#29. Thanks
Sau khi bản nhạc từ Pinwheel cất lên. Trong giây lát, năm chàng trai đã không nhớ gì nữa, đến khi mở mắt thì đã thấy mình ở trong quán ăn nhanh. Họ nằm vật trong hành lang tối. Jeonghan lay Joshua dậy rồi chạy tới gọi mấy đứa em. Woozi vừa dậy liền hỏi liên tục:
-Hoshi! Hoshi đâu? Anh ấy ở đâu rồi?
Cậu lao ra khỏi hành lang. Nhìn ngó xung quanh chẳng có ai, mọi thứ trống trơn chỉ còn mỗi ánh đèn sáng và bên ngoài là khói sương, là bóng đêm vô tận. Woozi ôm đầu, quay cuồng rồi gục xuống. Cậu đập tay xuống sàn.
-Hoshi! Anh ở đâu? Kwon Soonyoung à, anh ở đâu?
Woozi gào lên khóc. Joshua liền ôm lấy cậu. Anh giữ chặt Woozi như muốn bảo vệ cậu, không cho linh hồn cậu thoát ra ngoài. Jeonghan cũng gục xuống và khóc, Seokmin và Seungkwan dường như đã quá mệt mỏi, hai anh dựa lưng vào tường rồi trượt xuống. Jeonghan nghẹn lên từng cơn, nói:
-Bong Bong... Xin hãy về đi! Xin em hãy quay về đi! Chúng tôi cũng muốn biến khỏi nơi này!
Trong căn phòng sáng đèn duy nhất đã vang lên tiếng khóc, hơi thở mệt nhọc.
Cách nơi ấy một quãng, ai nhớ đến nơi Trauma và Lilili Yabbay đã hợp nhất? Hoshi ở đấy, S.Coups ở đấy, Vernon ở đấy... những người còn lại đều ở đấy và trông đợi hy vọng. Bỗng...
Hoshi ôm lấy ngực trái, ngã xuống. Tim cậu nhói lên, thắt lại như bị ai đấy bóp chặt. Wonwoo ngồi xuống, ôm lấy Hoshi hỏi:
-Hoshi! Hosh này, cậu sao vậy? Chỗ này, -Wonwoo đặt tay vào bàn tay đang vò lấy ngực áo trái của Hoshi- Đau lắm ư?
-Woozi... Woozi...
Hoshi nén đau kêu lên khe khẽ rồi lại hét lên một tiếng đau đớn. Bên tai cậu và mọi người như vang lên một âm thanh quen thuộc. Một khúc nhạc dường như chưa bao giờ xuất hiện. Một giai điệu lúc du dương, lúc sôi nổi vọng lại. Rồi nghe cả tiếng khóc, tiếng thở của ai... và cả những giọng nói ấy!
"Chúng ta sẽ trở về đúng chứ?"
"Cái nơi quỷ quái này, em muốn biến mất khỏi nơi này!"
"Thà về Neverland chứ anh không muốn ở lại chỗ này! Seokmin à, chúng ta phải làm gì đây?"
Giọng của Joshua và Seungkwan đây mà. Họ đang ở đâu? Jun nhìn khắp nơi rồi ngó mặt qua cái cửa sổ duy nhất trong phòng S.Coups và nói:
-Em thấy có người trong quán ăn nhanh, Coups ơi! Kia, nhìn kìa, đó là anh Joshua!
Không thể vui hơn nữa, những chàng trai nhào ra nhìn. Đúng thật! Có người kìa! Hoshi cũng gượng mình, đi từng bước chậm theo Wonwoo ra nhìn. Cậu chỉ mới nhìn thấp thoáng nhìn hai bóng người trong sảnh nhà hàng đã thốt lên: "Cả Woozi nữa mà..." và ngất đi. Họ nở nụ cười thật tươi, thật mừng! Mingyu liền chui qua cánh tay Hoshi, cõng cậu lên và bảo:
-Đi thôi! Chẳng còn nhiều thời gian đâu! Nào!
