Chap 33: Từ Minh Hạo
Tỉnh dậy trong cơn nhức đầu và cơn đau toàn thân, Văn Tuấn Huy mệt mỏi nhìn đồng hồ, đã 5 giờ sáng, Hắn chợp mắt được 3 tiếng rồi.
Thất thiểu nằm vật lên giường, chiếc hộp hắn giữ trong người rơi xuống đất, những chiếc ảnh palaroid rơi vãi khắp sàn nhà. Hắn vội vàng nhặt lên, chỉ sợ khuôn mặt cậu bị bẩn.
Những nét chữ mực đen rõ từng nét , Văn Tuấn Huy tỉ mẩn vuốt ve lấy : " Tại sao mỗi lần tôi thương anh hơn một chút thì anh lại khiến tôi đau lòng?"
" Từ Minh Hạo ơi là Từ Minh Hạo... cậu đang cố tình gián tiếp giày vò anh đúng không? Sao không cuốn hết đi đi còn để lại những thứ này cho anh làm gì?"
1 giọt ... 2 giọt... rơi xuống tấm ảnh, nụ cười của cậu dần bị loè đi. Hắn giữ chặt trong lòng bàn tay, nhưng lại giật mình buông ra, dùng lực vuốt mạnh. Tự mắng bản thân ngu xuẩn, làm nhàu nát bức hình, lồng ngực hắn đau đớn tột độ.
————
" Moon Junhui, mau lại đây, ăn đi rồi nghỉ ngơi, chiều nay còn có tiết ." Wonwoo lục lọi tủ lạnh, ném cho hắn chai nước mát. Nhìn khuôn mặt sưng vù của hắn, là biết lại chui lủi ở đâu rồi mới về.
"Cảm ơn."
Jeonghan vừa bước ra khỏi phòng đã gặp Văn Tuấn Huy với khuôn mặt đỏ ảu, mồ hôi túa ra trên bàn ăn. Định bụng không thèm để ý, nhưng chân lại cứ bước gần.
" Cậu sốt rồi? Sao lại để bản thân điên đến phát bệnh như thế?" Giọng nói anh tức giận, không hơi đâu để trách móc hắn. Tìm cách cùng Wonwoo đỡ hắn vào phòng.
" Anh à, 2 tháng rồi, Junhui cứ như thế thì chết mất. Có nên gọi cho Myungho không?" Wonwoo đưa mắt nhìn Văn Tuấn Huy chết vật trên giường.
" Không phải chuyện của anh."
" Anh...Giúp cậu ấy đi." Wonwoo thở dài, anh đâu thể nhìn Văn Tuấn Huy tự giày vò thêm nữa. Phải tìm cách để giúp hắn.
Jeonghan không trả lời, cứ thế phớt lờ đóng cửa đi ra ngoài.
————
Từ Minh Hạo từ lúc về Trung, tâm trạng cũng không ổn hơn là mấy. Mồm miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại trái ngược hoàn toàn. Bệnh tình cũng không có chút tiến triển. Từ Minh Hạo sút cân đến gầy guộc cả thân thể, ngày ngày đóng cửa chặt trong phòng tự nhốt mình.
"Tiểu Hạo, nếu con cứ mãi như thế, không còn cách nào khác bố mẹ sẽ phá cửa, không lắp lại." Bố Từ nghiêm giọng cảnh cáo, cho dù xót con nhưng đây là cách thức duy nhất mà họ có thể lôi được cậu ra ngoài.
* Cạch* Phải tận 15 phút sau Từ Minh Hạo mới vặn khoá cửa rồi để đó. Mẹ Từ lo lắng vào xem con trai. Căn phòng rải đầy những tờ giấy vò nát bấy. Hàng chục bức tranh được cậu trải dài xuống sàn nhà.
Gió mạnh luồn qua ô cửa sổ, tiếng lấp phấp do mấy tờ giấy va vào nhau. Tấm màn gió bị thổi cho bay lên, lúc này mới có lấy một tia sáng rọi vào phòng, nhưng cũng nhanh chóng bị tấm màn hạ xuống che lại.
" Hạo của mẹ... con đừng sống như vậy nữa được không? Lúc con cãi nhau với mẹ cũng chưa như này bao giờ, việc gì phải khổ vậy? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu." Nước mắt mẹ Từ không kiềm nổi nữa mà lăn dài, lòng đau như cắt ôm lấy bờ vai mỏng manh của cậu.
" Con ổn.. mọi người đừng lo lắng."
" Con như thế này mà còn ổn à? Ngày đêm chui rúc trong phòng, đến một ánh đèn điện cũng không có. Như thế này mà gọi là sống hả?" Bố Từ gằn giọng mắng, ông chịu không được cảnh con ông người không ra người , ngợm không ra ngợm thế này.
" Con.. chỉ là cần thêm thời gian để suy nghĩ thôi."
