Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#22

.

Jihoon giận dữ lao xuống lầu, tới lúc gọi taxi mới nhớ ra mình đã vứt hết tiền ở chỗ gã khốn nạn đó, ngay cả tiền để gọi xe cũng không có. Cậu ủ rũ cúi thấp đầu, trong lòng tràn đầy sự oán hận: Từ sau khi gặp gã đó, uống nước lọc cũng bị nghẹn! Tối hôm đó gặp nhau ở quán rượu, cậu đâu ngờ Choi Seungcheol lại là một gã khốn nạn, mình đúng là mù mắt, chọn phải kẻ chẳng ra gì? Nếu không phải vì không muốn làm tổn thương tới cậu bé trong sáng đó thì làm gì có chuyện cậu chọn cái con heo đó. Bây giờ có hối hận cũng đã muộn, chỉ hy vọng không bao giờ phải gặp lại cái gã khốn nạn đó nữa.

Trong tài khoản của cậu còn có 400 nghìn won, trời ơi! Tháng này phải sống thế nào đây? Hôm nay là 18, mùng 1 tháng sau mới có lương. Trời ơi! Sao mà mình ngu vậy, lần đầu tiên bỏ ra 80 nghìn để mua con lợn đó đã là ngu lắm rồi, hôm nay lại còn bỏ ra 200 nghìn won. Đúng là mình điên mất rồi, bị cái gã khốn nạn đó làm cho điên mất rồi. Sau này đừng có ai bắt Lee Jihoon tôi bỏ tiền ra mua con lợn đó nữa, nhưng mà nếu hắn chịu bán với giá một xu thì mình có thể suy nghĩ lại. Xem ra chỉ còn cách đi bộ về nhà thôi, cũng may từ đây về nhà không xa lắm, coi như là giảm cân vậy.

Cơn gió đêm mát rượi ve vuốt lên khuôn mặt Choi Seungcheol, hắn thẫn thờ ngồi bên quầy bar. Phòng không bật đèn, ánh trăng rọi qua khung cửa sổ thủy tinh, tràn ngập căn phòng, xung quanh tĩnh lặng như tờ, chỉ có một vài tiếng chim kêu từ trên núi thi thoảng vọng lại, khiến người ta càng cảm thấy thê lương, như tiếng khóc oan ức của những đứa trẻ sơ sinh. Hình như cũng vào một đêm trăng sáng thế này, hắn gặp được tên nhóc đó. Khóe miệng hắn nở một nụ cười, cái mũi vẫn đau nhức vô cùng, thật sự không biết cậu ta lấy sức ở đâu ra, Seungcheol xoa xoa cái mũi, nghĩ thầm: Không biết tên nhóc đó đang làm gì nhỉ?

Hắn ngửa cổ lên dốc chỗ rượu trong ly vào miệng, thở dài một hơi, nhưng tâm trạng vẫn không tài nào khá lên được. Seungcheol cởi quần áo, đứng trước gương nhìn vết đỏ trên cổ mình, bàn tay xoa nhẹ lên đó, chép miệng đi vào phòng tắm, những giọt nước lạnh lẽo theo vòi hoa sen chảy lên cơ thể, cố để không run rẩy, hình như tâm trạng đã khá hơn đôi chút.

Hắn không biết mình bị làm sao, việc gì phải tính toán với cậu ta? Hắn có một người vợ chưa cưới xinh đẹp, sang trọng và có học thức. Đó là điều mà tên nhóc đó không thể nào thay thế được, hắn và tên nhóc kia bất quá chỉ là một trò chơi, việc gì phải quá nghiêm túc. Cho dù là ai trả tiền cho ai thì trò chơi này cũng nên kết thúc, chẳng phải sao? Hắn chỉ cần gọi một tiếng là có cả tá người vây quanh, việc gì cứ phải dùng dằng mãi với tên nhóc kia? Hơn nữa hình như cậu ta cũng không muốn gặp mình. Choi Seungcheol lại bắt đầu thấy khó chịu trong lòng, đúng, chính vì tên nhóc chết tiệt này không coi hắn ra gì, cứ như thể hắn không hề tồn tại,cậu ta lại không hề quan tâm tới việc hắn có nổi giận hay không, có quan tâm tới cậu hay không, có trả cậu tiền hay không. Đúng rồi, hình như lần này cậu ta cũng trả tiền cho mình, Seungcheol lại buồn bã.

Lẽ nào ngày trước mỗi khi xong việc hắn trả tiền cho họ, họ cũng giận dữ như vậy sao? Cũng giống như mình bây giờ, cảm thấy không thoải mái? Nhưng nhìn mặt họ thì có vẻ như rất vui. Đúng rồi, chắc chắn con thằng nhóc chết tiệt đó là quái thai, làm sao có thể so sánh với những người bình thường được? Chắc chắn cậu ta là quái thai, là đồ thần kinh!