Cả đám hớn hở phóng đi tên lửa. Ôi thế là sau bao lâu, mười ba tên nhóc cũng tập hợp lại. Về đúng điểm mà mọi thứ xuất phát!
Coups dẫn đầu, anh chạy hết tốc lực đến quán ăn. Họ mặc cho sương mù phủ dày đặc nhưng vẫn cố hết sức đến điểm mọi thứ hẹn họ. Coups tông cái ầm vào cánh cửa quán ăn, thế mà vẫn cười rất tươi. Anh đập liên tục vào tấm kính, gọi:
-Shua à, Hong Joshua! Mở cửa nhanh!
Joshua nhìn thấy những anh em đang đứng bên ngoài, anh bỏ cả Woozi ở đó. Joshua lao ra, tìm cách mở cánh cửa. Nước mắt chảy ra như thác, ai cũng thế cả thôi! Loay hoay mãi cái cửa chết tiệt mới bật ra. Coups đẩy Joshua dạt sang một bên, chạy xuống cuối phòng ôm lấy Jeonghan đang ngồi khóc nức nở vừa vì hạnh phúc vừa vì sợ hãi. Coups ghì chặt Jeonghan, khóc theo anh luôn:
-Jeonghan, mình... mình nhớ cậu nhiều! Mình lo cậu xảy ra chuyện gì, nhưng gì thì ổn rồi!
-Mình cũng nhớ cậu. Mình sợ "trauma" sẽ làm tổn thương cậu!
Jeonghan cũng ôm lấy Coups. Rồi cả Vernon và Seungkwan nữa, hai người cũng ôm nhau, cũng khóc. Seungkwan nhìn Vernon một lượt, nắm tay cậu rồi hỏi han mọi thứ. Ai cũng vỡ oà trong cảm xúc! Mingyu và Wonwoo đỡ Hoshi đến bên Woozi. Woozi gạt nước mắt, kéo Hoshi xuống từ lưng Mingyu, cậu ôm lấy Kwon Soonyoung của mình. Không muốn khóc cũng phải khóc! Nước mắt của Woozi từng giọt, từng giọt chảy xuống tà áo trắng muốt dính đầy bụi và xơ vải của Hoshi. Rồi đột nhiên, một vòng tay ấm áp ghì cậu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi má ửng đỏ của cậu. Hoshi bình tĩnh nâng mình dậy, bao bọc cho Woozi và nói, một giọng điệu dịu dàng, ấm ấm:
-Anh chỉ hơi mệt thôi! Tại vì thiếu hơi em lâu quá!
Woozi thõng mình trong vòng tay của Hoshi. Cậu túm lấy ngực áo của Hoshi mà nhàu xé, gục mặt vào khóc. Tiếng khóc sụt sùi của mừng rỡ, của nhớ nhung ấy chợt làm cho mọi người bật lên một nụ cười hạnh phúc.
