#7
......
- Cảm ơn, cho tôi một ly nước quả.
Một giọng nói ngọt ngào từ đầu hành lang. Một cậu con trai nhỏ bé xinh xắn, nhìn qua có vẻ đáng yêu, mặc trên người bộ quần áo thể thao màu trắng, trên đầu đội một chiếc mũ nhãn hiệu Nike cũng màu trắng, xuất hiện ở đầu hành lang. Khuôn mặt cậu trắng nõn nà, nụ cười tươi tắn nở trên môi, đôi mắt híp lại thành đường vòng cung đẹp đẽ.
Soonyoung nhìn cậu con trai đó chăm chăm, hai mắt liền sáng lên, vỗ vỗ vai Seungcheol:
- Cheol, xem kìa. Đó có phải là người tình bé nhỏ của cậu không?
Seungcheol quay lại, thấy Jihoon đang ung dung ngồi bắt chéo chân, uống nước cam, nhìn anh chàng đẹp trai trước mặt đang đánh golf vào lỗ.
_ WA! - Jisoo trố mắt nhìn Jihoon, quay ngoắt lại hỏi Seungcheol - Cậu ta là học sinh trung học à? Nhìn đáng yêu quá đi! Cheol ah, mình không nghĩ khẩu vị của cậu lại đặc biệt như thế...
Seungcheol đã không còn nghe thấy Jisoo nói gì nữa, trong mắt anh bây giờ chỉ còn lại khuôn mặt của tên nhóc đáng ghét đó. Nhìn nụ cười vui vẻ của cậu anh lièn nổi giận:
- Các cậu có mang tiền mặt đi không?
- Cái gì? Tiền mặt? Cậu cần tiền mặt làm gì? - Jisoo khinh ngạc nhìn Seungcheol
Ánh mắt Seungcheol trở nên thật đáng sợ, nghiến răng nói:
- Bảo cậu ta ngủ với tôi
- Ha ha, Cheol, tôi thấy cậu bị tên nhóc đó làm cho nổi giận đến phát điên rồi. Có điều... cậu sẽ không nghiện ngủ với cậu ta chứ? - Soonyoung chưa nói hết cậu đã sợ hãi ngậm miệng khi nhìn thấy ánh mắt của Seungcheol.
Cả ba người vốn dĩ đều không thích mang theo tiền mặt, góp hết lại được có bảy mươi hai nghìn won, hình như cũng tương đương với số tiền mà Jihoon để lại. Seungcheol vẫy tay với cô nhân viên phục vụ đứng gần đó, viết mấy chữ vào một tờ giấy, kẹp tiền vào trong rồi đưa cho cô phục vụ, chỉ về phía Jihoon:
- Đưa tờ giấy này cho người đó.
Cô nhân viên nhìn Seungcheol, rồi lại nhìn sang Jihoon, khuôn mặt tỏ vẻ khó hiểu:
- Dạ vâng. Thưa ngài, còn chuyện gì nữa không ạ?
Seungcheol lắc đầu, quay sang nhìn Jihoon. Anh muốn xem cậu sẽ có phản ứng như thế nào, bất giác trong lòng cảm thấy căng thẳng hơn.
Đúng lúc jihoon đang theo dõi say mê thì cô nhân viên phục vụ nhét vào tay cậu một tờ giấy rồi chỉ về phía Seungcheol:
- Anh bên kia nhờ tôi đưa cho cậu.
Xong liền quay đi, còn không quên lẩm bẩm " Đàn ông đẹp trai bây giờ họ yêu nhau hết rồi. Haizzz! "
Jihoon quay đầu lại, đụng ngay phải đôi mắt giận giữ của Seungcheol, đôi mắt đen và sâu thẳm như đang muốn nuốt chửng cậu.
Jihoon giật mình cúi đầu xuống, kéo kéo cái mũ lưỡi trai trên đầu. Chết tiệt! Sao lại là anh ta nhỉ. Nhưng nghĩ một lát, thấy mình chẳng có gì phải sợ cả, cậu đã trả tiền cho anh ta rồi. Chẳng nhẽ một đêm tám mươi nghìn won mà còn chê ít sao? Dù sau đó cũng là tiền cậu vất vả kiếm suốt một tháng trời. Nếu không phải vì không muốn sau này lằng nhằng với anh thì cậu cũng chẳng nỡ bỏ tiền túi của mình ra như thế. Trên thực tế, điều quan trọng là cậu không muốn tiếp tục sai lầm, sa đọa một lần trong đời là đủ lắm rồi. Jihoon cầm trong tay tờ giấy cô nhân viên đưa cho, thấy nằng nặng bèn tò mò mở ra xem, thì ra là một xấp tiền, bên trong còn có một dòng chữ:
Tối nay, tôi muốn em ngủ với tôi.
Seungcheol ngồi cách đó không xa quan sát nụ cười tươi rói trên khóe miệng Jihoon, đôi mắt nheo lẹi, ánh mắt nghịch ngợm nhìn anh. Anh thấy Jihoon đứng lên đi về phía anh, khuôn mặt tỏ vẻ bất cần
Jihoon tới bên cạnh chiếc bàn, cầm xấp tiền đặt xuống trước mặt Seungcheol, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên:
- Xin lỗi, tôi không thích những người chủ động đến tìm mình.