Choi Seungcheol quấn khăn lên người rồi ra khỏi phòng tắm, lau khô tóc, nằm trên giường, không hề thấy buồn ngủ chút nào. Sau đó lại ngồi dậy, nhìn đồng hồ đã chỉ 12 giờ, nghĩ một lúc, cầm điện thoại di động lên, tìm một số điện thoại rồi ấn nút, lập tức đầu dây bên kia vang lên giọng nói vui vẻ:
- Cheol ah, sao anh lại gọi điện thoại cho em? Anh có biết em nhớ anh lắm không, ngày nào cũng chờ điện thoại của anh! Em còn tưởng anh không thèm tìm em nữa, nếu như vậy thì em chẳng còn niềm vui để sống nữa. Em không thể không có anh, thực sự không thể không có anh, Cheol...

Choi Seungcheol chán nản ngắt lời:

- Sao thế? Không thích anh gọi vào lúc này hả? Thế thì anh cúp vậy.

- Không phải, không phải, anh đừng giận. – Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lo lắng. – Em chỉ thấy ngạc nhiên thôi.

Seungcheol nghĩ một lát rồi nói:

- Anh chỉ có một câu hỏi muốn hỏi em, em phải nói thật nhé, nếu không sau này đừng mong gặp lại anh nữa.

- Anh hỏi đi, em sẽ nói thật, không dám nói dối nửa lời.

- Ngày trước anh... ý anh là ngày trước anh làm việc xong cho em tiền, em có giận không? Có cảm thấy bị sỉ nhục không?

- Không. Anh cho em tiền chứng tỏ anh thích em mà!

Seungcheol lập tức cúp điện thoại, cau mày:

- Bực mình, cái gì chứ? Đúng là bị bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ. – Điện thoại rung, hắn chẳng buồn nhìn, tháo luôn pin ra. Người phụ nữ này đúng là bị bệnh tâm thần, đánh chết mình cũng không tin "cho tiền chứng tỏ anh thích em", ngu ngốc! Choi Seungcheol nhắm mắt lại, nhưng trong đầu anh ngập tràn hình ảnh của tên nhóc kia, cứ lượn qua lượn lại.
- Anh thích em không? – Nụ cười ngọt ngào, đôi môi đặt lên má anh một nụ hôn lành lạnh, bàn tay nhỏ không ngoãn ngoãn đang cởi áo anh, một chiếc cúc, hai chiếc cúc...

- Thích...

Nhìn đôi môi mềm mại của Jihoon lướt tới khóe miệng anh, cái lưỡi nhỏ như con rắn chuyển động trong miệng hắn.

- Em biết là anh thích em, em cũng thích anh, ngày nào cũng nhớ anh, muốn được ở bên anh mãi mãi. – Làn da trắng ngần mát lạnh như một cơn gió đêm, đem lại cho anh sự hưng phấn, hôn lại người trong tay, dục vọng của anh lại dâng lên. Anh đang định cởi quần áo cậu ra thì bỗng dưng cậu biến mất:

- Em đi đâu rồi? Em đừng đi, đừng bỏ lại anh.

Choi Seungcheol ngồi bật dậy khỏi giường, nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gió rú rít, không biết từ bao giờ, thì ra trời đã mưa. Chiếc rèm màu trắng treo trên khung cửa sổ bay phần phật trong gió, vang lên những tiếng động nặng nề. Choi Seungcheol vội vàng nhảy xuống giường, nước mưa lạnh buốt mang theo những cơn gió điên cuồng đập vào mặt, hắn cố nén để không hắt xì hơi. Hắn vội vàng kéo cánh cửa sổ ở ban công lại, mặt đất dưới chân đã ướt nước mưa, dội lại trong hắn cảm giác lành lạnh. Seungcheol nhanh chóng chạy về giường, lau khô chân rồi chui vào trong chăn.

Nhớ lại giấc mơ vừa nãy, bàn tay hắn vô thức sờ vào chỗ mà Jihoon vừa xuất hiện trong giấc mơ, trên đó hình như vẫn còn lưu lại mùi hương của cậu. Nếu đêm nay có cậu nằm bên cạnh thì hạnh phúc biết bao nhiêu! Hắn bắt đầu thấy nhớ cậu, bắt đầu thấy không hận cậu như trước nữa.

