Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21. Tìm kiếm




Jeonghan hoảng loạn nắm lấy vai áo của Wonwoo, giống như níu kéo chút nhân tính trong con người của hắn.

Wonwoo cúi thấp đầu, dịu dàng hôn lên bên thái dương Jeonghan, bàn tay to lớn mạnh mẽ lại ghim chặt anh ở trên giường, ấn sâu vào da thịt tới nổi sưng đỏ.

Hắn chầm chậm kéo nụ hôn đến bên mi mắt Jeonghan, làm anh run lên vì sợ hãi.

Wonwoo bóp lấy cằm của Jeonghan, hướng gương mặt anh về đối diện với mình rồi cúi đầu hôn một cách thô bạo lên đôi cánh môi hồng nhạt mềm mại.

Một sự xâm phạm trần trụi với sự quyến luyến điên cuồng. Đầu lưỡi yếu ớt của Jeonghan bị người phía trên hôn mút đến tận sâu bên trong, cực kì bá đạo và quyết liệt.

"Umm..."

Jeonghan vùng vẫy muốn thoát khỏi sự khống chế của Wonwoo, dưỡng khí hít vào từ mũi không đủ cho sự tra tấn điên cuồng này. Jeonghan thở hồng hộc, lưỡi bị kéo ra khỏi đôi môi sưng đỏ, ướt sũng.

Jeonghan cáu mạnh vào cánh tay đang giam cầm cơ thể mình. Wonwoo cuối cùng cũng dừng lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đang kịch liệt thở dốc bên dưới thân mình, bàn tay một lần nữa niết lấy chiếc cằm nhỏ bé tinh xảo.

"Anh không thích à?"

Jeonghan lắc đầu, mái tóc đen mềm mại tán loạn trên chiếc gối trắng tinh.

Wonwoo khẽ cúi đầu, chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên chóp mũi người bên dưới.

"Từ bây giờ chúng ta ngày nào cũng phải làm như vậy đấy".

Jeonghan gần như chết lặng. Đôi đồng tử trong suốt mờ mịt từ từ dân lên ánh nước.

"Không..."

Sự tuyệt vọng hiện rõ trên gương mặt Jeonghan khiến cho người thanh niên trông rất thích thú.

Hắn cười.

"Anh đã là của em rồi mà. Khóc cái gì..."

Hắn cúi đầu, một lần nữa nuốt chửng lấy đôi môi xinh đẹp còn đang nức nở, tàn phá và chiếm đoạt như thể đó là thứ mà hắn đã khao khát có được từ rất lâu, dù nắm bắt trong tay vẫn cảm thấy mê mẩn đến si dại.

Jeonghan cảm nhận được bàn tay đang dần mò mẫm trượt đến phía sau mình, trong đầu anh chỉ quẩn quanh một suy nghĩ rằng:

Tại sao?!

Tại sao cậu lại làm như vậy.

Jeonghan nắm lấy bàn tay đang đặt trên mông mình, ngơ ngác hỏi:

"Cậu là Wonwoo thật sao?"

Tiếng cười nhẹ vang lên bên tai Jeonghan, hơi thở ấm áp nhưng lại khiến anh lạnh lẽo đến cùng cực.

"Phải, là em đây, anh không nhận ra em à?".

"Hai lần trước...cũng là cậu..đúng không?"

"Đúng vậy. Người được phép tiến vào bên trong anh... chỉ có thể là em thôi, Jeonghan".

"Tại sao lại như vậy..."

Jeonghan vẫn không dám tin vào sự thật. Wonwoo trong tưởng tượng của anh là một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu lúc nào cũng dính lấy anh, sao có thể là tên ác ma đáng sợ và điên cuồng này?....

Jeonghan lắc lắc đầu, nước mắt tan vỡ không cách nào khống chế được rơi xuống bên gối.

Wonwoo lẳng lặng nhìn giọt nước trong suốt tựa như sương mai kia không hề có cảm giác gì, chỉ khẽ nhếch khóe miệng.

"Anh muốn hỏi tên Wonwoo ngốc à. Muốn gặp lại nó sao?"

Wonwoo ngốc?!

Jeonghan mờ mịt ngẩng đầu. Người phía trên lại một lần nữa áp đến, cắn mạnh lên xương quai xanh mảnh khảnh của anh.

"Đừng nghĩ đến người khác, em không vui đâu".

"Aa!..."

Bàn tay to lớn mạnh mẽ bóp chặt vào bờ mông trắng trẻo yếu ớt của Jeonghan, ngón tay dần tiến đến rồi tàn nhẫn nhét vào bên trong lỗ nhỏ đang run rẩy sợ hãi, ép buộc nới rộng cho bằng được.

"Đừng mà!!"

Jeonghan giãy giụa muốn chạy khỏi giường, Wonwoo thản nhiên đưa tay nắm lấy cổ chân anh, Jeonghan cố cào cáu bám vào tấm ga trải giường nhưng vẫn bất lực bị lôi lại.

Wonwoo cầm cổ chân của Jeonghan giơ lên cao, thân thể anh bị cưỡng ép giang rộng ra để lộ lối vào nho nhỏ mềm mại màu hồng nhạt, chốc lát nữa đây, nó sẽ phải chứa đựng một vật lớn hơn kích thước của mình gấp nhiều lần.

Jeonghan hét lên trong sự sợ hãi và tuyệt vọng, đau đớn cảm nhận ngón tay của người kia một lần nữa nhét vào bên trong cơ thể mình.

