#45. Nhớ lắm anh biết không?
Sau chuyến thăm viếng Kang Ri Ji, cả mười ba người bọn họ trở về nhà của Jun và Hạo đang ở để sắp xếp lịch làm việc và chuẩn bị đến Daegu. Hoshi bỗng dưng khó thở, cậu nghĩ: "Nếu mình trở về, mình sẽ nói gì với So Ju?". Hơn hai tháng, Hoshi ở Daegu với bác mình, bác ấy không hề nhắc đến Kim So Ju và hiển nhiên anh ấy cũng không xuất hiện trước mặt cậu. Nói đi cũng phải nói lại, cậu thật sự cảm thấy rất có lỗi.
Họ sắp xếp công việc của mình ở Seoul khá nhanh chóng. Wonwoo cũng đặt xong vé máy bay về Daegu - sáng sớm ngày mai xuất phát. Thì đơn giản thế thôi, chỉ là ngày mai đến Daegu - cái nơi từng luôn có nắng ấm và mây xanh ấy.
Chuyến bay cất cánh khá sớm nên chỉ tầm gần chiều là cả nhóm đã đến Daegu. Lâu lâu được về thăm quê, anh S.Coups vui lắm, còn cứ nhắc lại những việc ngày nhỏ của mình. Hoshi cùng mọi người đi bộ từ sân bay đến nhà bác Soongie. Con đường dài ngoằng từ sảnh sân bay đến gần trung tâm thành phố, Hoshi đã quen đi lại lắm lần. Lúc đi, họ có rẽ ngang qua lối dẫn đến trường trung học, con đường nhựa mới tinh và hai bên là hàng hoa thược dược trắng. Ánh mắt của Hoshi có chút không thoải mái, nước đã ứ lên tận nửa tròng. Cậu không tài nào phóng tầm nhìn ra khỏi vành mắt nữa, mọi quanh cảnh bây giờ chỉ là hoa thược dược trắng. Gió cứ theo nỗi niềm trong nội tâm của cậu mà bất nhờ phất lên, những bông hoa bên vệ đường nghiêng hẳng về phía cậu. Như thể có một người nào đang đi theo cậu, ở bên cạnh cậu như một thói quen vậy.
Ngoài Hoshi đã quen mắt với cảnh hoa nở trong nắng chiều thì tất cả ai nấy đều rất thích thú, tò mò. Jun quơ tay qua bụi hoa bên đường, nói:
-Đường phố ở đây có vẻ đẹp hơn ở Seoul đấy! Em cũng muốn ngắm hoa thường xuyên.
-Đúng thật, ai lại kì công trồng những thứ này cơ chứ? Đẹp thì đẹp thật nhưng cũng ít khi được chăm sóc chu đáo.
Woozi điềm nhiên nhìn xuống đám thược dược và nói. Cậu nói rất phải, duy nhất - chỉ có điều cậu chưa hề để ý đến tâm trạng của Kwon Soonyoung lúc này. Woozi vừa hỏi đến người trồng hoa, cậu chưa biết...
Hoa ở ven đường chứ không phải hoa trong vườn nhà ai, mọi người đều có thể nhìn ngắm hoặc thậm chí là ngắt cả một khóm hoa mà ôm về. Dù hành động ấy là không đúng nhưng thật sự chẳng ai nói là cấm cả. Suy nghĩ ấy không hiếm hoi, Seokmin đã tiện tay bứt một nhành hoa mà cài lên áo mình. Cậu còn xoay mình qua lại mà khoe.
-Mọi người nhìn đi! Đẹp lắm phải không?
Không hiểu tại sao phản ứng lúc này của Hoshi nhanh đến lạ, cậu xông thẳng đến chỗ Seokmin rồi giật ngay bông hoa được cài hờ trên cổ áo của cậu ấy. Hoshi bật khóc, cậu ôm thật chặt bông hoa ấy vào lòng sau đó thì dùng chính hai đầu gối của mình mà lết lại gần hàng hoa ven đường, dùng đôi tay của mình mà đào một cái hố nhỏ để chôn bông hoa ấy.
Nhịp thở của người con trai ấy chưa đều, trái tim và cả bộ não vẫn đang nhói lên từng cơn, day dứt. Hoshi không biết bản thân vừa làm gì, càng không biết tiếp đến mình sẽ làm gì ngoài việc ngồi trước chỗ thược dược mà khóc.
Kwon Soonyoung, nơi này - trái tim ấm áp của cậu vẫn đang nhớ đến người con gái ấy sao? Chẳng trách cậu được. Hành động ấy của cậu tuy quá nhanh nhưng mọi người sẽ tự hiểu rằng cậu làm vậy vì Sam Jin, vì chỉ có thể là Sam Jin mới khiến cậu giật bông hoa đó xuống rồi chôn nó cẩn thận như thế.
Hiển nhiên, khi cậu làm như thế mọi người đều bất ngờ và người quan tâm cậu đầu tiên sẽ luôn là Woozi. Cậu Lee biết nói lời gì cho cậu vơi buồn, biết làm thứ gì cho cậu khỏi đau chứ?
-Hoshi, nếu anh còn yêu em thì đừng khóc nữa! Em sợ anh khóc.
Woozi ôm chầm lấy bờ lưng rộng dài của Hoshi rồi khóc theo. Hình như câu nói "Em sợ anh khóc" có hơi quen tai phải không?
-Anh xin lỗi, anh vẫn còn thương cô ấy! Woozi à...
Hoshi không thể nào giấu nổi cái sự đau thương trong lòng mình nữa. Sợ nếu cậu còn cố nén nó lại, nó sẽ hoá thành quả bom hẹn giờ trong tim cậu mất thôi. Cậu ghì chặt lấy ngực áo mình mà khóc. Woozi ngồi sau cậu cũng chỉ biết an ủi ngoài tai:
-Không sao đâu. Anh đừng khóc nữa. Sắp đến giờ mọi người đi làm rồi, anh muốn họ thấy bộ dạng này lắm sao? Với cả bây giờ anh là người của em. Em không cho phép anh khóc.
Nói thế nào đi chăng nữa thì Woozi vẫn lên mặt "doạ nạt" Hoshi thôi. Tính cao ngạo của cậu vốn dĩ chưa từng bị tình yêu của Hoshi dành cho mất đi mà chỉ là chưa đến lúc bùng nổ thôi.
Dù thế, Hoshi vẫn cứ nức nở. Cậu nói năng không dè chừng khiến Woozi phát điên lên, cậu Lee thực sự muốn tung một cước vào mặt tên người yêu ngốc nghếch của mình.
-Em được khóc cho Ri Ji, sao anh không thể khóc cho Sam Jin?
-Kim Sam Jin là người xinh đẹp, tốt bụng. Đáng lẽ anh phải trân trọng cô ấy!
-Kim Sam Jin...
Không tài nào nuốt trôi cơn tức, Woozi nhéo tai Hoshi kéo lên. Cậu lôi xồng xộc Hoshi dậy, tiện tay thì đánh cho mấy cái, đạp cho vài nhát rồi nói:
-Em nói cho anh biết, kể từ giây phút này, anh còn dám nói yêu thương bất kì cô gái nào thì cả anh và cô ta sẽ chết chung một ngày, chôn chung một hố đấy nhé! Ngoại trừ việc đến viếng thăm Sam Jin, anh làm việc gì cũng phải báo cho em biết. Nghe chưa?
Hoshi nghe thôi đã thấy đau đầu, lần đầu tiên thấy cảnh Woozi đính chính quyền sở hữu như thế. Lạ lùng! Không chỉ cậu Kwon đâu mà tất cả những người xung quanh đều đứng hình.
Seungkwan chẹp miệng nhạt nhẽo một cái:
-Ở chung với hai ông anh nhiều, em chẳng biết sẽ phải nuốt thêm bao nhiêu vở kịch nữa đây. Tấu hài cực mạnh!
Seungkwan gọi là qua loa bình phẩm về cái phần trình diễn nghiệp dư của hai người anh sến súa. Còn về phần chất vấn, Joshua với Jeonghan đứng một bên nãy giờ cũng đợi hơi lâu rồi.