Một tiếng sấm vang lên kèm theo tia chớp rạch ngang bầu trời khiến căn phòng dường như thoáng chao đảo, Jihoon giật mình tỉnh giấc. Tấm rèm cửa đang khiêu vũ điên cuồng trong mưa gió, như một bóng ma đang nhe nanh giơ vuốt. Jihoon run rẩy, cậu sợ hãi ôm chặt lấy cơ thể, những giọt nước mắt sợ hãi không nhịn được, đua nhau lăn ra, những đêm tối như thế này, người ấy đều ở bên cạnh cậu, ôm chặt cậu, nhưng bây giờ...

Rất nhiều năm trước, cũng vào một đêm mưa gió như thế này, mẹ cậu nhảy từ tầng 4 xuống, cả người bố cậu là máu, nằm bất động trên sàn nhà. Khi đó cậu rất sợ, rất sợ, nhưng không ai nghe thấy tiếng khóc của cậu, cứ như thế, cậu bé 7 tuổi run rẩy ngồi trên sàn nhà suốt cả một đêm. Bên ngoài không ngớt vang lên tiếng sấm. Nó giống như một cơn ác mộng bao vây lấy Jihoon, cậu sợ trời mưa, sợ ánh chớp chói lòa. Cậu nhảy xuống khỏi giường, co mình trên sàn nhà, sàn nhà lạnh buốt. Một lần nữa cậu lại nhớ tới khuôn mặt của mẹ, mẹ cậu khi còn sống rất xinh đẹp, nhưng khi chết đi lại vô cùng xấu xí.

Jihoon không chịu đựng được nữa, bắt đầu bật khóc.

Seungcheol cũng không ngủ được, nhưng bỗng dưng hắn lại có cảm giác gì đó, bèn ngồi dậy nhặt cục pin điện thoại rơi trên sàn nhà rồi lắp vào, điện thoại vừa được bật nguồn, tiếng chuông lập tức vang lên, đó là số điện thoại lạ.  Ấn vào nút nghe, trong đó vang lên tiếng khóc nho nhỏ:

- Anh có thể nói chuyện với em không? – Giọng nói vô cùng yếu đuối.

- Cậu... – Seungcheol bất giác giật mình: Là cậu ấy, ! Lần đầu tiên anh nghe thấy giọng nói của Jihoon như vậy, yếu đuối khiến người ta phải đau lòng.

- Ngoan, làm sao thế? Nói với anh nào. – Seungcheol giật mình trước giọng nói của mình, sao hắn lại có thể nói với tên nhóc kia bằng giọng nói dịu dàng như thế, chẳng phải hắn hận cậu đến chết sao? Hắn đúng là điên rồi! 

- Em... em sợ, em sợ lắm. – Trong điện thoại lại vang lên tiếng khóc nho nhỏ.

Seungcheol sốt ruột:

- Em làm sao? Em đang ở đâu? Anh sẽ tới tìm em, em đừng có khóc. – Seungcheol cảm thấy trái tim mình dường như muốn rớt thẳng xuống sàn nhà.

Trong điện thoại lại vang lên tiếng nói ngắt quãng.

- Em không sao... em sợ sấm, anh đừng cúp điện thoại được không? Ở thành phố này, em chỉ có anh là người thân nhất.

Thấy Jihoon dùng từ "thân nhất" vớ mình, khóe miệng lại nở nụ cười châm biếm, nhưng trái tim thì thấy ấm áp vô cùng. Seungcheol nhẹ giọng:

- Được rồi, đừng sợ, em ở nhà một mình sao? Có cần anh tới với em không?
- Không cần đâu, mưa lớn lắm, anh sẽ cảm mất, chỉ cần anh nói chuyện qua điện thoại với em thế này là được rồi.

- Sao em có số điện thoại của anh, hay là...

- Không phải, ai bảo anh là khách hàng quan trọng bên công ty em chứ? Em không thể nào không biết số điện thoại của khách hàng được.

Seungcheol lại nghe thấy giọng nói lém lỉnh của cậu, bất giác bật cười:

- Anh đâu có nói em thích anh. Chỉ tại em đa nghi thôi, hay là em thích anh thật? – Nghe thấy đầu dây bên kia một hồi lâu không thấy ai trả lời, Seungcheol kéo chăn lên cao một chút. Nhiệt độ ban ngày và ban đêm ở thành phố này chênh lệch rất lớn, có thể là vì ở gần biển, đôi lúc đắp một cái chăn mà vẫn thấy lạnh.

- Em có đắp chăn không đấy? Hôm nay lạnh lắm!

- Không, em đang ngồi trên sàn nhà!

Seungcheol ngồi bật dậy, lo lắng nói:

- Cái gì? Ngồi trên sàn nhà? Mau đứng lên. Nếu không bị cảm thì làm thế nào? Nhanh lên, ngoan ngoãn lên giường đi, nếu không anh sẽ tới đó đánh em đấy. Nghe lời nào, ngoan.

Trong điện thoại vang lên tiếng nói bướng bỉnh nhưng dứt khoát:
- Không!