" Nghĩ ... nghĩ ... nghĩ. 2 tháng rồi, có lúc nào con dành thời gian nghĩ cho bố mẹ chưa? Hay là chỉ nghĩ tới thằng ranh kia. Nhà mình không có ai phải chết vì 1 người ngoài cả, huống chi là một thằng đàn ông. Bố mẹ không phản đối con, không có nghĩa là con muốn làm gì thì làm. Đã dứt khoát rồi, bố sẽ tìm một người mới cho con. Ta chỉ nói đến đây thôi. Con nghĩ gì thì nghĩ... đừng để người đứt ruột sinh ra con phải chịu cảnh khổ sở thêm vì con nữa."
Từ Minh Hạo lặng người, cậu lần đầu tiên được nghe bố nói nhiều đến thế. Từ trước tới nay, bố mẹ luôn ủng hộ, che chở cậu hết mực. Từ Minh Hạo chính là gánh nặng của bố mẹ cậu. Cậu ôm chặt lấy mẹ mình khóc lớn, cuối cùng cũng khóc được rồi.
Mấy ngày qua, cậu cứ sống như thể cho ai , cậu muốn tìm một nơi giải toả những bức bối. Nhưng không đủ, mấy bức tranh mà cậu vẽ ra đều u tối và phức tạp, nó không thể cứu rỗi lấy cậu. Cậu cần những bức hoạ đầy màu sắc như ngày xưa. Vẽ đi rồi vẽ lại, vẽ đến mức phát điên lên. Cảm xúc bất thường, các cơn ác mộng tù túng nhấn chìm cậu trong những nhiễu loạn. Từ Minh Hạo không tìm được bất cứ màu sắc nào, quá nhiều thứ chèn ép, xô đẩy trong não bộ. Cậu ôm lấy đầu, cố gắng thoát khỏi cái thứ màu sắc đen đúa ấy. Cậu ghét cái cảm giác khó thở và nhập nhằng này.
Đôi mắt đã đỏ ngầu do thiếu ngủ chậm rãi mở ra rồi nhíu lại, ánh sáng hắt qua khe cửa sổ một lần nữa chiếu rọi lên gương mặt cậu. Vệt sáng ấy quét thẳng qua con ngươi đang run lên, phải thật lâu rồi Từ Minh Hạo mới tiếp xúc lại với cái ấm áp của nắng, tia sáng của mặt trời.
Suy cho cùng, Từ Minh Hạo vẫn nên bắt đầu một cuộc sống mới.
—————
" Con thử quen với Minh Minh đi, thằng nhóc đó tốt, cũng rất thích con. Bố mẹ cũng chỉ quen biết thằng nhóc đấy. Dẫu sao hai đứa cũng từ bé đến lớn... con..."
" Vâng, con sẽ thử." Từ Minh Hạo không để mẹ Từ nói thêm, trực tiếp ngắt lời.
Nhận được đáp án như mong muốn, bố mẹ Từ lúc này mới dãn cơ mặt, thả lỏng được hơn chút. Từ khi Từ Minh Hạo bước ra khỏi phòng, đồng ý tiếp nhận trị liệu, cậu trở nên trầm tính, ít nói nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời bọn họ. Cho rằng chữa trị đã dần có hiệu quả. Họ vui mừng hơn bao giờ hết.
" Nếu vậy, ngày mai gọi thằng bé qua đây ăn cơm."
Từ Minh Hạo không bàn luận gì thêm, bước lên phòng như thường ngày. Tìm đến nơi góc vẽ tranh của cậu. Bức vẽ đã hoạ được một nửa, lờ mờ có thể thấy khung hình 2 bóng lưng không rõ là ai, đang ngồi bên khung ban công. Một nửa còn lại chính là bước vẽ màu. Nhưng Từ Minh Hạo không đủ can đảm để quét lên. Cậu là người luôn nhạy cảm với màu sắc, nhưng bây giờ thật khó để lựa chọn. Vẫn nên để một màu bút chì này vẫn hơn. Cẩn thận gỡ ra khỏi giá vẽ, vuốt ve lên hình người nọ, lưu luyến không muốn rời, chậm rãi đóng vào chiếc khung gỗ đã được chuẩn bị từ trước. Từ Minh Hạo bọc lại kĩ càng đem cất lên trên mặt tủ.
Hiện tại, cậu quay trở về với thói quen thiền. Tâm trí cũng ổn định, bình đạm hơn trước . Việc kiểm soát cảm xúc bản thân cũng trở nên dễ dàng. Thứ xúc cảm cuồn cuộn trong lồng ngực vẫn còn đó nhưng Từ Minh Hạo vẫn đang tập cách để quên nó đi bằng việc đâm đầu vào làm đủ thứ. Cả vẽ tranh hay tập nhảy hay bất cứ việc gì vì chỉ cần đầu óc được rảnh rỗi là những câu chuyện cũ lại quay về giày vò cậu.
Sau lưng chẳng có lấy một ánh đèn, trước mắt toàn thấy sương mù mênh mang. Như lục bình trôi mù mịt chẳng có phương hướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com