Vậy là sau hai tháng nỗ lực không ngừng, Mingyu đã chính thức cưa đổ được Wonwoo. Sự hiểu lầm ngớ ngẩn ngày hôm đó đã trở thành cầu nối để hai người đến được với nhau. Mà thật ra không phải một mà những hai đôi lận. Vì chỉ hai tuần sau khi thành một cặp Mingyu, Wonwoo đã lỡ nhìn thấy cảnh khiến anh muốn đui luôn hai con mắt. Tối hôm đó anh quay lại La Marguerite để lấy đồ để quên, nên đã chẳng may tận mắt chứng kiến cảnh Jun đè Minghao trên bàn làm bánh. Hai đứa nó đang hôn nhau mãnh liệt như kiểu mai là tận thế vậy. Thằng Jun lúc đó còn mặc quần, thân trên để trần chứ Minghao thì chẳng có lấy mảnh vải nào che thân luôn. Tay thằng Jun còn đang hăng say bóp lấy bóp để cánh mông tròn đầy của em Omega xinh đẹp dưới thân. Mùi tin tức tố của hai đứa đó nồng đến mức Wonwoo muốn xây sẩm mặt mày. Anh chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ù té chạy khỏi hiện trường. Mẹ ơi, anh với Mingyu chỉ mới dám ôm hôn với nắm tay thôi mà hai đứa đó mới quen nhau hai tuần đã lôi nhau lên giường luôn được rồi.
Hôm nay gặp lại mà nhìn mặt hai đứa đó đúng ngượng luôn. Mà là anh ngượng chứ không phải tụi nó. Thằng Jun còn mặt dày hối lộ để anh giữ kín chuyện tối đó. Vụ này mà tới tai anh Joshua thì nó chết chắc, dám làm mấy chuyện tày đình ấy ở chỗ làm bánh cho khách. Còn Minghao từ sau sự cố hôm gặp mặt lại trở nên cực kỳ thân thiết với anh. Cậu khá thích đọc sách, còn là fan của mấy đầu sách anh dịch nên hai người có rất nhiều chuyện để nói.
"Em với Jun nghiêm túc đó hả?" Wonwoo lựa lời mãi mới nói chuyện này được với Minghao. Dù anh rất tin tưởng vào phẩm chất đạo đức của Jun nhưng dù sao anh vẫn thấy thiên vị cho Minghao hơn, cậu là Omega nên nếu có chuyện gì, người thiệt thòi vẫn là cậu. "Hai đứa chỉ mới biết nhau có hai tuần, liệu làm chuyện đó có quá sớm không? Anh chỉ lo em..."
"Ui, anh khỏi lo." Minghao nhe răng cười, giọng Hàn của thằng bé còn hơi lơ lớ nghe thật đáng yêu. Thằng nhóc có vẻ cũng không thấy ngượng ngùng gì với anh sau sự cố. "Lão Jun mà dám bỏ em, em xiên lão chết luôn."
Wonwoo đảo mắt hai vòng. Anh cứ tưởng Jihoon là Omega đáng sợ nhất trên đời này rồi chứ. Nhưng không ngờ núi cao vẫn có núi cao hơn. Minghao còn có khả năng sử dụng ngôn ngữ một cách đáng kinh ngạc nữa, chửi nhau với người bản địa chắc nó cũng không thua được đâu.
"Em tin tưởng Jun đến vậy sao? Em yêu nó nhanh đến vậy thật à?" Đến giờ thì Wonwoo trở nên hiếu kỳ hơn là lo lắng. Anh dịch lại gần phía Minghao.
Minghao mỉm cười, thằng bé có nụ cười thật sự rất đẹp, nó cười lên trông vừa ngây thơ, vừa đáng yêu, khác hẳn với những gì nó nói.
"Vâng." Minghao gật đầu chắc nịch. Cậu dùng răng cắn cắn vô cái đầu ống hút bằng sả. "Biết nói sao nhỉ, có hàng tá Alpha theo đuổi em nhưng em chưa từng để họ vào mắt. Đến thằng Mingyu em còn không thèm nữa là. Chỉ đến khi gặp Jun em mới biết thế nào là rung động. Omega là vậy mà đúng không? Chúng ta có thể cảm nhận được ai là Alpha đích thực của cuộc đời mình ấy. Em không biết phải giải thích thế nào. Kiểu như tự dưng ổng xuất hiện trước mặt em rồi bùm một cái và em biết Jun chắc chắn sinh ra là Alpha của em rồi, không trật đi đâu được. Anh Wonwoo cũng vậy mà đúng không?"
Wonwoo nghiêng đầu, nhớ lại lần đầu gặp Mingyu. Quả thật khi lần đầu tiên gặp cậu, kể cả khi chưa nhìn thấy mặt thì mùi tùng bách đó cũng đủ khiến anh rung động rồi. Chỉ là lúc đó, anh quá tự ti nên không dám đối diện với tình cảm của mình, sợ rằng nếu mình thương Mingyu, thứ nhận lại được sẽ chỉ là đau khổ mà thôi.
"Chắc vậy thật nhỉ?"
"Thật chứ!" Minghao đáp ngay tắp lự. "Nên anh cứ yên tâm đi. Lão Jun không thoát được khỏi tay em đâu. Còn thằng Mingyu cũng mê mệt anh còn gì." Cậu còn bồi thêm một câu khiến Wonwoo ngượng chín mặt.