Choi Seungcheol nhảy xuống đất:

- Em, em đúng là đáng chết mà! Mau nói cho anh biết em ở đâu? Anh lập tức mặc quần áo rồi tới tìm em.

- Không, hay là anh hát cho em nghe rồi em sẽ lên giường.

Seungcheol nổi giận, Jihoon có lên giường hay không là việc của cậu, lại còn bắt hắn phải hát cho nghe nữa. Nhưng Seungcheol lại thực sự sợ cậu không chịu lên giường nằm, ngộ nhỡ bị cảm thật thì đâu phải chuyện chơi. Hắn  bèn nịnh:

- Vậy được rồi! Anh hát bài "Thủy thủ mặt trăng" cho em nghe nhé. Nhưng em phải lên giường nằm cẩn thận rồi đắp chăn vào đã.

Lee Jihoon ngoan ngoãn trèo lên giường, đắp chăn:

- Em muốn nghe bài Fool again của Westlife.

- Được!

Đó cũng là bài hát mà hắn thích nhất:

"Can't believe that I'm the fool again
I thought this love would never end,
how was I to know?
You never told me
Can't believe that I'm the fool again,
and I who thought you were my friend,
how was I to know?
You never told me"

Tiếng hát của Seungcheol khàn khàn, có vẻ gì đó rất quyến rũ, còn mang một chút ấm áp, Jihoon nghe hắn hát xong nở một nụ cười rất ngọt ngào. Seungcheol đã hát xong một lúc lâu mà không nghe thấy cậu nói gì.

- Ngủ rồi hả?

Một giọng nói nũng nịu vang lên:

- Em nhớ anh, muốn anh.

Mọi phòng tuyến mà Seungcheol tự dưng lên đều sụp đổ trong chớp mắt, giọng anh càng khàn hơn:

- Ừm, anh cũng muốn có em, vừa nãy anh còn mơ thấy em, thấy em giúp anh cởi quần áo, còn hôn anh, nhưng khi anh muốn ôm em thì không thấy em đâu nữa.

Một lúc lâu sau jihoon vẫn không nói gì nữa.

- Em buồn ngủ rồi, chúc ngủ ngon! – Không chờ Seungcheol kịp trả lời, bên kia đã cúp điện thoại.
Hắn vội vàng gọi lại, nhưng bên trong chỉ vang lên giọng nói "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được". Seungcheol thở mạnh, bực bội nói:

- Chết tiệt! Đang chơi trò gì vậy? Lẽ nào cậu được phép nói nhớ tôi nhưng không cho phép tôi mơ thấy cậu sao? – Hắn cắn chặt môi, lòng tự trọng lại bị tổn thương thêm một lần nữa, vì cậu.

Bầu trời bên ngoài u ám, lúc này Seungcheol mong trời mau sáng, anh muốn gặp Jihoon, rất muốn, rất muốn. Thì ra mùi vị của sự nhớ nhung lại đắng như thế, đắng từ trong tim, sau đó lan ra khắp cơ thể...

Khi ánh mặt trời đầu tiên của buổi sáng lọt vào phòng, Seungcheol lập tức ngồi dậy, lắc lắc cái đầu nặng nề, hai đôi mắt như dính chặt vào nhau, không tài nào mở ra nổi. Một lúc lâu, hắn mới mở được mắt, đôi mắt cay xè vì bị ánh nắng chiếu vào. Bước vào phòng tắm xong, hắn soi mình trong gương, đôi mắt hơi sưng, vỗ mặt một cái, mở tủ quần áo, trong đó là những chiếc áo sơ mi với nhiều màu sắc, có bốn hàng áo, mỗi hàng có khoảng 50 cái áo. Cầm một chiếc áo màu đen soi vào trong gương, lắc đầu, hôm nay sắc mặt của hắn không tốt lắm, màu đen sẽ khiến khuôn mặt càng tối đi. Cầm một chiếc áo màu trắng, lại lắc đầu. Sao hôm nay thử bộ nào cũng không vừa mắt. Treo vào tủ, nhìn thấy một chiếc áo sơ mi màu hồng phấn. Từ sau khi tiếp quản công việc của ba, những chiếc áo có màu sắc sặc sỡ thế này hắn ít khi dùng tới, giờ lại lấy ra, cả người Seungcheol hắn dường như có tinh thần hơn rất nhiều.

