Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

"Em...em nói gì? Ai bắt cóc?" Kwon Soonyoung nắm lấy đôi vai gầy của Seungkwan, run run hỏi. Không, chắc chắn không phải anh ấy.

Boo Seungkwan nhìn vẻ mặt của Kwon Soonyoung lúc này mà sợ hãi, vốn dĩ cậu chàng đã sợ vì việc ban nãy, giờ lại thêm giọng điệu hỏi cung của người anh trước mắt khiến cậu bé oà khóc lên.

"Em...em xin lỗi, anh Jeonghan...huhu"

"Soonyoung bình tĩnh lại đi." Jeon Wonwoo ôm chầm lấy Seungkwan, đưa mắt nhìn chàng trai đang mất bình tĩnh.

"Không...không được, tôi phải đi tìm anh ấy" Kwon Soonyoung toan vội chạy bước đi thì bị một cánh tay khác giữ lại "Kim Mingyu, cậu làm cái quái gì vậy?"

Kwon Soonyoung định đưa tay đánh kẻ chặn mình lại thì bất ngờ thay, Kim Mingyu lại chặn được cú đánh ấy. Không phải vẻ cợt nhã như thường ngày, Kim Mingyu bây giờ như biến thành một con người khác. Đây là ai mà có thể chặn được cú đấm của anh? Đôi mắt kiên định cùng cái sức mạnh này là sao?

Kwon Soonyoung biết mọi việc không hề đơn giản như mình đã nghĩ, nhớ lại lời Jeonghan đã dặn, bèn nói lên suy nghĩ của mình:

"Cậu...không bị điên đúng chứ?" Kwon Soonyoung nhìn Kim Mingyu hỏi. Một khoảng im lặng, những người còn lại đều ngạc nhiên khi nghe Soonyoung nói vậy. Anh ấy nói không bị điên là sao?

Lee Jihoon im lặng quan sát từ nãy giờ, lên tiếng trả lời thay cho câu hỏi của Soonyoung "Tôi nghĩ nơi đây không phải là nơi thích hợp để chúng ta nói chuyện đâu" Cậu vừa nói vừa liếc lên nhìn camera trước mắt mình.

"Vào phòng tôi đi, nhớ tránh mấy cái camera, tôi nghĩ việc này không khó với mấy người đâu"

Cả đám người giờ phút này lại nghiêm túc đến lạ thường. Ngay cả Seo Myungho bình thường hay đùa giỡn giờ cũng im lặng, trầm tư suy nghĩ điều đi đó. Cả hội mười hai người bước vào căn phòng của Kwon Soonyoung, nơi có những con hổ bông trải dài khắp phòng. Kwon Soonyoung nhìn Kim Mingyu ngó xung quanh như đang kiếm thứ gì, bèn nói:

"Yên tâm đi, không có nghe lén cũng không có giám sát đâu. Tôi đã chặn hết tất cả các phương tiện đó lại rồi."

"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?" Choi Seungcheol nhìn Kwon Soonyoung, hỏi một câu. Từ nãy đến giờ, hắn đã cảm thấy có điều gì đó bất thường nhưng lại không thể nào nắm bắt được.

Kwon Soonyoung nhìn người anh đã từng chiến đấu cùng mình, đau lòng thở dài. Đoạn anh lấy ra một bức hình đưa cho tất cả mọi người xem. Trên hình ngoại trừ Lee Chan, Jeon Wonwoo, Lee Jihoon và Kim Mingyu thì đều có đầy đủ tất cả mọi người trong viện dưỡng này. Quan trọng là mỗi người đều khoác lên mình chiếc áo cảnh sát, trên cánh tay áo mỗi người còn khắc một huy hiệu hình kim cương bạc.

"Mọi người đã bao giờ nghe đến SVT chưa?" Kwon Soonyoung sau khi nhìn vẻ mặt ngơ ngác của những người còn lại liền lên tiếng hỏi.

"Chính là đội cảnh sát đã phá án giết người liên hoàn vào tháng chín năm ngoái sao?" Jeon Wonwoo lên tiếng ngập ngừng hỏi.

Nhận được cái gật đầu nặng nề từ Kwon Soonyoung, anh liền hít một hơi thật sâu. Ở thành phố Z này, ai mà lại không biết đến SVT chứ. SVT là một đội đặc nhiệm gồm chín thiên tài hội tụ đủ từ pháp y cho đến những cảnh sát giỏi nhất của thành phố Z, chuyên xử lý những vụ án khó nhằn và đặc biệt. Không có vụ án nào mà rơi vào tay của SVT là không giải quyết được. Điển hình nhất phải kể đến vụ án giết người liên hoàn xảy ra ở quận Y mà Jeon Wonwoo đã nói trên.