-Vừa khóc lóc ỉ oi xong đã thành phim ngôn tình rồi là thế nào? Cuộc đời của hai đứa quả là quá bất ngờ.
Jeonghan vuốt trán nói. Joshua cười như khích lệ câu nói của ông bạn đồng niên, anh chỉ thêm vào một câu coi như đổ thêm chút mắm muối vào tô canh.
-Mà hình như lúc nãy Woozi ghen phải không?
Cả đám dường như đứng hình trong vài giây, sau khi quay lại nhìn Woozi thì mặt cậu đỏ như trái cà chua, lại còn cúi đầu xuống nữa chứ. Chắc chắn là ghen rồi.
Hỏi một câu mà ai cũng biết câu trả lời, vậy chắc chẳng cần Woozi hay Hoshi lên tiếng làm gì cho thừa thãi. Tạm biệt hàng hoa thược dược, anh đi thăm em.
Hoshi rất nhanh sau đó đã chỉ lối về nhà bác Soongie cho đám bạn, bác cậu vui lắm, bởi lâu lâu mới có người đến thăm. Nhưng mà bác chưa biết đấy thôi, lũ nhóc bác vừa hồ hởi chào đón sẽ quậy banh căn nhà này ra đấy. Cơ mà chắc cũng chẳng có nhiều thời gian cho các cậu nghịch ngợm đâu, cùng lắm thì chỉ ở lại được một, hai ngày vì mười ba người bọn họ, người thì đi làm, người đi học. Căn bản, không có nhiều thì giờ để phung phí.
Bác Soongie biết chuyện họ đến viếng thăm Sam Jin nên cũng chuẩn bị vài món đồ để mang đi. Những thứ đó không mấy đặc biệt, một bó hoa cúc trắng và một cái hộp gỗ.
Hoshi lần đầu nhìn thấy cái hộp ấy, đó là cái hộp nhỏ được chạm trổ rất tinh xảo, nhìn như một hộp trang sức. Thật sự không quá đẹp nhưng khá ấn tượng! Cậu sờ tay lên mặt gỗ nhẵn với hình một bông cúc hoạ mi khắc nổi, bỗng một cảm giác vô cùng thân thương ùa về. Nhưng, tiếc thay, cậu không thể biết nó là gì.
-Bác, chiếc hộp này là sao?
Bác Soongie đang trầm ngâm đưa ânh mắt nhìn về phía Woozi thì giật mình quay lại khi nghe câu hỏi của Hoshi. Tức thì.
-Cháu có thể mở ra xem.
Hoshi lật nắp hộp, cậu run rẩy đôi tay, hai mắt ứ nước chỉ chờ đến phút giây xúc động tột độ thì trào ra.
Chiếc hộp nhỏ mở ra, như thể một cánh cửa thời gian mở ra đưa Hoshi về mười năm trước. Bên trong lòng hộp trũng còn vương mùi gỗ chỉ vẻn vọn một bức ảnh cũ đã bạc màu và sợi dây chuyền khắc ba chữ "Kwon Soon Young" - sợi dây của Sam Jin.
Khi những người khác ngó vào chiếc hộp, Jun thấy bức ảnh cũ thì liền cầm lên nhìn. Anh không thể cảm nhận được những cái ấm áp, gần gũi của nó. Họ chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh hai đứa nhỏ, một nam một nữ, hai đứa trẻ nắm tay nhau cười thật tươi nhìn vào ống kính. Và cùng giây đó, hai dòng nước mắt Hoshi lại lăn dài trên gò má, Woozi đứng ngay gần nhưng dường như cậu vô cảm trước cảnh tượng này.
-Anh có thể ngừng khóc vì cô ấy và cười với em một lúc không? Chẳng phải người không còn sao nữa rồi sao?
Woozi cũng hướng ánh mắt về chiếc hộp trên tay Hoshi mà nói, giọng không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ - đủ để găm chặt từ tai vào tim cậu Kwon thôi.
-Cháu... Đứa bé trai này!
Bác Soongie nhíu mày, nhìn Woozi bằng cái nhìn thăm dò.
-Cháu rất giống Soonyoung đấy. Hai đứa là bạn thân sao? Khuôn mặt và bộ dạng lúc giận dỗi đều giống nhau.