Lại mở một cái tủ khác, đó là tủ đựng quần, cầm một chiếc quần âu màu đen, nghĩ một lát, lại đặt xuống. Hôm nay chắc là tên nhóc kia đó sẽ tới công ty bàn công chuyện, buổi trưa có thể cùng cậu đi ăn đồ Trung Quốc, nghe nói gần công ty mới mở một nhà hàng, đồ ăn cũng khá ngon, có thể đưa cậu tới đó thưởng thức. Seungcheol lấy ra một cái quần bò hiệu Chanel màu trắng, không nhịn được lại mỉm cười: Tôi không tin em không thích tôi, tôi nhất định phải bắt em thích tôi, xem tới lúc đó tôi sẽ dạy bảo em như thế nào. Dạy bảo thế nào nhỉ? Đúng rồi, không cho em hôn tôi, chỉ được nhìn, không được sờ. Nhưng mà ngộ nhỡ mình muốn hôn lại thì sao nhỉ? Thôi mặc kệ, đó là chuyện sau này, bây giờ phải làm cho cậu ta thích mình trước đã, đó mới là việc chính.

Hắn mặc quần áo, ngắm mình trong gương, đẹp tới mức chính mình cũng phải thốt lên khen ngợi. Ánh mắt có thần, đôi môi kiêu ngạo nhưng gợi cảm, cái áo sơ mi màu hồng phấn khiến trong vẻ nam tính của hắn còn có phần lẳng lơ, nhưng việc này không ảnh hưởng tới sức quyến rũ tỏa ra từ con người Seungcheol hắn. Lại suy nghĩ một lát, mở tủ ra, trong đó là một hàng nước hoa, nhãn hiệu gì cũng có. Đặt tay lên lọ nước hoa hiệu CD rồi lại bỏ tay xuống, mùi thơm này thích hợp với những người đàn ông trưởng thành, hôm nay dùng loại khác có lẽ tốt hơn. Cầm lọ nước hoa Givenchy có mùi ngòn ngọt, xịt vào không khí, trong không khí lập tức lan tỏa một mùi hương hoa quả dìu dịu rất dễ chịu, nước hoa chầm chậm bám vào quần áo Sungcheol, nghe nói cách xịt nước hoa này rất thích hợp với những ngày mùa hè mặc ít quần áo.

Tâm trạng của Seungcheol tốt lên một cách kỳ lạ, cái mũi cũng không còn cảm thấy đau nữa. Xuống lầu, thấy ông nội và bố mẹ đang ngồi quanh bàn ăn. hắn vui vẻ chào mọi người:
- Chào cả nhà!

Chaeyeon thấy sắc mặt con trai mình đã sáng sủa hơn ngày hôm qua, tâm trạng hình như cũng tốt hơn. Lại còn ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng. Thấy bộ quần áo trên người hắn, bà tò mò hỏi:

- Cheol, hôm nay con không đi làm hả? Sao ăn mặc thoải mái thế?

Seungcheol quết một ít sa lát lên bánh mì, cắn mạnh một miếng, uống một cốc nước hoa quả, nói:

- Có đi làm chứ. Mẹ, mẹ bảo con mặc thế này có đẹp không? – Hắn hơi lo lắng nhìn mẹ, chỉ sợ bị  chê xấu.

Chaeyeon nhìn con trai từ trên xuống dưới, thấy bộ quần áo này đẹp hơn bình thường mặc comple rất nhiều, ngay cả khuôn mặt anh cũng trở nên trẻ trung, khỏe mạnh hơn. Bà nói:

- Đẹp, sao mẹ chưa thấy con mặc cái áo này bao giờ?

Seungcheol vui vẻ:

- Đây là câu nói hay nhất của mẹ. – Nhưng hắn không làm thế nào để che giấu được vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt, chỉ cần nghĩ tới Jihoon đó là hắn đã sốt ruột tới không ăn được cơm rồi.

Choi Minho nhìn con trai, đánh mắt ra hiệu cho ba ông. Choi Siwon xua tay, nói:

- Cheolie, nếu có bạn thì thường xuyên đi chơi đi, về nhà muộn cũng không sao, ông đã có ba con chăm sóc rồi.

Seungcheol sung sướng thơm chụt lên má ông nội:

- Con biết là ông nội tốt nhất mà. Con ăn no rồi, hôm nay có thể sẽ ăn cơm cùng bạn, về muộn một chút.

Yoon Chaeyeon không an tâm, lại dặn dò thêm:

- Đừng có về muộn quá, giờ kẻ xấu bên ngoài nhiều lắm. – Chaeyeon nhìn con trai lên ô tô mới chép miệng nói với bố chồng. – Ba, ba lúc nào cũng chiều chuộng nó. Ba xem giờ nó thế nào rồi, ngày nào cũng chơi bời đàn đúm ở bên ngoài, nó có vợ sắp cưới rồi cơ mà.

Siwon không vui, hừ giọng rồi đứng lên, nói:

- Năm xưa nếu không phải Minho nó cũng không về nhà thì đã không tới lượt con làm con dâu của ba đâu.

