Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#33. Anh ơi, ở Daegu có em này!

-Ba! Ba! Ba à!

Sáng sớm hôm sau khi Hoshi bỏ đi, Woozi bỗng hét ầm nhà lên gọi ba mình. Cậu Lee lúc nãy theo thói quen đã sang gọi Hoshi đi học nhưng khi vừa đặt chân vào phòng, mọi thứ đã trống không - một căn phòng rỗng. Quần áo, đồ dùng và cả sách vở của Hoshi đều bị cuỗm đi hết. Woozi biết rằng cậu đã bỏ đi rồi nhưng chẳng hiểu lí do. Cậu gọi điện cho Hoshi nhưng không ai bắt máy, Hoshi cố tình né tránh cậu mà!

Chú Lee đang chuẩn bị bữa sáng, nghe con trai gọi ầm ĩ thì giật mình làm đổ cà phê lên áo. Ôi giời, nóng lắm nha! Chú nhảy tưng tưng, tay kéo phần áo dính bẩn, tay với lấy tờ giấy lau. Sáng ra mà đã xui xẻo rồi sao?... Hệt như Kwon Soonyoung. Woozi vác cặp từ trên lầu chạy xuống, cậu quăng bịch cái cặp tội nghiệp xuống đất và vội vàng hỏi:

-Ba! Tên Hoshi đâu? Phòng trống là thế nào?

Chú Lee chợt nhớ đến lời dặn của Hoshi đêm qua. Chú chạy vào phòng khách, lấy một tờ đơn xin nghỉ học rồi đưa cho Woozi nói với vẻ không có chút gì buồn, nhớ thương cậu Kwon:

-Soonyoung đi rồi, con mang tờ đơn này nộp cho thầy giáo giúp ba nhé!

Woozi cầm tờ đơn trên tay mà không tin nổi. Mọi thứ như mớ tơ rối bù, vừa ngăn nắp rồi lại tung lên. Loạn rồi! Cái gì cũng bất thình lình như này... Có thể từ nay sẽ không gặp nhau nữa, Woozi đã nghĩ thế, cậu cũng nghĩ rằng Hoshi có gì đặc biệt để mình quan tâm cơ chứ! Nhưng trái tim cậu lại không giống như lý trí của cậu, Woozi thấy tim mình như bị ai bóp chặt lại đến mức không thở nổi.

Hừm... Ổn thôi! Lee Jihoon mắc gì phải nhớ, phải bận tâm một người mà cậu cho rằng đó là một tên biến thái chứ.

Nhưng...

Woozi muốn chạm vào Hoshi,

Woozi muốn nói chuyện với Hoshi,

Woozi muốn cùng Hoshi đi chơi,

Woozi vẫn muốn "tên biến thái" ấy đi theo cậu!

Cậu Lee rời khỏi nhà sớm hơn mọi khi, một mình Woozi đi trên con đường quen thuộc mà bỗng thấy trống vắng! Hằng ngày có Hoshi đi cùng, có Hoshi cõng, có Hoshi trò chuyện nhưng hôm nay sẽ không còn. Rõ ràng nửa năm trước, Woozi vẫn đi bộ một mình mà, suốt từng ấy năm cơ mà! Chỉ vì một mình mà mọi thói quen của cậu thay đổi cả sao?

-Woozi huyng! Hyung ơi!!!

Mingyu chạy đằng sau gọi cậu. Woozi quay mình lại nhìn... Hoshi? "Bóng dáng cao cao, xinh xinh chạy lại giống Hoshi lắm!", Woozi thầm nghĩ. Cậu dụi mắt! Mingyu hiện ra chứ không phải Hoshi. Woozi vẫn nở nụ cười nhưng ngượng nghịu nhìn Mingyu.

-Hosh hyung đâu rồi? Hyung ấy ốm hay ngủ quên à? Ông anh này rõ là...

Mingyu này, vô duyên lại nhắc đến chuyện này! Woozi xoa gáy mình rồi lấy trong cặp ra tờ đơn nghỉ học của Hoshi đưa cho Mingyu xem.

Mingyu thoạt đầu bất ngờ nhưng anh đã nghĩ lại những việc vừa quay, anh cũng ngượng cười và trả tờ đơn cho Woozi. Họ dường như "những người không thân quen", không nói không rằng mà chỉ cùng nhau đi chung một con đường.