Giọng nói không lớn nhưng đủ để những người chơi bóng xung quanh đều nghe thấy. Seungcheol cảm thấy rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên người mình, khinh bỉ, chế giễu, thờ ơ... Và đương nhiên, tất cả đều do tên nhóc đứng trước mặt ban cho anh. Seungcheol đã không còn kiên nhẫn với Jihoon nữa. Anh đứng dậy nắm chặt tay cậu, lửa giẩn trong mắt đủ để đốt cháy cậu.
- Nhóc con chết tiệt! Không phải tối qua cậu từng cầu xin tôi sao?
Ánh mắt Jihoon đang cười, nụ cười của một con cáo, giảo hoạt và xảo quyệt.
- Anh có thể từ chối. Tôi không nghĩ anh lại ngon hơn cậu bé đó.
Seungcheol chỉ cảm thấy các mạch máu của mình căng phồng lên, công lao "tu dưỡng" của anh bấy lâu nay chỉ qua một đêm đã bị người con trai này phá hỏng. Anh cố nén giận, giữ lại chút lý trí cuối cùng:
- Vậy bây giờ phải làm thế nào thì cậu mới đồng ý?
- Rất đơn giản - Jihoon vẫn cười, nụ cười xinh đẹp như hoa nở rộ, khiến người khác không thể không ngoái lại nhìn. Nhưng tất cả những thứ này trong mắt Seungcheol chỉ khiến anh thấy lạnh toát cả người.
Jihoon mỉm cười, lấy ra một đồng xu đặt trước mặt Seungcheol, ánh mắt chế giễu:
- Chỉ cần anh chấp nhận giá này, anh có thể được ngủ với tôi, nhiều hơn một xu cũng không được.
Soonyoung và Jisoo kinh ngạc nhìn Jihoon, sau đó đều cười lớn. Cậu con trai trước mặt đúng là khiến họ mở rộng tầm mắt. Chưa bao giờ họ được thấy một con người thú vị như thế, hoàn toàn khống chế được anh chàng Choi Seungcheol nổi tiếng lạnh lùng. Soonyoung đứng lên, vỗ vai Seungcheol:
- Cheol ah! Cậu thật đáng thương. Một xu, ha ha ha...
Seungcheol mặt đầy hắc tuyến, bất chấp sự chế giễu của hai người bạn bên cạnh, kéo Jihoon về phía mình, một tay siết chặt eo cậu, tay còn lại miết lên cằm cậu rồi dùng môi của mình dày vò đôi môi của Jihoon, sau đó nói:
- Chết tiệt! Có phải cậu muốn chết rồi không?
Jihoon đẩy Seungcheol ra, dùng ngón tay cái lướt nhẹ lên môi mình, ra vẻ làm nũng:
- Em rất hài lòng về anh, chỉ cần anh đồng ý thì em cũng đồng ý. Anh giàu có, lại được người đẹp ngủ cùng, em không biết còn lý do gì mà anh không đồng ý. - Nói xong, khuôn mặt cậu lập tức thay đổi, khiến cho người ta sợ sệt.
Seungcheol sa sẩm mặt mày, rút ví lấy ra chiếc thẻ tín dụng, đập xuống bàn, lớn giọng quát:
- Hai trăm nghìn won, cậu ngủ với tôi!
Jihoon cười lớn, nụ cười rất sảng khoái
- Em nói rồi, em không thích người chủ động đến tìm mình. Những người như vậy thậm chí còn không đáng một xu. - Nói xong, cậu không thèm nhìn Seungcheol nữa, quay về chỗ ngồi của mình, miệng ngậm ống hút, tỏ ra rất vui vẻ.
Seungcheol bây giờ đã thực sự phát điên vì cậu, nhưng anh lại không biết phải làm gì, người ta còn chẳng buồn liếc mắt nhìn anh cơ mà. Ngày trước anh đã tững đối xử như vậy với người khác, không ngờ hôm nay lại gặp báo ứng. Trái tim anh trùng xuống, liếc xéo Jihoon. Lần nào gặp cũng là cậu đùa giỡn anh! Seungcheol luôn cho rằng đã là con người thì sẽ luôn động lòng trước tiền. Nhưng anh không nghĩ cậu lại là một ngoại lệ.
- Cheol ah, tờ khuyên cậu đừng tiếp cận với những người như thế này, nguy hiểm quá, cậu sẽ tan xương nát thịt mất. Rồi cậu sẽ yêu tên nhóc đó lúc nào không biết. Cậu đừng quên, cậu đã có vợ sắp cưới rồi, dừng tay thôi. - Jisoo nghiêm túc nhìn Seungcheol.
Seungcheol nhếch một nụ cười giễu cợt:
- Tôi sẽ không bao giờ thích loại người như thế đâu. Cậu ta và những người mà tôi đã từng ngủ cùng chả có gì khác nhau cả. Không biết chừng cậu ta làm quen với tôi là muốn chơi trò mèo vờn chuột. Tôi sẽ không mắc lừa đâu.
- Cheol, nếu cậu đã nói vậy thì chứng tỏ cậu không quan tâm tới cậu ta, hay là cậu nhường cho tôi đi! - Soonyoung nhìn Jihoon
Khóe miệng Seungcheol khẽ run run, giọng nói tắc nghẹn:
- Chờ tôi báo thù xong đã, tới lúc đó thì tùy các cậu, tôi không quan tâm. Nhưng bây giờ cậu ta là của tôi.
____________________________________
End chap 7
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
P/S: Tui cứ thấy sao sao ý???????
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com