Yoon Chaeyeon nhìn chồng mình, chép miệng, chẳng nói câu nào nữa. Minho cười cười, an ủi:

- Em đừng có lo, ba hiểu con trai hơn chúng ta. Em thấy đấy, tình cảm của ba với Cheolie rất tốt, em đừng thấy ba tỏ vẻ dửng dưng như thế, thực ra trong lòng ba biết nhiều chuyện hơn chúng ta đấy.

Seungcheol lái chiếc xe Ferrari tới công ty, cảm nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ lướt qua người mình. Hắn đắc ý nhìn khuôn mặt điển trai của mình trong gương, Seungcheol không tin có ai là hắn không "giải quyết" được. Trừ phi...

Một chiếc xe con màu trắng đi theo sau xe hắn suốt từ lúc anh rẽ vào đường một chiều. Chiếc xe có biển số rất "ngầu", 00001, người lái xe là một cô gái rất thời trang, mặc dù đôi kính râm to bản che mất nửa khuôn mặt cô nhưng đôi môi gợi cảm khẽ cong lên thách thức, mái tóc dài buông ngang vai tung bay trong gió, thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

Seungcheol mỉm cười, hắn không phải người đi đường, hắn là Choi Seungcheol, không dễ dàng bị phụ nữ qua mặt như thế. Seungcheol tăng tốc xe, hắn không thích có một chiếc xe như con ruồi cứ bám theo sau xe của mình, đẹp hay xấu cũng chẳng liên quan gì tới hắn cả, chỉ khi Choi Seungcheol hắn có ham muốn thì hắn mới quan tâm. Chỉ tiếc là bây giờ Seungcheol chỉ có ham muốn với tên nhóc đáng ghét kia thôi, còn với những người khác, hắn đã không còn hứng thú.

Nhưng chiếc xe đó vẫn bám sát xe Seungcheol, hắn đi nhanh cô ta cũng nhanh, hắn đi chậm cô ta cũng chậm. Seungcheol cười lạnh: Tôi không có hứng thú với những người tự tìm tới mình. Nhưng hình như có một người là ngoại lệ, cho dù cậu chủ động như thế nào thì Seungcheol vẫn có hứng thú, mà hứng thú lại vô cùng nhiều. Seungcheol không nhịn được, nở một nụ cười đắc ý, không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong ngày hôm nay, hắn mỉm cười như vậy, chỉ cần nghĩ tới Jihoon là hắn lại muốn cười, muốn gặp cậu, nhớ cậu, thích cái cảm giác cậu quyến rũ mình, làm cho hắn thỏa mãn, đó là điều mà những người khác trước đó không thể cho hắn được.

Đèn đỏ trước mặt sáng lên, Seungcheol đặt ngón tay lên khóe miệng, có vẻ trầm tư. Hắn không biết tư thế này của hắn thu hút biết bao nhiêu. Thi thoảng lại có người dừng bước chân, say mê nhìn ngắm khuôn mặt của hắn, giao thông bỗng chốc trở nên rối loạn, viên cảnh sát chỉ huy giao thông đứng bên đường thổi còi thật to, đảo mắt nhìn xung quanh xem kẻ nào là thủ phạm, chiếc xe Ferrari màu đỏ của Seungcheol đập vào mắt cảnh sát, sau đó là một khuôn mặt đẹp như minh tinh màn bạc. Viên cảnh sát chán nản lắc đầu:

- Đẹp trai không phải lỗi của anh, nhưng khiến giao thông hỗn loạn thì không được.

Một chiếc xe dừng sát bên phải xe của Seungcheol làm hắn giật nảy mình. Dừng lại mọi tưởng tượng, Seungcheol giận dữ ngẩng đầu lên. Cô gái trên chiếc xe màu trắng gỡ cặp kính râm xuống. Cô có một đôi mắt rất quyến rũ, khóe miệng khẽ nhếch lên, khuôn mặt trái xoan khiến cô càng trở nên nổi bật, chiếc áo sơ mi trắng cổ hình chữ V càng làm nổi bật lên nước da trắng như ngọc của cô.

Người con gái đó không nhìn Seungcheol. Hắn cười nhẹ, trò chơi này hắn gặp nhiều rồi. Seungcheol quay đầu lại, trong lòng thầm nghĩ, lát nữa gặp tên nhóc kia, nhất định anh phải "giải quyết" cậu! Anh thực sự muốn cậu, hình như hôm qua mới... Sao hôm nay lại ham muốn mạnh mẽ như thế. Chết tiệt, nhóc con, nói gì hôm nay tôi cũng sẽ giải quyết em!