Sau sự cố ngớ ngẩn hôm đầu tiên gặp nhau, ngay hôm sau Minghao có ghé qua La Marguerite để làm quen và xin lỗi vì đã lỡ lời với Wonwoo, khiến anh vô cùng kinh ngạc. Anh hầu như không nghĩ rằng đó là lỗi của thằng bé, như kiểu hiển nhiên ai gặp anh lần đầu cũng sẽ nói ra những lời như thế. Nhưng Minghao thì cứ khăng khăng nói lời xin lỗi vì hành động thiếu suy nghĩ lại vô duyên đó của mình. Cậu thực sự là một cậu bé rất ngoan ngoãn, dù nhìn bề ngoài thì thấy cậu vô cùng ăn chơi, sành điệu. Hai anh em nói chuyện qua lại một hồi liền thấy đôi bên có sở thích rất hợp nên ngay lập tức trở nên thân thiết. Minghao xuất hiện ở chốn này nhiều ngang ngửa với Mingyu và nhiều hơn cả hai nhân viên part time là Seungkwan với Chan. Wonwoo còn tưởng cậu đến để chơi với anh cơ, nhưng hóa ra mục đích chính là xà nẹo với thằng Jun. Đến lúc anh nhận ra vụ đó thì đã thấy cảnh hai đứa nó đè nhau trong bếp rồi.
"Mày tới đây hơi nhiều rồi đấy!" Mingyu đột ngột xuất hiện đằng sau lưng hai ngườI khiến Minghao giật bắn mình còn Wonwoo thì đã sớm nhận ra mùi hương quen thuộc.
"Hết hồn...." Minghao ré lên, cậu lườm Mingyu một cái khi bị thằng bạn hích cho tý rơi khỏi ghế. Mingyu nhanh chóng thả thân hình to bồ tượng của mình xuống cạnh Wonwoo, vòng tay ôm lấy anh vào lòng, thuận tiện hôn lên má anh một cái
"Em nhớ cục cưng quá. Cục cưng ăn gì chưa?"
Minghao trợn mắt ngó thằng bạn dụi dụi đầu nó vào vai anh người yêu nhõng nhẽo mà muốn mù luôn.
"Tao ngồi đây trước cơ mà thằng cờ hó. Mày phắn ngay ra chỗ khác cho tao." Minghao hùng hổ đứng lên định xách cổ áo kéo Mingyu ra khỏi chỗ thì nghe thằng Alpha to xác nói:
"Tao thấy có mấy em Omega đang tán tỉnh Jun của mày ở quầy order kìa."
"Cái đm. Mấy đứa đó dai gì mà dai như đỉa thế hả? Đuổi mãi không hết là sao?" Minghao xắn tay áo, hùng hổ chạy như bay về phía quầy order, quên béng luôn cuộc trò chuyện với anh Omega yêu quý của mình.
"Em với Minghao cứ cãi nhau suốt ngày thế? Cứ gặp là anh thấy hai đứa chí chóe."
Mingyu thôi dụi tóc vào vai anh, mà chuyển sang mân mê mấy đầu ngón tay bị giấu sau tay áo len của anh. Dù đã chính thức yêu nhau, và chuyện thân mật giữa Alpha với Omega là rất bình thường, Wonwoo vẫn thường xuyên nhìn thấy Seokmin âu yếm Joshua của nó, hay Jihoon dính chặt lấy Soonyoung nhưng đến lượt mình thì anh vẫn ngại ngùng không thôi.
"Biết sao được, em không khịa nó em ăn cơm không thấy ngon đó. Em chơi với nó từ hồi đại học đến giờ, bố mẹ hai bên còn định vun vào cho hai đứa. Nghĩ sao mà làm thế không biết." Mingyu bất giác rùng mình, trưng ra cái mặt cún con bất mãn với Wonwoo khiến anh phải bật cười.
"Hai đứa đi với nhau cũng hợp mà. Thế nên lần đó anh mới lầm hai đứa là một cặp." Wonwoo nghịch ngợm ấn đầu ngón tay mình vào lòng bàn tay Mingyu, rồi nhanh chóng rút ra khi thấy cậu có ý định nắm tay lại.
"Nghĩ lại, hồi đó mà biết anh dễ ghen như thế em đã sớm gặp nó rồi tương kế tựu kế, đỡ mất thời gian mấy tháng cưa cẩm anh không thành." Mingyu ranh ma nói còn tay thì tuồn xuống dưới bóp lấy eo anh. Wonwoo trừng mắt nhìn cậu, rồi đập bôm bốp vào lòng bàn tay xấu xa kia, mắng yêu:
"Lưu manh"
Lại bị Mingyu tranh thủ hôn chụt một cái vào má.
Thế rồi hai người cứ tiếp tục hihi haha với nhau ở góc riêng của quán café, không để ý đến ánh nhìn của kẻ khác.
"Thật đáng yêu." Joshua chống cằm trên quầy order, híp mắt lầm bầm. Đôi mắt hoa đào của anh cong lên trong niềm hạnh phúc. Tình yêu lãng mạn trong tiểu thuyết như đang bao phủ tất thảy La Marguerite, khiến nó bừng sáng rực rỡ trong tiết đông ảm đạm. Bất giác anh sờ tay vào vết cắn trên tuyến thể sau gáy, nơi vẫn luôn thấm đẫm mùi quế của bạn đời. Tình yêu thật là một điều tuyệt vời hay ho nhỉ?
A/n: chap này ngắn xịt luôn á. Hẹn mọi người tối nay mình up chap 8k chữ vô cùng "trong sáng" nhá. Truyện ABO tất nhiên phải trong sáng rồi 🤭🤭🤭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com