Đi thêm được một đoạn, họ gặp cô gái hôm qua - người yêu của Woozi? Cô gái trông thật đẹp nhưng trong mắt hai người con trai ấy, mọi thứ đều đượm buồn, đều nhạt nhoà trong nước mắt của con tim. Vì mất một người bạn, một người vốn chưa từng nghĩ đến việc rời bỏ họ!

-Woozi à, anh đi học sớm thế? Chiều nay đi chơi với em nhé!

Cô gái nhanh chóng chạy đến bên Woozi nũng nịu nói. Woozi thở dài.

-Anh xin lỗi! Anh bận...

Cậu nói rồi lướt qua em như cơn gió đầu xuân. Cô gái tỏ ra khó chịu, hờn dỗi. Cô níu tay Mingyu, nói:

-Oppa à, vậy chiều anh đi với em nhé!

-Anh xin lỗi! Anh bận...

Anh đã nói giống y chang Woozi, cũng giọng điệu đó, cũng tâm trạng đó. Hai người bỏ đi, cô gái ngớ ra, bực tức!

Rồi cả lớp biết chuyện, ai cũng bàng hoàng, ai cũng cảm thấy buồn.

-Kwon Soonyoung! Ai cho hyung đi? Em đã cho sao?

Dino vừa khóc vừa chạy ra khỏi lớp, gào lên. Seungkwan và Hạo cũng chạy theo cậu em út. Ba người lôi nhau lên sân thượng, khóc cho đã, kêu cho đã.

Trong lớp, anh trưởng Coups và Wonwoo thì tỏ ra khá bực mình nhưng thực ra đang "yếu đuối" lắm!

Jeonghan đến chiếc bàn từng là của Hoshi, chỉ thẳng xuống mặt bàn, mắng:

-Tên xấu tính này, chú mày không biết thông báo cho bọn anh à? Cái gì cũng khiến người ta lo lắng! Giờ đi rồi thì đi luôn đi! Không ai cần chú mày cả, đi càng xa càng tốt. Anh đây chán tên rắc rối như chú lắm rồi!

-Tốt nhất, đừng để anh nhìn thấy mặt tên đó! - Coups đập tay xuống bàn nói.

-Nếu tên này mà quay về, tôi thì sẽ mang đôi guốc Nhật phang vào mặt hắn đến khi nào hắn từ một mí thành hai mí thì thôi!

Joshua cũng mắng. Nhưng, họ đều dối lòng đấy! Họ nhớ cậu! Họ thương cậu!

Ấy mà ai biết đâu, cuộc sống ở Daegu của Hoshi có vẻ rất dễ thở! Suốt hai ngày trên ga tàu hoả, Hoshi đã suy nghĩ rất nhiều, cậu tự hỏi bản thân có thật sự muốn rời bỏ Woozi và các bạn không. Lúc đầu, cậu thấy buồn lắm nhưng đến ngày thứ hai, khi đặt trên lên mảnh đất Daegu, cậu nhận ra mình có nhều cơ hội để sống thật ý nghĩa bởi cậu còn trẻ mà.

Hoshi tự mình tìm đến nhà của người bác, bác Kwon Soongie. Bác Kwon sống một mình trong một căn nhà khá lớn ở một khu chung cư cao cấp. Cũng thật tiện khi nơi đó là trung tâm thành phố, gần trường học, công viên, bệnh viện. Và hơn hết, may mắn cho Hoshi, cậu từng sống ở Daegu một vài năm và kết thân với khá nhiều bạn. Kể từ tháng mười hai năm nay, Kwon Soonyoung sẽ sống với người bác của mình. Kể ra, sống ở đây thoải mái ghê lắm!

Suốt gần ba ngày ở Daegu cùng bác, Hoshi vẫ cứ ru rú trong nhà, không đi đâu cả. Rồi đến sáng hôm thứ năm, bác Soongie đưa cho Hoshi một bức ảnh cũ rồi nói:

-Nhóc con, nhìn xem có nhận ra ai không?

Hoshi phủi bụi trên tấm ảnh, nheo mắt nhìn những nhân vật có mặt có trong hình. Đây là hình lớp học Taekwondo của cậu đấy, cũng phải hơn tám năm rồi chứ ít gì! Trong ảnh có tất thảy mười người. Người đàn ông đeo huyền đai đứng giữa bức ảnh chắc chắn là bác Soongie! A, đây rồi, đây rồi! Cậu bạn nhỏ nhỏ, bụ bẫm này là ai nhỉ? Hồi đấy lùn một mẩu rồi lại còn đen vậy mà nay đã đẹp trai, cao ráo thế này. Hoshi cười tít cả mắt khi thấy bản thân lúc nhỏ. Cậu chỉ vào mình và nói với bác:

-Đây là Soonyoungie!