Hwang Hyejin ở bên cạnh thấy Seungcheol lạnh lùng nhìn mình một cái rồi quay đầu đi, cứ như thể cô không hề tồn tại, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười lạnh lùng, khuôn mặt điển trai không biết đang nghĩ điều gì, đôi mắt toát ra ánh nhìn dịu dàng, chắc chắn là đang nghĩ tới người khác, đàn ông chỉ những khi nghĩ tới người mình thích mới có biểu cảm như vậy. Bỗng dưng cô cảm thấy đố kỵ với người trong lòng anh, cô chưa bao giờ thích một gã đàn ông nào, cho rằng đàn ông đều là những kẻ bẩn thỉu, đáng ghét bao vây lấy mình, giống như một lũ ruồi. Nhưng đối với Seungcheol, từ giây đầu tiên nhìn thấy hắn, cô đã muốn thu hút sự chú ý của hắn, ai mà biết được Seuncgheol không thèm nhìn cô lấy một cái, khó khăn lắm mới đậu được xe ngang hàng với hắn, lại bị coi như không hề tồn tại, thật là tức chết lên được.

Đèn xanh bật sáng, Seuncgheol đang định khởi động xe thì viên cảnh sát chỉ huy giao thông đứng trước mặt đi tới, vỗ vỗ vào xe, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc:

- Chào anh, hy vọng lần sau anh lái xe qua con đường này hãy đeo kính râm lên để đóng góp một phần cho việc đảm bảo trật tự an toàn giao thông, cảm ơn!

Một lúc lâu sau Seungcheol vẫn không kịp phản ứng, Hyejin ngồi trong chiếc xe bên cạnh bật cười lớn:

- Đẹp trai không phải lỗi của anh, nhưng làm giao thông hỗn loạn thì là anh không đúng. – Viên cảnh sát nghe thấy câu nói đó, quay sang nhìn cô mỉm cười tán thưởng, gật đầu rồi quay lại nhìn Seungcheol. – Đây cũng là câu nói mà đa số mọi người đều muốn nói, hy vọng anh hãy đeo kính râm lên.

Seuncgheol lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười, khóe miệng khẽ nhếch lên:

- Tôi sẽ suy nghĩ, cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi rất đẹp trai, đẹp trai tới mức khiến giao thông rối loạn, đây là món quà tuyệt vời nhất mà tôi nhận được ngày hôm nay.

Viên cảnh sát đứng thẳng người, giơ tay chào Seungcheol:
- Cảm ơn anh đã giúp đỡ giao thông của nơi này!

Seungcheol lái xe lao đi, xe của Hwang Hyejin kia cũng bám sát theo sau.

Seungcheol không nén được nụ cười, mình thật sự đẹp trai như thế sao? Nhưng tại sao Jihoon đó lại không thích mình? Tại sao trước mặt cậu ta, mình không có chút tự tin nào? Thở dài chán nản, ai bảo hắn đụng phải một tên không bình thường, không bị vẻ đẹp của hắn mê hoặc. Người như thế này lấy về nhà sẽ rất an toàn, ngay cả một người đàn ông như mình cũng không coi vào đâu thì những người đàn ông khác chắc chắn cũng không thể nào lọt vào mắt cậu, không cần lo cậu chạy trốn với kẻ khác. Seuncgheol không nhịn được lại cười, nụ cười vô cùng quyến rũ.

Seuncgheol dừng xe trước cổng Tòa nhà của công ty, từ trên xe bước xuống, ánh mắt của rất nhiều người đều dừng lại trên người hắn. Không biết bắt đầu từ lúc nào, trước cửa Tòa nhà Z vào mỗi buổi sáng đã tập trung một đám con gái xinh đẹp, thậm chí còn có cả mấy tên nam không ra nam nữ không ra nữ, ánh mắt bọn họ nhìn Seungcheol cứ như thể nhìn thấy cây kem ngon nhất trên thế giới này, chỉ hận là không thể lao vào ăn ngấu nghiến. Seungcheol bực mình lắc đầu, xem ra hắn phải nhờ bảo vệ giải quyết chuyện này, nếu cứ tiếp tục như thế thì cổng công ty sẽ thành trại tị nạn cho bọn hổ đói này hết.

Một cô gái mặc chiếc váy yếm màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp như búp bê lao về phía Seungcheol, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn hắn, trong tay là một hộp nhỏ bằng thủy tinh màu tím, trong đó là một cái đồng hồ kim cương nhãn hiệu Chanel kiểu dáng mới nhất, dùng đôi tay run rẩy đưa tới trước mặt Seungcheol, ánh mắt chờ đợi:

- Em tặng anh cái này, hy vọng anh sẽ thích.

