái ước muốn ngây ngô được cùng nhau bên cạnh mãi mãi về sau.
Đã nói mãi mãi bên nhau, thế mà cậu lại thất hứa, Jihoon à.
Nhưng không sao, tớ sẽ sống thay cho phần của cậu nữa, vì vậy nên là, cho đến khi gặp lại, đời sau cậu phải thực hiện lời hứa của mình đấy! Tớ, không muốn đợi nữa đâu! Đợi cậu một đời, đời sau đến cậu mãi mãi bên tớ đấy!
Cho đến lúc đó, dù cậu có muốn chạy trước tớ cũng không được đâu!
Và, cho đến lúc đó, cậu phải đợi tớ, đợi tớ nói cho cậu nghe lời thật tâm của tớ!
Rằng "Anh yêu em"! Mà đời này anh vẫn chưa nói được, đời sau anh sẽ nói, không chỉ một lần, anh sẽ nói cả một đời.
Đời sau tái kiến! Tình yêu xinh đẹp như bi thương chưa được bày tỏ của anh!
_______________________________
Hé lô!!! Vì là tui không có thời gian nên là chỉ có thể viết một cái đoản ngắn thế này cho mọi người thôi, xin lỗi m.n nhiều! Mà tui cũng không biết khi nào mình sẽ có thời gian nên là chắc lịch ra truyện sẽ bị gián đoạn ít nhiều đó mn ơi! Khi nào có thay đổi gì thì tui báo cho m.n biết sau nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com