#17
.
___
Jihoon từ sân sau nhà họ Kim chạy ra đường cái, dừng lại thở hổn hển. Trời ơi! Cậu thật sự khâm phục Choi Seungcheol, hắn không phải là người, nếu không sao da mặt lại dày như vậy, còn dày hơn cả một bức tường. Vừa định đón taxi để về thì Jihoon nghe thấy có tiếng người đuổi heo sau lưng, sợ quá vội vàng nấp sau một bụi cây ven đường, nhìn thấy Seungcheol chạy ra:
- Thằng nhóc chết tiệt! Cậu mau ra đây cho tôi! Đâu cần phải nhát gan như thế! Nếu không muốn là lợn thì mau cút ra đây cho tôi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!
Jihoon đâu có muốn chết, cậu nấp sau bụi cây, không hé nửa lời, hy vọng Seungcheol sẽ bỏ đi. Ai mà ngờ Seungcheol cứ như thể biết là cậu đã trốn, cứ đứng đó ngó nghiêng mà không chịu bỏ đi. Jihoon nửa quỳ nửa đứng sau khóm cây, hai chân tê dại, bủn rủn chống không vững.
Seungcheol đứng đó một lúc lâu, bỗng hắt xì hơi một cái. Anh xoa xoa mũi, cả người run cầm cập, thêm cả cái mùi khó chịu trên cơ thể, rồi lại chờ cả một lúc lâu cũng không thấy Jihoon ló mặt, nghĩ chắc cậu ta đã cao chạy xa bay rồi.
Seungcheol giận dữ, chỉ trách mình quá sơ ý, lẽ ra lúc nhìn thấy cậu cười với mình, anh phải nhận ra âm mưu của cậu rồi mới đúng.vậy mà chính mình còn tin sái cổ, lại còn để cậu tuột khỏi tay. mối thù này Choi Seungcheol không trả thì anh không phải là đàn ông. Seungcheol sờ cái quần ướt sũng, đi tới xe của mình rồi leo lên.
Jihoon thấy chiếc xe của Seungcheol đi xa mới dám chui ra khỏi bụi cây, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu phủi phủi đất cát bám trên quần áo, đang định gọi taxi thì có người vô vai cậu.
Jihoon giât mình, mãi không giám quay lại, miệng cố gắng nặn ra một nụ cười, quay đầu lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Không phải là Seungcheol mà là anh chàng lần trước tới quán bar cùng hắn.
Soonyoung nhìn dáng vẻ sợ hãi của Jihoon liền bật cười thành tiếng, hai mắt híp vào thành hai sợi chỉ:
- Cậu sợ Seungcheol tới vậy à? Thế sao còn trêu chọc cậu ấy, cậu không sợ cậu ấy tìm cậu để tính nợ à?
- Tôi đâu có đắc tội với anh ta! Tại anh ta cứ đi theo tôi kiếm chuyện ấy chứ, tôi đâu còn cách nào khác. Tình nhân xung quanh anh ta không thiếu, sao lại cứ phải bám theo tôi làm gì cơ chứ?- Jihoon nhún nhún vai.
Soonyoung cười, nhìn lá cây dính trên đầu Jihoon , đưa tay ra định giúp cậu lấy xuống, cậu liền giật mình:
- Anh định làm gì?- Thấy chiếc lá trong tay người trước mặt, Jihoon á khẩu, lúc sau mới ấp úng.- Xin... xin lỗi. Tôi tưởng...
- Cậu tưởng đàn ông trên thế giới này ai cũng như Seungcheol hả?- Ánh mắt Soonyoung nhìn Jihoon ánh lên một nụ cười, còn Jihoon thì chả biết nên cười hay khóc, cuối cùng miệng lại bật ra hai tiếng "hi hi". Soonyoung kéo tay Jihoon:
- Đi thôi! Tôi đưa cậu về nhà. Nếu không đi coi chừng tên Seungcheol kia quay lại tìm cậu tính sổ đấy.
jihoon vốn dĩ không muốn, nhưng vừa nghe thấy cái tên "Seungcheol" thì ngay lập tức lao thẳng về phía trước, còn kéo theo tay Soonyoung, vừa đi vừa hỏi "xe của anh ở chỗ nào vậy?". Soonyoung cố gắng để không cười thành tiếng. Anh nhìn lén Jihoon, cậu rất đẹp, một vẻ đẹp vừa có thể đáng yêu lại cũng không kém phần quyến rũ. Thật sự rất đặc biệt...
Jihoon thấy Soonyoung cứ nhìn mình mãi liền đưa tay lên huơ huơ trước mặt anh.- Mặt tôi có dính cái gì à? Sao nhìn hoài vậy?
Soonyoung lắc đầu, nhìn Jihoon nói - Thực ra Seungcheol không phải người như cậu nghĩ đâu, cậu ấy đào hoa nhưng cũng có giới hạn, cậu ấy chỉ là đang muốn trêu đùa cậu thôi, đừng để bụng làm gì.