Seungcheol không buồn nhìn một cái, gạt tay cô gái ra. Chiếc hộp thủy tinh rơi xuống đất, vỡ tan thành hàng ngàn mảnh vụn, ngay cả trái tim mỏng manh yếu ớt của cô gái cũng vỡ tan theo. Cô gái nhìn khuôn mặt lạnh lùng, tàn nhẫn của hắn, đau lòng rơi lệ. Đúng lúc đó Hwang Hyejin từ trên xe bước xuống, thấy Seungcheol không buồn liếc cô gái kia một cái, đã đi thẳng vào trong tòa nhà, sự căm ghét trên khóe miệng giống như một cái kim đâm thẳng vào trái tim cô gái và cũng đâm thẳng vào trái tim Hyejin. Cô chưa bao giờ thấy người đàn ông nào tuyệt tình như thế, lạnh lùng như thế, Hyejin không tin trên đời này có người nào lại từ chối cái đẹp, cô muốn thử xem, để xem anh tuyệt tình hay cô bạc bẽo. Cô quay người lên xe, trong lòng thầm nói: Hãy đợi đấy!

Người bảo vệ cung kính mở cửa cho Seungcheol, ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ quần áo trên người hắn, cũng chẳng trách bọn họ tỏ ra ngạc nhiên như vậy, đây là lần đầu tiên Seuncgheol mặc như thế này đi làm. Cô nhân viên lễ tân giúp hắn mở cửa thang máy, đôi mắt cứ nhìn chăm chăm như sắp rớt ra dính lên người Seungcheol. Hắn kéo kéo cổ áo, không nhịn được lại cười.

- Tổng giám đốc Choi, hôm nay anh đẹp trai quá! – Cô nàng trực quầy lễ tân cứ nhìn không chớp mắt.

- Vậy sao? Cảm ơn! – Hắn lạnh lùng nói. Không biết tên nhóc đó có thích anh như thế này không nhỉ? Seungcheol lại cười.

- Tổng giám đốc Choi đang yêu sao?

Khi cô nhân viên lễ tân hỏi câu này, đôi mắt cô thoáng nét u buồn. Seungcheol nhìn đồng hồ, còn 10 phút nữa là tới 9 giờ, còn nửa tiếng nữa là anh sẽ được gặp Jihoon, thật là đáng mong đợi. Đang định bước vào thang máy thì nghe thấy câu hỏi của cô nhân viên, hắn đứng lại:

- Cô nói yêu cái gì?

Cô nhân viên chép miệng:

- Những người đang yêu đều giống như anh, cứ cười ngô nghê một mình.

Seungcheol nuốt nước bọt, cắn môi, mỉm cười với cô gái rồi đi vào thang máy, lẩm bẩm:

- Yêu, hình như ngày nào tôi cũng yêu.

Ra khỏi thang máy, Yoon Jeonghan đã bước lên đón anh. Nhìn bộ quần áo trên người Seungcheol, ánh mắt của anh cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc như những người khác. Tâm trạng hắn có vẻ rất tốt, nụ cười tự tin nở trên khuôn mặt, hỏi thăm dò:

- Thư Yoon, cậu thấy con lợn kia có thích tôi mặc như thế này không? Cậu thấy bộ quần áo của tôi thế nào, có được không?
Yoon Jeonghan hơi ngạc nhiên, đây là Choi Seungcheol, công tử hào hoa, đa tình mà anh quen biết sao? Hắn đã bắt đầu quan tâm tới cảm nhận của người khác rồi sao?

Seungcheol lại lẩm bẩm:

- Tôi không tin là có người nào mà Choi Seungcheol này không giải quyết được, nhóc con, cậu chờ đấy, nói gì thì nói, tôi cũng bắt cậu bại trận trong tay tôi!

Jeonghan nhìn Seungcheol, trong lòng thấy nhói đau, xem ra hắn đã thực sự bị cậu bé đó hớp mất hồn rồi, chỉ có điều chính hắn vẫn chưa biết mà thôi.

- Hôm nay người dẫn đầu không phải cậu Lee Jihoon, là... – Yoon Jeonghan nhẹ nhàng nói.

Seungcheol còn chưa nghe xong, sắc mặt đã lập tức rất khó coi:

- Cậu ta không tới, sao cậu ta có thể không tới? – Đúng vậy! Jihoon không tới thì hắn ăn mặc như thế này để cho ai ngắm? Cho đám người si tình ngoài kia sao? – Cậu gọi điện tới công ty họ, nói là tôi còn nhiều chi tiết không hiểu rõ, muốn mời Lee Jihoon tới đây, nếu không thì đừng nói tới chuyện hợp tác. – Khuôn mặt hắn sa sầm xuống như bầu trời đang cơn mưa, quay người bước vào phòng làm việc, đóng chặt cửa lại.

Jeonghan lắc đầu, thở dài một tiếng rồi đi gọi điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com