Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 113

_ Con đã biết lỗi của mình ở đâu chưa?

_ Sư phụ, người....người đừng tức giận, không phải do Thắng Triệt đâu, là do con, sư phụ, người phạt con đi.

Duẫn Tịnh Hàn đỏ mắt nhìn Thôi Thắng Triệt quỳ dưới sàn, mấy đứa nhỏ không ai dám lên tiếng, hoàng huynh của y lại chỉ ngồi đó xem trò vui, phút chốc y có cảm giác lạc lõng không còn nơi nào để bấu víu vào nữa. Khi phụ hoàng của y qua đời, bầu trời che chở y cũng một lần sụp đổ như thế. Chẳng lẽ là y đã sai sao? Có phải vì y quá tham lam những thứ vốn dĩ không thuộc về mình không? Đáng lẽ, đáng lẽ ra người như y không nên nỗ lực mưu cầu hạnh phúc, là do y không xứng.

_ Điện hạ, cái quỳ này của người lão phu gánh không nổi, người là hoàng thất, đừng có động một chút là quỳ sấp bên cạnh đồ đệ của lão phu, tổn hao phước đức nhà chúng ta lắm.

Chỉ một câu mà gạt bỏ hết tất cả những cảm tình y cố gắng lấy được từ bấy lâu nay. Từ ngày y về làm dâu luôn nỗ lực làm mọi thứ để lấy lòng trưởng bối, chẳng lẽ tất cả đều vô nghĩa thôi sao?

Duẫn Tịnh Hàn mím môi, ngoan ngoãn nhu thuận lùi về sau một bước, ánh mắt vẫn dán chặt vào Thôi Thắng Triệt không muốn rời.

_ A Triệt, con là đồ đệ đầu tiên sư phụ thu nhận, năm đó con bị bỏ rơi ngay trên sườn núi này, thân thể còn đỏ hỏn, hơi thở yếu ớt, là ta một người đàn ông vụng về tự tay nuôi lớn con. Bấy lâu nay nhìn con lớn, con trưởng thành, rồi con thành gia lập thất, con có biết lòng sư phụ biết bao nhiêu tự hào không?

Thôi Thắng Triệt cúi đầu, hắn hiểu rõ sư phụ trăm đắng ngàn cay mới nuôi hắn lớn, hắn không nên để sư phụ ở tuổi gần đất xa trời còn phải chịu những lời sỉ nhục này.

_ Tên của con là do ta đặt, họ của con là do ta mang, ta hi vọng đời này con sống quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm. Nhưng mà, con lớn rồi, không coi lời sư phụ dạy ra gì nữa, có phải không? A Chính, đem môn quy ra đây!

_ S....Sư phụ....

Hàn Khuê Chính đứng phía sau đột ngột bị điểm tên, sắc mặt tái nhợt không biết phải làm sao. Sư môn họ có luật, hễ phạm phải lỗi lầm to lớn, bị sư môn trục xuất, thì đi khỏi đây không được mang theo bất cứ thứ gì, kể cả võ công. Môn quy là một món đồ rất ác, chính là con dao lưỡi câu nhiều đời dùng để cắt đứt gân tay gân chân của những đồ đệ phạm lỗi, phế sạch võ công, biến người thành tàn phế, vĩnh viễn không thể ngóc đầu.

_ Ta đã biết con bao che cho Đại sư huynh con, nếu không muốn cùng nhau bị trục xuất thì mau đi lấy dao ra đây.

Lưỡi dao từng dính đầy máu tươi của những vị trưởng bối bị trục xuất trước đây nặng nề đặt xuống trước mặt Thôi Thắng Triệt, ngột ngạt như hơi thở tĩnh lặng.

_ Sư huynh, đệ....đệ....

_ A Chính, không sao đâu.

Hàn Khuê Chính xấu hổ đứng nép vào một bên, không dám nhìn thẳng vào Đại sư tẩu, nó sợ y sẽ oán hận nó làm hại Đại sư huynh.

Duẫn Tịnh Hàn không phải lớn lên trong sư môn, nhưng những chuyện truyền kì lớn nhỏ trong nhà thì đều đã được nghe hết, biết bao nhiêu thế hệ học võ cả đời, một lần phạm lỗi liền rơi vào cảnh ngộ tàn phế thê thảm, thậm chí không lành lại được còn có thể nhiễm trùng mà mất mạng. Lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy người bị xử theo môn quy, không ngờ rằng đó lại chính là phu quân kết tóc se tơ của mình, y sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, yếu ớt ngồi sụp xuống đất.