"Aa!...Buông tôi ra, buông tôi ra!!"

"Wonwoo".

Tiếng gọi đột ngột vang lên khiến cho ác ma dừng lại những hành động tàn nhẫn mất nhân tính của mình.

Wonwoo nghiêng nghiêng đầu, hắn thản nhiên thả cổ chân Jeonghan ra, anh lập tức mất đi chống đỡ mà té nằm lên trên giường.

Là cậu ấy...

Sự tức giận, kinh ngạc, thất vọng... mọi cảm xúc hòa trộn lại lần nữa trào dân trong tâm trí anh.

Jeonghan nhận ra giọng nói đó là của ai.

Người đã đánh thuốc mê và đưa anh đến đây.



Kim Mingyu.


.

.





.

.





Wonwoo quay đầu nhìn người em trai cao lớn lạnh lùng đứng bên kia bức tường thủy tinh trong suốt. Hắn quay đầu nhìn cơ thể nhỏ bé trần trụi, nằm cuộn tròn run rẩy ở trên giường vài giây rồi cúi đầu hôn lên tóc mai của anh.

"Anh ngủ tiếp đi nhé, em sẽ quay lại ngay".

Wonwoo đứng dậy đi ra bên ngoài, trước khi rời đi hắn đã khóa cửa cẩn thận để đảm bảo sinh vật nhỏ bên trong không bao giờ có thể trốn ra được.

Hai người đàn ông cao lớn đẹp đến điên dại cùng đứng song song bên ngoài bức tường thủy tinh nọ, đáy mắt sâu hơn cả vực thẳm tối tăm mù mịt.

"Có chuyện gì sao?"

Wonwoo hỏi. Kim Mingyu liếc nhìn người bị nhốt bên trong chiếc lồng thủy tinh to lớn lạnh lẽo, lát sau mới quay sang đối diện với Wonwoo.

"Kwon Soonyoung còn sống".

Wonwoo đưa tay nhét vào trong túi quần, đáy mắt thoáng qua một tia rét lạnh.

"Mạng lớn nhỉ~"

"Anh tính làm gì tiếp theo?"

"Huhm~ để xem nào. Hiện tại tôi chỉ muốn thân thiết với thỏ nhỏ của mình mà thôi, không muốn có kẻ nào đến cản trở".

Wonwoo quay đầu nhìn người đang co ro sợ hãi ngồi ngây ngốc ở trên giường, ánh mắt hiện lên chút vui vẻ hiếm thấy.

Kim Mingyu cau mày.

"Người đồng đội kia của Kwon Soonyoung đang điều tra chúng ta, cậu ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ cuộc".

"Vậy thì làm cho cậu ta rời khỏi chức vị cảnh sát không phải được rồi sao?"

Kim Mingyu im lặng, sau vài giây thì nhẹ gật đầu.

"Để xem phải làm thế nào".

Nghe có vẻ không đủ quyết đoán, không đủ lạnh lùng.

Wonwoo khẽ nhếch miệng cười, khóe môi quyến rũ đủ sức làm mê muội bất kì sinh vật nào trên trái đất này.

Hắn vỗ nhẹ lên vai Mingyu, nói:

"Cậu có thể làm tốt mà. Nhiều người như vậy chúng ta cũng có thể chia nhau ra xử lý được. Một tên cảnh sát sẽ không làm khó cậu có đúng không?".

Mingyu im lặng không nói gì.

Wonwoo khẽ liếc nhìn cậu ta.

"Mặc kệ người khác có xảy ra chuyện gì, Seo Myungho sẽ luôn được an toàn... và cậu vẫn nhận được sự hậu thuẫn từ cha của tôi. Chỉ cần nhớ như vậy là đủ, có phải không, em trai?".

Jeon Wonwoo im lặng nhếch môi, nói khẽ một câu:

"Là cậu nợ tôi".

Ánh mắt sắc bén như mũi tên nhọn xoáy sâu vào đôi đồng tử của Mingyu. Cậu lặng lẽ siết chặt nắm đấm không nói gì, Wonwoo liếc nhìn hành động của Mingyu rồi chỉ thản nhiên cong mắt cười, giống như đã biết trước được đáp án.

Mingyu im lặng vài giây rồi cất giọng:

"... Tôi sẽ xử lý".

"Tốt, cảm ơn nhé, em trai~".

Nụ cười thản nhiên trên gương mặt người thanh niên tưởng chừng như vô hại đó lại khiến cho người khác nảy sinh cảm giác nguy hiểm đến cùng cực.

Wonwoo không bận tâm nữa mà quay trở về "chiếc lồng" nơi giam giữ chú chim hoàng yến nhỏ xinh đẹp của mình.

Kim Mingyu đứng ở bên ngoài, ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm cảnh tượng phía bên kia tấm thủy tinh trong suốt.

Người con trai tội nghiệp không ngừng kêu khóc và quẩy đạp, vừa bỏ chạy thế nhưng đã bị bắt lại. Hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau thực hiện những hành động thô tục và tàn nhẫn.

Bên tai Kim Mingyu hoàn toàn là tiếng kêu khóc và cầu cứu không ngừng của một con thú nhỏ.


.

.











.

.





----


Hélu mình về rồi đây~

Thật ra không phải mình Wonwoo làm hết mọi chuyện mà có Kim Mingyu tham gia nữa.

Giờ một mình Jihoon bụp hết hai tên nè, chưa biết viết kết ra sao luôn kkk

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com