-Đâu? Để bác xem!... A, đúng rồi! Sao ngày bé nhìn cháu xấu thế nhỉ?

Bác Soongie à, bác cũng biết cách trêu quá cơ! Hoshi bĩu môi rồi giằng lại bức ảnh. Cậu Kwon thích nhìn ngắm mình lắm! Cậu nhìn khắp bức hình, cậu nhận ra gần hết những người bạn thơ ấu. Hoshi để ý ngay đến cậu con trai cao hơn mình một chút, da ngăm đen, vừa nhìn là thấy giống con nhà võ đứng cạnh bác Soongie - là anh bạn Su Jo, đứa thích gây gổ với Hoshi nhất ngày ấy. Còn đây nữa, một cậu bạn nữa vừa gầy vừa cao hệt như Hạo này tên là Myeo Seok. Hoshi nhớ ra rất nhiều thứ vui vẻ khi ở Daegu lúc nhỏ. Cậu kết được rất nhiều bạn, họ đều rất tốt kể cả Su Jo.

Bác Soongie nghe Hoshi nhắc hết một loạt những cậu con trai có trong bức ảnh thì mừng lắm. Rồi bác chỉ vào một bé gái đứng ngay sau lưng Hoshi và hỏi:

-Còn mỗi cô bé này là cháu chưa nhắc đến thôi đấy! Nói bác nghe, ai đây?

Hoshi ngớ ra.

"Ủa, ngày bé trong lớp Taekwondo có con gái thật à? Ô hay nhỉ, ai đây ta?", Hoshi vắt óc nhưng chẳng nghĩ ra đó là ai.

Hoshi liền lắc đầu.

-Cháu chịu, mà hồi xưa có con gái học võ chung với cháu thật à?

Bác Soongie vừa nghe xong thì đánh cái "cốp" vào đầu Hoshi. Bác chỉ mạnh vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của Hoshi và cô bé đó.

-Đến con bé Sam Jin mà cháu còn quên được à? Suốt mấy năm nay, con bé nhớ cháu mà cháu lại quên người ta sao? Thằng bé này, hỏng!

-Sam Jin???

Hàng vạn dấu chấm hỏi bay nhảy trong đầu Kwon Hoshi. Cậu cố nhớ nhưng hình như chẳng còn chút dữ liệu nào có hai từ "Sam Jin" trong đầu cậu cả!

Ping poong... ping poong...

Tiếng chuông cửa đột nhiên reo lên rất vội vã. Hoshi nhanh nhẹn đặt tấm ảnh xuống và chạy ra mở cửa. Cửa vừa mở, một cô bé tầm khoảng kém cậu Kwon hai, ba tuổi có đôi mắt to tròn và mái tóc ngắn trông có chút ngô ngố nhưng lại rất quen mắt, đáng yêu. Cô bé vừa thấy Hoshi thì lễ phép cúi người xuống, chào hỏi đoàng hoàng:

-Chào anh, chúc buổi sáng tốt lành! Bác Soongie có nhà phải không ạ?

-À, ừ, bác anh ở trong nhà. Em là...

Hoshi bấn lên, đúng kiểu phản ứng của chủng người nhát gái. Cô bé trùng hàng lông mày xuống, cong môi bảo:

-Em là Sam Jin!!! Sam Jim-ssi!!!

-Em là Sam Jin thật sao?

Hoshi cuống lên rồi khi thấy cô bé định nói gì đó thì cậu rơi vào trạng thái hoảng loạn tột độ.

"Thôi đời tôi rồi! Cô bé là Sam Jin cơ mà Sam Jin là ai? Mình không nhớ ra nổi! Mình phải làm cái gì nhỉ?...@&);*~$•#" Loạn cả lên thật!

Tưởng rằng cô bé ấy sẽ cũng nóng tính như ai đó nhưng không! Em đưa cho Hoshi hộp bánh gạo, thở dài sau đó cởi dép đi vào nhà. Em gái nhỏ chạy lon ton vào phòng khách, vừa thấy bác Soongie là sà ngay vào lòng bác. Rất ngây thơ! Hoshi đờ ra một lúc, có vẻ não cậu đã "hoạt động mạnh hơn" rồi. Cậu nhớ ra Sam Jin chưa nhỉ?