-Thì họ là người yêu mà bác.
Minh Hạo hắng giọng nói. Mingyu cười:
-Đúng, cháu dâu bác đây chứ ai - Woozi.
Nghe xong, bác có hơi sững sờ nhưng cảm thấy đó lại có thể là định mệnh.
Bây giờ, không còn nhiều thời gian, đến thăm Sam Jin càng sớm càng tốt. Khi đến khu nghĩa trang, họ đều chuẩn bị tâm lý để nếu có đối mặt với Su Jo - anh của Sam Jin sẽ không bối rối. Cuối cùng, cũng chẳng có gì to tác.
Họ đã gặp Su Jo, chỉ là chào hỏi bình thường thôi, đến cái nhìn thẳng cũng không cho nhau. Có lẽ Su Jo vẫn còn buồn lắm. Vì đứa em gái của anh đã không còn.
Vậy là kết thúc chuyến đi sớm hơn dự định. Chỉ sau đó một ngày, tá túc ở nhà bác Soongie một ngày một đêm thì mười ba chàng trai lại bắt một chuyến xe lửa về Seoul.
Thời gian này có lẽ là lúc hiếm hoi để Hoshi và Woozi tâm sự, yêu thương nhau nhiều hơn. Woozi lặng lẽ hơn mọi khi, chỉ nắm tay Hoshi và đi sau cậu. Hoshi thì chăm chú theo chỉ dẫn của anh S.Coups suốt hành trình nên cũng không để tâm lắm đến Woozi.
Đêm đến, Woozi và Hoshi nằm chung một phòng tàu, Hoshi ôm rất chặt Woozi. Cậu xin lỗi:
-Mấy hôm nay anh không quan tâm em. Anh xin lỗi!
-Ai cho anh xin mấy cái lỗi đó. Xin rồi lại phạm phải, xin làm gì?
Woozi quay lưng lại với Hoshi, cố nhích mình qua khỏi vòng tay của cậu nhưng Hoshi biết trước thể nào Woozi cũng sẽ ngang bướng như vậy. Cậu Kwon dùng cả chân, cả tay của mình mà níu lấy Woozi. Từng bước lôi cậu Lee trở lại nằm ép trong lòng mình, Hoshi cười khẩy:
-Anh xin rồi sẽ ném đi, anh hứa sẽ không tái lại nữa. Em khó chiều quá, cục bông ạ!
-Em khó chiều, ừ đấy, em luôn thế thì sao nào? Anh ghét em thì nói. Em chẳng cần một con người đào hoa yêu em.
-Em nói vớ vẩn gì thế? Anh "ồ hố ồ hố" chính chính yêu em trọn đời mà.
Hoshi, cậu nói cái gì thế? Nhảm nhí thế?!
-"Ồ hố"? Anh đang đùa em đấy à? Tránh xa em ra!
Kết cục của việc trêu sai người sai thời điểm là thế này đây. Woozi suýt thì thẳng tay đẩy Hoshi ra nhưng may đúng lúc ấy, thần May mắn vô tình lướt cái xoẹt qua.
-Anh đường đường chính chính muốn bảo vệ và yêu em. Em cứ đánh anh, cứ ghét anh, kệ em nhưng yêu em là quyền của anh. Xin phép em, anh thực hiện quyền của mình trước!
Cậu Kwon lắm lúc cũng sến như thế. Tóm lại, bằng ba câu nói, một cái ôm thật chặt - Woozi sẽ lại mềm lòng thôi.
-Em nhớ cái cách anh ôm em chặt thế này lắm, anh biết không?
Woozi lật mình, tự chui vào lòng cậu Hoshi. Một vòng tay bé nhỏ ôm lấy lưng của Hoshi. Ôi! Thật giản đơn nhưng ngọt quá!
Sẽ luôn thế này...
Thật là, chẳng ai có thể hiểu nổi được trái tim khi đã lỡ yêu rồi, người khiến Woozi thay đổi - Hoshi, người yêu thương Woozi - Hoshi, hai cái tên sẽ luôn là tín ngưỡng của nhau!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com