"Đùng đùng...", tiếng sấm chớp vang lên và thành phố hoang vu lúc bấy giờ đã đổ mưa. Hơi nước bốc lên át đi sương mù và mùi bụi đường. Cái mùi ngai ngái, man mát trong cơn mưa dường như khiến bầu không khí bớt căng thẳng hơn. Ai cũng đã thấm mệt rồi! Họ ao ước được nghỉ ngơi một chút trước đi có một việc gì đó lại sắp xảy ra. Dino và Seokmin đi lòng vòng một lúc rồi lôi từ dưới quầy thu ngân của quán ăn ra vài chiếc chăn mỏng, chỉ vẻn vẹn bốn chiếc chăn sờn cũ, bụi bặm. Mưa rồi, thời tiết cũng lạnh hơn nhiều. Dù chỉ là một mảnh chăn nát cũng tốt hơn không có gì. Mười ba chàng trai chia nhau bốn chiếc chăn nhanh chóng lắm rồi rủ nhau ra sau hành lang ngủ tạm. Woozi chui trong lòng Hoshi đánh một giấc ngay sau khi chăn vừa phủ lên mình. Wonwoo và Mingyu cũng thế, cả Jeonghan với anh Coups nữa. Joshua ôm Dino bé nhỏ ngồi nép mình vào góc tường và thiu thiu ngủ, Seokmin ngồi sát vào Dino để tự giữ ấm. Jun, Hạo rồi Vernon, Seungkwan tựa vào nhau cố gắng chợp mắt chút trong không khí lạnh. Tất cả đều ngủ cả vì cái giây phút được ngồi lại, buông xuôi mọi thứ như này hiếm lắm! Chỉ còn mỗi Hoshi thức. Cậu trông Woozi, cậu quan sát mọi thứ. Cậu rất muốn ngủ nhưng không hiểu sao não cậu căng ra, mắt không tài nào cụp lại. Hoshi thương cái người con trai bé nhỏ đang cuộn mình trong lòng cậu lắm đấy! Lúc đầu, khi nghe tâm xoáy thông báo ba địa điểm đến quen thuộc cho ba nhóm, Hoshi biết mình sẽ phải đến một nơi không có Woozi. Cậu cũng biết, giữa ba nơi ấy, Trauma là nơi tù túng nhất, Lilili Yabbay thì khó lường được kết quả nhất chỉ còn Pinwheel thôi, cái nơi có nắng, có chút bình yên ấy không có gì để sợ cả. Nhưng cậu vẫn lo cho Woozi, cậu sợ khi bản nhạc kết thúc mà Woozi vẫn chưa xuất hiện.
Đột nhiên, một tiếng sấm vang lên, ngoài cửa quán ăn có một tiếng gọi gấp, giục giã:
-Mau mở cửa ra! Mở cửa ra cho tôi! Cứu tôi với! Người đâu, mau cứu mạng!
Hoshi giật mình đứng dậy, kéo theo cả Woozi nữa. Woozi cũng nghe thấy tiếng gọi, cậu đi đánh thức mọi người dậy còn Hoshi thì nhanh nhanh chóng chóng ra mở cửa. Có một cô gái mặc hanbok, tóc tết dải, trông không khác gì một tiểu thư thời Joseon, cô gái đó là Bong Bong. Hoshi vừa mở cửa, cô chạy ngay vào rồi đóng cửa, đẩy ghế, bàn và mọi thứ có thể làm vật cản ra để chắn cửa lại. Bong Bong ướt nhẹp, cô kéo chân váy lên rồi vừa chạy vừa hành lang vừa nói:
-Chắc mọi người đều vượt qua các ải rồi chứ? Nhanh chóng trở về thôi! Con quái vật sắp tới rồi!
-Con quái vật? Nó ở đâu cơ?
Hoshi ngờ nghệch hỏi. Bong Bong nhìn mọi người rồi quay mặt lại nói:
-Nó mà xuất hiện thì coi như chết tại nơi này thôi! Các anh đi cứu tôi thì phải nghe lời tôi.
-Ở đâu ra lý đó! Ở đây, ở bất cứ đâu, tôi mới là người được ra lệnh. Em là người gặp nạn đấy mà!
Vẫn tính đanh đá và độc tài, Woozi khoanh tay nói. Bong Bong dừng một lát rồi kéo tay người gần em nhất - Dino chạy vù ra cửa thoát hiểm. Chân Dino vừa đạp qua cánh cửa, thì một tiếng nổ vang lên, tiếng bàn ghế va vào nhau ầm ầm. Hình như... hình như, con quái vật mà Bong Bong nhắc đã tới rồi! Chẳng cần biết mặt mũi nó ra làm sao đâu, không chạy là chết trùm đấy nhé! Một lực đẩy đã đưa tất cả họ ra ngoài khi con quái vật tiến đến gần.
