Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.3

lai bâng trong mắt mọi người là một vị đội trưởng uy tín, mang đầy trách nhiệm trên lưng. là một điểm tựa vững chẵc cho anh em đồng đội. là thần rừng thế hệ mới. mọi lời khen thưởng đều thể hiện được sự tài năng của anh.

nhưng mấy ai biết, đằng sau một lai bâng hoàn hảo như thế là những vết nứt ra sao.

anh vẫy tay, chào tạm biệt kênh chat. off live vào gần ba rưỡi sáng, thông thường khoảng thời gian này bâng sẽ treo live. mà nay anh chả muốn vậy. anh muốn dẹp hết công việc sang một bên. quay về làm một đứa trẻ.

mang trong mình tâm tư và tổn thất tinh thần. anh tìm đến với liều thuốc chữa lành duy nhất của mình.

tấn khoa, bạn nhỏ của anh.

người đời nói, dăm ba mấy cái vết thương tâm lý ngủ một giấc là quên. đúng, ngủ cũng là một cách khởi động lại bản thân. là khoảng thời gian ta tạm thời mất trí nhớ để rồi đằm chìm trong mơ ảo. nhưng nếu ép bản thân đi vào một giấc ngủ khi lòng còn mang quá nhiều tâm tư chỉ phản tác dụng.

đối với lai bâng trước đây, chút tình cảm dịu dàng cũng quá đỗi xa xỉ. khi bản thân đóng vai trò quan trọng, thứ gì cũng trở nên lớn lao hơn. anh đã qua độ tuổi cười hớn hở chỉ vì những viên kẹo rực rỡ sắc màu rồi.

đối với bâng, thứ đau đớn nhất chẳng phải là sự kì vọng kia. thứ đau đớn nhất là khi anh mở lòng, cố yêu lấy một ai đó. để rồi ôm lại sự trống rỗng, cô độc. anh sợ lắm, sợ một ngày bản thân lại bị bỏ rơi. sợ một ngày sẽ chẳng ai cần đến mình.

một con rối vô giá trị là một con rối đứt dây.

anh luôn trong tình trạng là một con rối sẵn sàng bị đứt bất kì lúc nào. nhưng anh biết, sẽ chẳng ai thay thế được mình. nên người làm rối luôn phải chọn vật liệu kiên cố nhất.

nhưng với một con rối được làm từ những thứ chắc chắn. vẻ tinh nghịch, tính linh hoạt sẽ mất đi. người xem cảm thấy chàn chường, và rồi ghét bỏ nó.

"lạc nè, khoa cảm giác như có ai đang ngoài cửa ấy."

"mày lại hâm, ba rưỡi sáng thì ma nào thèm ngó."

"vì là ba giờ sáng nên chúng mới tới."

mặc kệ sự ngăn cản từ bạn cùng phòng. tấn khoa ôm theo bé thỏ, xỏ chân vào dép rồi lật đật chạy về phía cửa. chào đón bạn ma không mời mà đến.

cánh cửa chỉ vừa mở ra, thân hình lai bâng đã đổ gục lên vai em. sức nặng của cơ thể anh buộc em phải đỡ bằng hai tay. bé thỏ nâu không thương tiếc bị rơi xuống đất.

"bâng à."

tấn khoa cười trừ, lâu rồi em mới thấy bộ dạng này của anh bồ. cẩn thận dìu anh lên giường của mình. em liếc mắt về phía lạc. người bạn cùng phòng ấy cũng biết thân biết phận. giúp em mang bé thỏ kia vào lại chăn ấm, còn bản thân thì rời đi.

lúc này căn phòng khi chỉ còn lại hai người. tấn khoa ôm lai bâng vào lòng. khẽ vuốt đều tấm lưng lạnh lẽo ấy. vì anh luôn phải làm chỗ dựa cho mọi người. bâng chả được nương tựa vào ai, dần dần anh trở nên nhạy cảm. tấm lưng cũng trở nên lạnh lẽo theo.

"lai bánh?"

em gọi cái biệt danh quen thuộc. chất giọng nhẹ nhàng nhưng có độ trầm bổng nhất định. luôn là thanh âm anh muốn nghe nhất khi mệt mỏi.

anh vòng tay ôm lại em. bản thân thì vùi mặt sau lớp áo phông đen. lực tay ngày một siết chặt, em có chút nhăn mặt nhưng không một tiếng kêu ca.

"bánh nè, mình đổi chỗ được không."

anh đáp ứng nhu cầu của em. đổi mình xuống vị trí bên dưới, để bạn nhỏ ngồi ngay ngắn trên đùi mình. bàn tay nãy còn bấu chặt bờ vai em giờ đã vắt ngang hông. tấn khoa vẫn thế, vẫn vuốt ve đứa trẻ trong lòng mình.

"tấn khoa này, anh ghét bản thân mình. ghét cả cách mọi người nhìn mình."

"nghe buồn nhỉ, khi tất cả đều là lựa chọn của anh. hà cớ gì anh lại luôn mang một nỗi bất an trong lòng. anh đúng là kẻ điên ha."

"cứ mