Chương 13: "Đổi...lấy đôi chân"
Wonwoo chán chường giương mắt theo dõi cảnh sắc bên ngoài, đẹp như vậy, biết bao người mong ước được xuống thủy cung một lần, nhưng đối với anh, sự lộng lẫy, đầy máu sắc này đã trở nên nhàm chán, và buồn tẻ. Anh muốn thử trải nghiệm cuộc sống trên đất liền, nơi con người lao động vất vả, tận hưởng những xúc cảm vui buồn mỗi ngày, chứ không phải, cuộc sống tràn ngập âm nhạc và tiếng cười trở nên thói quen, nghi thức này.
Bảy ngày, anh bị giam lỏng bảy ngày, không biết Rumpelsiltskin có đến, không thấy anh, liệu hắn tức giận, cho rằng anh thất hứa, lừa đảo không? Nghĩ tới dáng vẻ to con ngồi một mình giữa bãi cát trắng xóa vắng lặng của hắn, Wonwoo cảm thấy có lỗi vô cùng, thật kì lạ, từ khi nào anh lại để tâm một người như vậy, phải chăng do hắn là người bạn thân đầu tiên của anh?
Nàng công chúa đã khỏe chưa, ai đó đã cứu nàng? Mong nàng sẽ bình an..nhớ đến những rặng núi cao đỉnh phủ tuyết, những khu rừng đẹp đẽ xanh tươi, những ngôi nhà tầng tầng lớp lớp, nỗi khát vọng trong Wonwoo ngày càng dâng trào.
-Giờ này có lẽ chuông nhà thờ đã đổ rồi.
Người cá có thể sống tới ba trăm năm, nhưng khi lìa đời sẽ biến thành bọt sóng và không có mồ mả để được chôn cất giữa những người thân yêu. Linh hồn họ không tồn tại được lâu nên không thể hóa thành kiếp. Loài người, trái lại có một linh hồn bất tử, ngay cả khi thân thể đã nằm im trong nấm mồ, linh hồn họ lúc ấy bay lên không trung.
Cũng như anh bơi lên mặt nước để nhìn đất liền, linh hồn họ bay lên những miền mà người cá không thể nào nhìn thấy được. Cúi đầu ngắm chiếc đuôi rực sắc xanh, từng chiếc vảy lấp lánh như pha lê, thật đẹp, ở đáy bể cho rằng đuôi cá đẹp nhất thì loài người cho là gớm ghiếc. Với họ cặp chân nặng nề kia mới gọi là đẹp. Ước gì anh cũng có thể đứng trên làn cát mịn kia bằng đôi chân nhỉ. Đôi mắt Wonwoo lóe sáng tràn đầy quyết tâm.
.
.
Tận cùng của biển cả, nơi sâu thẳm đen tối, xung quanh tràn ngập mùi vị nguy hiểm đe dọa, khác với thủy cung đầy sắc màu, nơi đây, nơi bóng đêm ngự trị, chính là ngôi nhà của mụ phù thủy ác độc tàn nhẫn bậc nhất biển cả. Cây cối, bờ bụi đều là những loại san hô, nửa động vật, nửa thực vật, trông như những con rắn trăm đầu mọc từ dưới đất lên, cành cây giống như những con rắn trăm đầu mọc từ dưới đất lên, cánh cây giống như những cánh tay dài nhầy nhụa.
Wonwoo kìm nén nỗi sợ hãi khi thấy những con mắt sắc bén hướng mình như món mồi ngon, khoanh tay vào trước ngực, bơi thật nhanh, lách qua các con san hô gớm ghiếc đang giơ những cánh tay khủng khiếp về phía mình. Wonwoo thấy hàng trăm cánh tay của chúng, hệt như những cái kim sắt, cặp chặt lấy những bộ xương trắng hếu của những người bị chết đuối, những xác súc vật, và cái làm cho anh kinh hãi nhất là có cả xác một nàng tiên cá.
Cuối cùng, Wonwoo cũng đến một cánh đầm lầy, lúc nhúc những con rắn gớm ghiếc, ở giữa là nhà mụ phù thủy xây bằng sọ những người chết chìm. Trước cửa nhà, mụ phù thủy đang ngồi cho con cóc ăn như loài người mớm thức ăn cho chim bạch yến vậy.