Vernon, trong giây phút cuối cùng, cậu đã quay mặt lại và nhìn con quái vật. Nó không hình, không dạng, chỉ đơn thuần là một đám khói đen bay lững lờ trong không trung. Dù thế trông vẫn rất đáng sợ! Mặt Vernon biến sắc ngay, theo phản xạ cậu mò trong túi xem có gì ném được thì ném. Chỉ còn sót vài hạt hướng dương chưa kịp trồng, cậu cũng ném cả vào nó. Bóng đen như bị lửa thiêu, lốm đốn đỏ và dừng lại một chút. Vernon hét lên:
-Chạy mau đi! Nhanh!
Tất cả dồn hết tốc lực phóng ra ngoài. Bong Bong vừa nhìn thấy chiếc xe bus chờ sẵn ở ngoài thì ngay lập tức kéo mọi người lên xe. Cô bảo họ hãy ngồi vào ghế, thầm nhẩm câu: "Cảm ơn! Xin cảm ơn tất cả vì chân thành! Trở về đi!". Những chàng trai lên xe mà vẫn không dám mở mắt nhìn gì cả, nhắm chặt mắt và làm theo điều Bong Bong dặn. Lúc đầu họ nghe thấy tiếng gào rú của con quái vật vô hình rồi tiếng thét dần dần bị át đi. Nó nhỏ dần nhỏ dần! Tựa như mọi đau đớn phai nhanh, cánh hoa anh đào cuối cùng vừa rụng xuống và chấm dứt cơn lốc bụi!
Và đến khi họ mở mắt, trời trong xanh hiện ra, tiếng xe cộ đi lại vang lên rồi cả tiếng cười đùa của nhiều người khác. Thế giới như đột nhiên trở về, lại xinh đẹp! Họ vẫn chưa tin vào mắt mình đâu. Sao lại kì lạ thế? Chớp mắt đã biến mất cả rồi!
-Bác tài ơi, cháu đến kí túc xá Đại học Sebul!
Một giọng nói vang lên, tên ngôi trường của các cậu được nhắc đến. Ai nói?
Và...
-Anh ơi, cảm ơn anh ạ! Em cũng là học sinh Sebul đấy!
Một bàn tay nhỏ nhắn chìa một mảnh giấy ra chiếc mặt Coups. Anh ngước lên nhìn, a, Bong Bong! Anh định nói gì đó mà bị bác tài ngắt lời đúng lúc, "kí túc xá Sebul nào!". Bong Bong chạy xuống xe, lẫn vào đoàn người đông đúc và khuất bóng ngay. Bác tài hỏi tiếp:
-Nào, mấy cậu trai trẻ, đến đâu nhỉ?
-Dạ... Dạ! Cổng trường Sebul ạ!
-Ôi, vòng vèo nhiều quá nhỉ! Đi thôi!
Bác tài vui tính nói. Họ cười ồ lên. Vui ạ!
Trước cổng trường Sebul, mười ba chàng trai xúm lại. Họ nghe Coups đọc lá thư của Bong Bong.
"Xin chào, em là Bong Bong. Cảm ơn mọi người vì đã tới cứu em. Xin lỗi vì đã gây ra rắc rối. Em, thực ra là muốn cho mọi người phiêu lưu chút thôi! Vụ án mất tích ấy, chỉ cần nói với cảnh sát là em cùng bạn đi du lịch mà quên báo thôi. Xin cảm ơn! Mãi mãi, hãy yêu thương nhau thế nhé!"
Ôi, em đùa cũng quá đáng lắm Bong Bong! Phiêu lưu gì chứ! Cứu em mà suýt chết chứ vui vẻ gì đâu. Mà cũng cảm ơn em, thú vị lắm! Hơn nữa, Woozi và Hoshi đang thân thiết kìa! Cảm ơn nhiều em nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com