Hoshi lân la đến gần bác mình và Sam Jin, cậu cố nhìn mặt cô bé thêm chút nữa rồi phát hiện trên cổ cô có một chiếc dây chuyền giống hệt như cái của mình. Hoshi vội tụt xuống ghế, nhồi gần cô bé, có vẻ thắc mắc:

-Ế, em có cái dây chuyền giống anh thế?

Sam Jin quay lại, giơ sợi dây của mình lên cho Hoshi xem và nói:

-Soonyoung ngốc này, trên đây còn có cả tên anh nữa đấy! Hai cái này là một cặp mà!

Ô, hoá ra là vòng đôi! Hoshi nhìn lại sợi dây của mình, có ba chữ Kim Sam Jin in chìm trong mặt đá của dây chuyền này. Thảo nào cậu cứ thấy quen quen!

Bùm!!! Một vụ nổ bom vừa hiện ra trong não Hoshi, kí ức tuổi thơ ùa về! Cậu nhớ ra Sam Jin, nhớ hết luôn.

Bác Soongie xoa đầu cô bé, nhìn Hoshi và bảo:

-Lâu không gặp, không nhớ nhau cũng không sao! Gần đến giờ So Ju và mấy đứa nhóc tan học rồi đấy, con đi với Sam Jin lên trường đi! Lên xem trường mới, bác xin học cho con rồi đấy. Mai là đi học luôn!

-Dạ!

Hoshi cười tít mắt, gật đầu đồng ý. Sam Jin dẫn đường cho Hoshi đến trường trung học. Hai ven đường ở đây không những trồng cây mà còn trồng cả hoa, đẹp hơn ở Seoul nhiều! Cậu Kwon đảo mắt thấy một hàng thược dược trắng vừa mới nở, cậu định ngắt một bông thì Sam Jin cản lại ngay.

-Anh Hoshi, không được làm thế! Anh So Ju sẽ bực mình đó!

-So Ju? Sao cậu ấy lại bực mình? Cậu ấy đã trồng những bông hoa này sao?

Hoshi ngạc nhiên khi nghe Sam Jin nói đến đứa bạn du côn ngày bé của mình. Sam Jin mỉm cười, lắc đầu:

-Không anh ạ! Là em trồng chúng. So Ju bảo vệ chúng. Anh ấy rất ghét những ai huỷ hoại những thứ xinh đẹp này!

-So Ju thật là giỏi. Em thích thược dược lắm à?

-Không phải... Em thích anh cơ!

Sam Jin đỏ mặt, cô bé nói ra những ngôn từ ấy rất rõ ràng. Hoshi nghe xong cũng đỏ tía tai, anh lại nhớ đến một câu truyện cổ tích về loài hoa này - thược dược trắng. Hoa thược dược trắng chính là "tôi đã yêu bạn rồi đấy"! Nếu vậy, Sam Jin không cho Hoshi ngắt hoa chính là không thể để Hoshi cắt đi đoạn tình của em dành cho cậu sao? Phải chăng là thế! Ôi, trở lại Daegu, Hoshi đã có người thầm yêu rồi sao? Một mối tơ duyên rất đẹp!

Hoshi không ngại mà nói:

-Thế, suốt bao nhiêu năm anh ở xa, em vẫn thích anh à?

Sam Jin cúi mặt, ngại ngùng nhàu xé tà áo đồng phục trắng của mình, cô bé lí nhí lên vài từ ngắn ngủn:

-Em vẫn thích...

-Vậy nếu anh ở Seoul và không đến đây, em còn yêu anh không?

Hoshi hỏi đùa mà nghe như thật. Sam Jin nghe vậy cũng trả lời ngay, hình như còn không có chút hoài nghi. Em nói với cậu:

-Vẫn yêu!

Hoshi choáng. Cậu chỉ đùa thôi mà! Nhưng nhìn bộ dạng em khác hẳn cậu Kwon, Sam Jin vô cùng chân thật.

-Đi thôi, sắp tan học rồi! Kẻo không gặp được Su Jo!

Sam Jin cười, tung tăng đi trước. Hoshi liền chạy theo cô bé, kéo tay em lại:

-Sam Jin, ở Daegu có gì vui không? Chiều anh với em đi chơi... anh và em!

Sam Jin lại cúi mặt, cười trộm rồi ngẩng lên cười bảo:

-Ở Daegu có em này!...

Hoshi cười gáy, cười theo em rồi họ nắm tay nhau hệt như cặp tình nhân thong thả đến trường trung học tìm So Ju.

Không biết cậu Kwon đã quên được người con trai ở Seoul đó chưa! Nhưng hình như cậu sẽ bắt đầu có một người yêu mình thật lòng ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com