-Ai chà, xem ai đến chỗ thấp hèn của ta kia.-Đám rong rêu mở lối, từ bên trong, một sinh vật phần trên giống người bên dưới là những xúc tu bạch tuộc xuất hiện. Wonwoo nhớ từ khi còn nhỏ, đã được nghe kể, mụ là kẻ thù truyền kiếp của phụ vương, từng là hảo bằng hữu, đáng tiếc tư tưởng khác nhau, dẫn đến kết cục đáng tiếc, phản vệ lời nguyện!
-Ta có việc nhờ bà.-Wonwoo không vui không buồn nói.
-Ha ha, thật bất ngờ a...để xem nào.-Mụ phù thủy cười hả hê, niệm một câu thần chú, nhanh chóng quả cầu tuyết xuất hiện từng hình ảnh ngày càng rõ rệt.-Con người, đất liền...một đôi chân.
Nhắc đến đây, mụ khẽ liếc nhìn Wonwoo, nở nụ cười gian xảo.-Ngươi cũng biết quy tắc, muốn dùng gì trao đổi?
-Ta...bà muốn thế nào?-Wonwoo hơi nhăn mày suy tư.-Giọng hát có được không?
-Hừ, đừng tưởng ta ở chốn âm u hẻo lánh thì chẳng biết gì, hoàng tử út của thủy tề không biết hát đã vang danh khắp bốn bể rồi.-Mụ khinh thường nói.
Wonwoo xấu hổ gãi gãi mũi, xem ra mụ phù thủy này cũng không ngu ngốc lắm nhỉ.
-Xem nào...công chúa, nhan sắc, được ta cho ngươi lời đề nghị, ta ban tặng ngươi đổi lấy giọng nói...đừng vội.-Mụ khẽ cười khúc khích.- Cùng nhan sắc!
Thấy vẻ khó hiểu trên khuôn mặt thanh tú của anh, mụ giải thích tiếp.
-Ta sẽ chế cho ngươi một liều thuốc, rồi ngươi bơi vào bờ, uống hết liều thuốc đó và sẽ biến thành một nam nhân với đôi chân thỏa ước. Dáng đi của ngươi sẽ nhẹ nhàng uyển chuyển như một vũ nữ, nhưng cứ mỗi bước đi ngươi sẽ thấy như kim châm và ứa máu chân ra. Nếu ngươi chịu được đau đớn ta sẽ giúp ngươi. Quan trọng hơn hết, trong vòng ba ngày, ngươi phải khiến nàng công chúa mà ngươi cứu sống nhận ra mình, nếu không tim ngươi sẽ tan nát và biến thành bọt biển. Thế nào?
Wonwoo rơi vào trầm mặc, anh sẽ không thể trở lại là người cá nữa, sẽ không thể quay lại thủy cung, liệu có đáng giá.
Bất giác hình ảnh những ngôi nhà, những ngọn núi cao chót vót, âm thanh nhà thờ xuất hiện, với đôi chân anh sẽ chạy nhảy trên bãi cát trắng mịn, trên cánh đồng bạt ngàn từng nghe kể, hơn nữa, anh sẽ không gặp khó khăn khi nói chuyện với Rumpelstilkin. Wonwoo hít sâu, sắc mặt tái nhợt như người chết kiên quyết nói.
-Được.
-Tốt lắm!
Liền đó, mụ phù thủy lấy một cái nồi ra để pha thuốc.
– Sạch sẽ vẫn là một thói tốt! Vừa nói mụ vừa lấy một búi toàn là rắn để chùi nồi. Rồi mụ rạch ngực cho máu chảy xuống và thêm hết vị thuốc này đến vị thuốc khác. Một làn khói dày đặc bốc lên. Cuối cùng liều thuốc đã chế xong, lúc này trong suốt như nước.
– Đây cầm lấy.
Mụ phù thủy nói rồi cắt luôn lưỡi Wonwoo. Thế là từ đấy anh không thể hát và nói được nữa.
– Khi qua rừng, nếu loài san hô định bắt ngươi cứ rẩy cho chúng vài giọt nước này.
Wonwoo chẳng cần phải làm thế. Các thủy quái vừa thấy bình thuốc lóng lánh như sao trong tay anh đã sợ hãi rụt tay lại. Anh vượt qua cánh rừng và các vực sâu bình yên vô sự.