Hung thủ đã sát hại liên tục năm mạng người chỉ trong vòng nửa tháng khiến cả quận Y bao trùm một màu đen ảm đạm. Tất cả mọi người đều trong trạng thái sợ hãi vì nghĩ bản thân có thể là mục tiêu kế tiếp của tên giết người hàng loạt đó. Cảnh sát quận Y rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng khi không chỉ nhân dân liên tục yêu cầu phải có biện pháp bảo đảm an toàn cho họ mà cấp trên còn ra lệnh phải bắt được hung thủ trước khi hắn giết thêm một người nữa. Áp lực càng thêm tăng khiến họ phải nhờ đến SVT để giúp đỡ. Nạn nhân của tên giết người ấy đều là những người cô gái trẻ có mái tóc màu vàng, xác của họ được tìm thấy ở trong thùng rác hôi thối và điểm chung của họ đều bị lấy mất trái tim. Sau khi SVT nhận vụ này liền nhanh chóng vào việc. Hai pháp y thiên tài của đội đã phát hiện ra một mảnh da nhỏ dính trên miệng của nạn nhân thứ năm. Nếu không phải cả hai người họ đều kỹ lưỡng xem xét thì có lẽ chẳng ai phát hiện ra mảnh da này cũng như sẽ bỏ qua chi tiết nhỏ này.

Sau khi xác nhận được đối tượng hiềm nghi, SVT đã triệu tập hắn đến. Nhưng tên này lại rất thông minh, hắn nói rằng nạn nhân thứ năm là bạn học của hắn và cô ấy đã cắn vào tay hắn thay vì cắn vào chiếc bánh khi họ đang chơi trò chơi bịt mắt đoán đồ vật được tổ chức tại trường. Không có đủ chứng cứ để bắt được tên đó cũng như do bị theo dõi từng phút từng giây, hắn không hề có hành động tiếp theo mà luôn quanh quẩn suốt trong nhà. Chính vì vậy đội trưởng của đội đã lên một kế hoạch táo bạo để bắt gọn hung thủ. Đó chính là tìm người đóng giả thành một cô gái tóc vàng hàng xóm mới chuyển đến. Nhìn thấy người "con gái" tóc vàng, thú tính trong người hắn liền nổi lên. Tối đó, hắn đi xuống con đường hầm bí mật trong nhà, tránh khỏi camera cũng như sự giám sát của cảnh sát tuần tra, chạy sang nhà của "cô gái" tóc vàng nọ. Ngay lúc hắn vừa xuống tay thì đèn trong phòng bật sáng. Người con gái hắn vừa đánh ngất liền mở mắt ra, cho hắn một cú đau điếng vào hạ bộ, khiến hắn ngã quỵ. Ngay lập tức, đội đặc nhiệm SVT liền còng tay kẻ tội phạm lại và đồng đội cũng nhanh chóng phát hiện năm quả tim đã bị mất của năm nạn nhân. Có đầy đủ bằng chứng tội phạm, rốt cuộc tên điên kia cũng đã chịu nhận tội, hắn khai nhận rằng bởi vì người bạn gái tóc vàng đã bỏ hắn theo một người con trai khác nên hắn liền trả thù bạn gái hắn bằng cách giết hại những cô gái tóc vàng khác, còn lấy trái tim của nạn nhân vì hắn cho rằng trái tim tượng trưng cho sự chung thủy, chỉ cần có trái tim của họ thì họ sẽ mãi thuộc về hắn. Chứng kiến sự nguy hiểm mà hung thủ mang lại cho xã hội, tòa án tuyên phạt mức án cao nhất là tử hình dành cho tên tội phạm kia. Vụ án kết thúc sau ba ngày được điều tra bởi SVT, giúp quận Y trở lại hoạt động như bình thường. Từ sau vụ đó, SVT nổi lên trong giới cảnh sát như một hiện tượng. Có một câu nói truyền miệng như thế này: "Độ điên của SVT tỉ lệ thuận với những vụ án mà họ phá được" . Nhưng từ ba tháng trước, trong giới cảnh sát rộ lên tin đồn SVT đã tan rã do một nhiệm vụ thất bại.

"Được rồi, tôi biết chuyện này thật khó tin nhưng đây là sự thật." Kwon Soonyoung vừa nói vừa chỉ vào Choi Seungcheol "Ổng chính là đội trưởng của SVT, cái kế hoạch của vụ án liên hoàn là do ổng bày ra đó"

Choi Seungcheol sau một hồi nhìn bức ảnh thì bỗng dưng thấy đau đầu dữ dội, một ký ức vụt qua khiến hắn không thể nắm bắt được. Sau khi nghe Kwon Soonyoung nói mình là đội trưởng thì cũng không ngạc nhiên lắm. Hừm trẫm làm vua thì đương nhiên cũng phải làm đội trưởng rồi!!!

"Ngoài ra thì ổng cũng cầm đầu... ý lộn đầu têu...ủa nói lộn...bày ra mấy cái kế hoạch siêu biến thái để có thể bắt được thủ phạm đó. Bởi vậy mặc dù giải quyết vụ án xong xuôi nhưng tụi tui vẫn bị cấp trên phạt dọn vệ sinh vì mấy tên tội phạm dắt về không có tên nào lành lặn bình thường hết á." Kwon Soonyoung nói xong thì cả đám còn lại nhìn Choi Seungcheol đánh giá, xong liền bị nhóc Chan nhận xét "Làm đội trưởng dzậy là hong được gòi anh ơi". Ủa người ta có biết gì đâu... Người ta vô tội mà...Choi Seungcheol tủi thân suy nghĩ.