_ Thứ nhất, bệ hạ là đấng cửu ngũ chí tôn, bề trên của muôn dân Minh Quốc, con gian díu với phi tử của bệ hạ, đó là tội bất trung. Thứ hai, trước khi trở thành Hoàng đế, bệ hạ là sư đệ đồng môn cùng con trưởng thành, con ở sau lưng bệ hạ giành giật em dâu, đó là tội bất nghĩa. Thứ ba, bệ hạ đem phi tử thất sủng tặng lại cho con, có nghĩa con dâu đầu tiên của sư môn lại là tái giá, con là đại sư huynh, cưới thê tử của người khác về nhà, sư đệ sư muội của con sau này hôn sự làm sao có thể tốt được, đó là tội bất nhân. Thứ tư, cả Minh Quốc đều biết điện hạ tái giá về phái Mỹ San chúng ta, chỉ có người trong sư môn là không biết, con lừa dối trưởng bối, vì tư tình giấu diếm người lớn trong nhà, đó là tội bất hiếu. Hiện tại sư phụ muốn đuổi con ra khỏi sư môn, con có nhận tội không?

Duẫn Tịnh Hàn nhìn Thôi Thắng Triệt lặng người ngơ ngác, y không cam lòng chịu thua như vậy, vội vàng quỳ xuống bên chân hoàng huynh, nắm lấy tay hắn khóc nấc lên, nức nở cầu xin.

_ Hoàng huynh, đệ về mà, đệ sẽ về, đời này kiếp này tuyệt đối không đặt chân lên đất Minh Quốc nữa. Hoàng huynh nói với sư phụ tha cho Thắng Triệt đi, có được không? Đệ không ở bên Thắng Triệt nữa đâu, đệ không yêu chàng nữa, cầu xin hoàng huynh, cứu chàng với, Thắng Triệt không thể....không thể....mất võ công được, hoàng huynh....hức, đệ xin huynh....

Liễu Vương không để ý y, chưởng môn phái Mỹ San cũng không thèm nghe lời y nói, cứ như Duẫn Tịnh Hàn không hề tồn tại vậy.

_ Ta cho con hai lựa chọn. Một là viết thư hoà ly, để điện hạ rời khỏi sư môn, ta cưới vợ mới cho con, coi như quãng thời gian vừa rồi chưa từng xuất hiện, đích thân sư phụ sẽ tới cáo lỗi với bệ hạ vì đã tự ý trả quà bệ hạ tặng con về nước. Hai là, con rời đi cùng điện hạ làm phò mã gia của Liễu Quốc, nhưng trước khi đi không được mang theo bất cứ thứ gì, tự mình cắt gân phế võ công đi, về sau con sống hay chết cũng không liên quan gì đến Mỹ San phái nữa.

Hắn im lặng cầm con dao trên đất lên, đưa mắt nhìn một vòng xung quanh. Đây là nơi hắn lớn lên, nơi nuôi dưỡng những người hắn thương yêu. Nếu có thể lựa chọn, hắn nguyện hi sinh tất thảy để trung thành với sư môn cả đời, mãi mãi không rời khỏi ngọn núi này, nhưng Tịnh Hàn, Tịnh Hàn đã vì hắn mà....mà....

Trong khoảnh khắc đó, Duẫn Tịnh Hàn đọc được tất cả trong mắt người mình yêu, những đau đớn, thất vọng, cùng sự không nỡ, y đều thấy trọn vẹn. Có thể rằng, y không nỡ rời xa Thôi Thắng Triệt sau bao nhiêu khổ sở cùng nỗ lực để được ở bên nhau, nhưng y lại càng không nỡ để hắn vì mình mà hủy hoại cả cuộc đời vốn dĩ đang tốt đẹp. Tình yêu này, y không tiếp tục được nữa. Mắt thấy Thôi Thắng Triệt chần chừ không cách nào xuống tay, hắn đã né tránh ánh mắt của y, Duẫn Tịnh Hàn cười khổ, y nên là người đưa ra lựa chọn, phải là y, thế mới tốt cho tất cả mọi người.

_ Sư phụ, hoàng huynh, có thể cho con nói một vài lời được không?

Thôi Thắng Triệt giật mình khi tiểu nương tử quỳ xuống bên cạnh mình, đưa tay giữ lấy tay cầm dao không cho hắn làm chuyện dại dột.