Wonwoo bơi ngang qua lâu đài của vua cha. Các ngọn đuốc nơi phòng lớn đã tắt, mọi người đang say sưa yên giấc. Wonwoo chẳng dám đánh thức ai cả, nhất là bây giờ anh đã câm rồi. Anh sắp phải vĩnh viễn lìa xa tất cả. Lòng anh se lại vì đau khổ.
-Xin lỗi.
----------------
Rumpelstiltskin vô vọng nhìn mặt biển phía xa, bảy ngày rồi hắn đợi anh suốt cả thời gian đó với niềm hi vọng ngày càng nhỏ nhoi, có lẽ người nọ cũng không thích làm bạn với đồ bỏ xó này.
Ngay lúc hắn định xoay người rời khỏi thì âm thanh quen thuộc từ đằng sau vang lên. Wonwoo cố gắng bơi tới, nằm nửa người trên bờ, ánh nắng chói chang khiến anh như bị thiêu đốt vậy, vội vàng lấy lọ thuốc ra, uống sạch.
Rumpelstiltskin vừa khó hiểu trước hành động kì lạ của anh thì đã bị dọa cho hoảng sợ.
Nơi vốn là chiếc đuôi cá xanh thạch anh rực rỡ, dần biến mất thay vào đó là đôi chân thon dài, trắng muốt, thế nhưng cùng lúc ấy, trên khuôn mắt vốn đẹp đẽ lại xuất hiện những vết thẹo sâu dài, khiến người ghê tởm, kinh sợ.
-Ngươi...ngươi..
Wonwoo nhếch môi, dùng hai tay chống đỡ, cố gắng đứng lên, tất nhiên thất bại ngã lăn trên đất. Mãi lần hai lần ba, Rumpelstilskin mới sực tỉnh, chạy tới đỡ anh đứng vững.
-Chuyện là sao!
Wonwoo choàng hai tay qua cổ hắn, tập tễnh trên đôi chân mới lạ run rẩy, lắc lắc đầu, chỉ về phía miệng mình, lúc này hắn mới phát hiện anh không nói được nữa.
-Luôn làm người khác lo lắng mà.-Hắn bực bội nói, cẩn thận dìu anh.-Khoan đã...ngươi...ngươi mau mặc đồ vào.
Không biết vì sao khi cả cơ thể trắng nõn xinh đẹp của anh dựa vào, hắn cảm thấy lúng túng xấu hổ a.
-...-Wonwoo đưa đôi mắt ngây thơ nhìn hắn.
-Chết tiệt, ngươi trốn ở đây, để ta đem quần áo tới. Nhớ đừng để bị phát hiện cùng đi lang thang đó.-Runpelstilskin dặn dò kĩ càng rồi mới lấy ít vàng trong thùng gỗ phi nhanh như gió.
Trong thời gian ngắn, hắn đã quay lại, cũng thấy dáng vẻ bó gối ngồi yên ngoan ngoãn của anh, tự nhiên hắn thấy anh cũng đáng yêu đó chứ.
Cũng may, anh biết thay, nếu không...nghĩ tới đây mũi hắn liền nóng lên một trận, gấp gáp lắc đầu nhằm xóa bỏ hình ảnh chẳng mấy trong sáng vừa xuất hiện.
-Xong chưa?
Nghe tiếng bước chân nho nhỏ phía sau, Rumpelstiltskin hơi quay đầu, liền bị dọa cho ngẩng người. Người này sao có thể bận quần áo tầm thường cũng toát ra khí chất thanh tao ưu nhã đến thế chứ, đáng tiếc nhan sắc vốn có lại...
Wonwoo chẳng hiểu sao hắn lại thở dài chán nản như vậy, ngại ngùng nắm chặt vạt áo, anh vẫn chưa quen lắm với bộ phận mới này.
Rumpelstiltskin lấy trong túi một mảnh vải, sau đó từ tốn tiến đến đối diện anh, che lấy nhưng vết thẹo xấu xí trên khuôn mặt nhỏ nhắn của anh, tươi cười.
-Đi thôi.
Wonwoo mặc cho hắn nắm tay mình lôi đi, dù sao chân anh chưa quen được để hắn giúp vậy. Người này thấy anh như vậy chẳng tỏ thái độ gì, xem ra cũng không đáng ghét lắm. Nét cười ôn nhu hiếm thấy này của Wonwoo, đáng tiếc Rumpelstiltskin đã bỏ lỡ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com