- Cái gì mà có giới hạn, tôi chư bao giờ gặp người nào có bộ mặt siêu siêu dày như anh ta, cho dù có ném ra đường cũng chẳng ai thèm! Rác rưởi! Tôi đây chính là không thèm để bụng. Hừ!- Jihoon vừa nghĩ tới Seungcheol, lửa giận lại bốc lên, bắn nươc bọt liên thanh vào mặt Soonyoung :v
Soonyoung lấy tay lau mặt, cười mà như khóc:
- Cậu không thích cậu ấy à? Đẹp trai, tài giỏi, lại nhiều tiền,... Chỉ có hơi nhỏ mọn, đa tình, khẩu vị còn có hơi...
Soonyoung chưa nói hết câu đã bị Jihoon chặn họng.- Tôi biết, tôi biết... Nhưng thích anh ta ý hả? Nằm mơ! Chỉ cần nhìn thấy anh ta là tôi lại buồn nôn. Chưa bao giờ tôi gặp một con người có bộ mặt dày như thế, bết rõ là có người ở đó mà còn dám ân ân ái ái với người khác! Lưu manh! Đê tiện! Đúng là nực cười!- Jihoon giận dữ nói, hận không thể giơ ngón tay giữa mà chỉ vào mặt hắn ta.
Soonyoung thấy Jihoon coi Seungcheol không đáng một xu, trong lòng thầm nghĩ, nếu hắn mà biết được thì chắc là giận đến thổ huyết mất. Lại cười thầm một cách điên cuồng.
- Vậy bây giờ cậu định làm thế nào? Cũng không thể trốn mãi được. Người ta có câu" Oan gia ngõ hẹp"mà.
- Cái gì chứ? Chúng tôi còn gặp mặt nữa hả? Tôi thật sự không muốn gặp lại anh ta một lần nào nữa, cả đời cũng không. Nhìn thấy anh ta là tức lộn ruột!- Jihoon nghiến răng, tay bất giác nắm chặt lại. Soonyoung biết điều lùi lại. (=^=)Và cuối cùng thì hai người cũng lên được xe.
Đang đi bỗng Soonyoung dừng xe lại, quay sang hỏi Jihoon:
- Tôi hỏi cậu một câu, đừng giận nha.... Tối hôm đó... tại sao cậu không chọn tôi? Có thể cho tôi biết vì sao không?
- Chỉ là tôi có cảm giác anh là người tốt. Tôi không muốn làm tổn thương anh. Anh không giống tên xấu xa kia, vì vậy...
- Vậy tại sao lại cho Cheol tiền? Cậu có biết làm như vậy tổn thương tới lòng tự trọng của cậu ấy không?
- Anh ta thì làm gì có lòng tự trọng! Tôi thấy anh ta đến tim chắc cũng không có đâu! Cho anh ta tiền tôi đã thấy ấm ức lắm rồi, sớm biết anh ta là người như vậy tôi đã chẳng cho một xu. Tám mươi nghìn won của tôi, hơn nửa tháng lương của tôi, còn điện, nước,... Bây giờ phải ở nhà uống nước thay cơm, nghĩ tới là thấy tức. Tôi chưa tìm anh ta tính sổ, anh ta đã giở trò với tôi. Đúng là chưa thấy ai mặt dày như thế!- Jihoon giận dữ mắng.
Soonyoung cười lớn, lại tiếp tục lái xe.- Cậu cho anh ta nhiều tiền vậy, cậu ăn bằng gì?
Jihoon chỉ biết cười khổ.- Tôi còn năm mươi nghìn won, tiết kiệm một chút là được. Mà cũng sắp đến ngày lĩnh lương rồi.
- Vậy thì sống kiểu gì? Phải biết lo cho bản thân một chút chứ! Hay là tôi cho cậy mượn tiền, khi nào có trả tôi sau cũng được.
- Không cần đâu, việc này đâu liên quan đến anh, tôi cũng không muốn phiền phức.
- Không biết làm thế nào mà cậu có thể sống được nhỉ?
Jihoon lại cười.- Chính là cuộc sống của những con người bình thường như chúng tôi đơn giản như vậy đấy. Không cần xa hoa, phung phí như những người giàu có mà sống bằng những đồng tiền mà mình tự kiếm được, lúc ấy cuộc sống mới thật sự có ý nghĩa...
Soonyoung thấy Jihoon càng ngày càng thú vị, lại nói:
- Muốn giàu có thì lấy Seungcheol đi. Anh ta giàu mà, hình như cũng thích cậu.
- Cưới anh ta? Tôi có điên mới đi cưới anh ta! Giờ cho tôi xuống xe, tôi tự về được.
- Thôi được rồi, tôi không nói nữa là được chứ gì. Để tôi đưa cậu về.
Jihoon đập cửa xe, tức giận nói lớn:
- Anh mau dừng xe! Không dừng là tôi nhảy xuống đấy!
Soonyoung thấy Jihoon có vẻ định nhảy ra thật thì dừng xe, ngay lập tức Jihoon nhảy xuống, không nói lời nào, đi thẳng không quay đầu lại.
Soonyoung cười. "Cậu ta bướng bỉnh thật đấy. Giống hệt Seungcheol." Nghĩ rồi lấy điện thoại ra gọi cho ai đó...
______________________________
END CHAP 17 =)))
Bây giờ là 3 giờ =^= Mấy cô đọc rồi cho tôi cái nhận xét nha =^= thấy tôi type sai hoặc thiếu ở đâu thì bảo để tôi sửa nhá (~TvT)~ Yêu các cô
#Ngu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com