_ Ngay từ đầu, tất cả chuyện này đều là do con gây ra. Con là Hoàng tử thứ tư của Liễu Quốc, cách đây hai năm, lần đầu tiên nhận được chiếu thư cầu thân của Minh Đế. Lúc đó con còn nhỏ và ham chơi, không thích thú với việc rời khỏi gia quyến đi đến một đất nước xa lạ, giam mình trong cung cấm, vì thế đã để cho một người thân thiết thay mình gả đi, sau này người ấy đã trở thành độc nhất sủng phi của bệ hạ, còn con thì bị lạc ra ngoài dân gian, không xu dính túi, lạc lõng bơ vơ, đó là lúc con gặp được Thắng Triệt. Sau khi có nhiều chuyện xảy ra, quê hương con xảy ra chiến sự, rất nhiều người dân vô tội phải chết thảm, gánh trên mình trách nhiệm hoàng gia, con gả đến Minh Quốc để đánh đổi bình yên cho dân tộc. Thế nhưng dù ở bên hầu hạ Minh Đế bao lâu, con cũng không thể quên được kí ức về mối tình đầu, con uất ức và đau khổ, một mình gặm nhấm nỗi đau bên trong hậu cung. Vì thế nên, khi có cơ hội được gặp lại Thắng Triệt, con đã đánh mất liêm sỉ tự tôn của bản thân, tự nguyện cởi áo hiến thân, là con đã dụ dỗ chàng. Thắng Triệt là nam nhân, chúng con cũng đã từng yêu nhau, cho nên chàng không cưỡng lại được. Con biết chàng là bạn học đồng môn của bệ hạ, vì ham mê tư ái, con đã lợi dụng chuyện đó để bắt ép chàng phải chịu trách nhiệm với con. Sư phụ, Thắng Triệt yêu sư môn rất nhiều, chàng đã lớn lên trong vòng tay người và cố gắng hết sức để chăm sóc cho những thế hệ tiếp theo. Cuộc đời chàng dành hết cho sư môn, từng nhành cây ngọn cỏ đều thấm đẫm yêu thương chàng dành cho nơi mình coi là nhà. Chàng yêu đệ muội, sư phụ, sư thúc, sư cô như người thân trong gia đình, chàng chắc chắn yêu sư môn hơn cả một người lạ là con, con không muốn vì lỗi lầm con gây ra lại khiến cho mọi người trách lầm Thắng Triệt. Ở tại nơi đây, trước khi đi xa, con muốn dập đầu trước các trưởng bối, cũng như nói lời xin lỗi với hoàng huynh.

Duẫn Tịnh Hàn liếc nhìn phu quân kết tóc của mình, hai tay hắn run rẩy, hắn biết y đang nói dối, nhưng hắn không lên tiếng, khiến y càng kiên định hơn với quyết định của mình.

_ Hoàng huynh, đệ xin lỗi, đệ....thật sự không biết mình sống tới giờ này là để làm gì. Tất cả mọi người đều đã cố gắng để bảo vệ người mà mình thương yêu, nhưng chỉ có một mình đệ nhận được quá nhiều, nhưng hết lần này đến lần khác phạm lỗi, làm gia đình mình thất vọng, làm hoàng huynh và phụ hoàng thất vọng. Ngày phụ hoàng ra đi, đệ đã chẳng còn gì hối tiếc nữa, đệ muốn đi cùng phụ hoàng, chôn trong lăng mộ bồi táng người. Nhưng đất nước cần đệ, đệ đã nghĩ rằng chỉ cần đệ làm tốt, dù cho chỉ sống như một cái xác vô hồn, phụ hoàng cũng sẽ vì đệ đã trưởng thành mà tự hào khôn nguôi. Cuối cùng đệ lại phá hỏng tất cả, vì một nam nhân mình yêu say đắm, đệ đã từ bỏ cả xuất thân để đi theo chàng, đệ là Hoàng tử, nhưng không dám nói mình là người Liễu, không dám thổ lộ mình từ đâu đến, mình có thần dân mong nhớ, cũng có một nơi chôn nhau cắt rốn đáng tự hào. Đệ thật vô dụng, đệ là thứ bỏ đi, đệ xin lỗi, Thắng Triệt, ta xin lỗi.

Nói rồi, không kịp để cho bất cứ ai phản ứng, y nắm tay Thôi Thắng Triệt, cong mắt nở một nụ cười xinh xắn, đem theo tay hắn cùng lưỡi dao bén ngót cắm thẳng vào bụng mình, máu tươi ào ạt túa ra như suối. Y ngã xuống, trong vòng tay người mình yêu, cuối cùng cũng được nhìn thấy nụ cười hiền hậu của phụ hoàng giống như năm tháng thiếu thời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com