Đoạn Kwon Soonyoung nhìn Lee Seokmin đang ngơ ngơ ngác ngác "Đừng có bị vẻ mặt hiền lành của thằng nhóc này đánh lừa nhé, mọi người đã nghe đến cái tên DK chưa?"

"Em biết, chính là người bắn bách phát bách trúng, không một mục tiêu nào có thể thoát khỏi đôi mắt của người đó đúng không?" Kim Mingyu ngồi kế Lee Seokmin giơ tay phát biểu.

"Ừa là thằng nhỏ này nè, bắn xong luôn tặng cho mục tiêu của mình một nụ cười ngây thơ thuần khiết như thể cái đứa vừa bắn vào chân người khác chảy máu không phải là nó vậy á." Kwon Soonyoung vừa nhìn Lee Seokmin vừa nói khiến Kim Mingyu bên cạnh nhìn người bạn mà mình luôn tưởng là ngốc nghếch nhất không thể tin nổi lại là tay súng nổi danh trong sở cảnh sát, cậu chàng nhanh chóng đổi sang chỗ bên cạnh Seo Myungho vì sợ mình sẽ bị tên đó bắn luôn.

"Thế Myungho, cậu nhớ cậu từng làm gì không?" Kim Mingyu nhanh chóng hỏi tên nhóc cạnh mình.

"Chắc tao thiết kế thời trang á cậu ơi..." Seo Myungho run run trả lời

"Seo Myungho...ờ thì nó cũng thiết kế đó"

Nghe tới đó, cậu chàng liền mỉm cười thở phào nhẹ nhõm. May quá mình không có dữ như mấy người kia liền bị Kwon Soonyoung dập cho một phát:

"Mấy cây súng mà SVT sử dụng đều do nó chế tạo ra đấy, thêm thắt vào một đống chi tiết khiến cho sức công phá của mấy cây súng tăng lên gấp bội đó, tính ra nó còn nguy hiểm hơn cả Lee Seokmin nữa bởi vì không chỉ giỏi mấy cái vụ chế tạo này nọ mà mấy đòn võ của nó cũng khiến không ít tên vào viện đâu."

Kim Mingyu không thể tin được cái đứa loi nhoi này lại là một người chế tạo ra cái thứ nguy hiểm cần sự cẩn thận như vậy. Cậu chàng định di chuyển sang chỗ khác nữa thì bị Lee Jihoon đánh cho một cái vào tay, ánh mắt như muốn nói "Nhoi nữa thì coi chừng." Còn Seo Myungho sau khi nghe xong liền sốc, ngồi bó chân trong góc phòng, miệng lẩm nhẩm "Làm sao mình có thể làm việc nguy hiểm đó được chứ? Mình không tin đâu, mình không tin nhé. Huhu mình chỉ muốn làm người bay nhảy suốt ngày thôi mà..."

Kwon Soonyoung nhìn một lượt trong căn phòng để tìm đối tượng tiếp theo để bóc phốt, ánh mắt anh dừng lại trước Moon Junhwi đang cúi gằm mặt xuống như muốn nói "Không có thấy mình, không có thấy mình". Không gian bỗng dưng im lặng, Moon Junhwi liền ngẩng mặt lên nhìn thì thấy mọi ánh mắt đổ dồn vào mình, đối diện là Kwon Soonyoung cười hì hì:

"Hehe, bạn iu có gì từ từ nói nha. Hãy nhớ đến những tháng ngày chúng ta chơi đùa với nhau, hạnh phúc ngập tràn nhó."

"Bạn iu yên tâm, mình không có nói xấu gì bạn đâu." Kwon Soonyoung cười không thấy ánh mặt trời đâu, sau đó liền quay lại vẻ mặt nghiêm túc, nói vu vơ "Có ai biết vụ giải cứu con tin ở ngân hàng hồi tháng tư năm ngoái không?"


(tbc)

À thì truyện cũng ngắn thôi (tầm 20 chương đổ xuống do mình lười á huhu =)))))))) nên tình tiết có hơi nhanh một chút, ai đọc thấy chỗ nào cấn cấn thì nói mình với nhé~ Với cả trong truyện không có couple nào đâu, nếu có thì chỉ là tình anh em thắm thiết, nồng cháy hoi =)))))))))) Còn chi tiết vụ án liên hoàn do mình bịa ra nên có chỗ nào bất ổn mọi người bỏ qua cho mình nhé =))))) dự là viết truyện hề hước dui dẻ mà giờ viết thành như vậy nên mình cũng thấy có lỗi lắm =))))))) Cũng cảm ơn mọi người đã đọc truyện này của mình và đã bình luận cũng như vote cho mình suốt thời gian qua nha. Mãi iu mọi người ( ღ⸝⸝¯ 3¯⸝⸝ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com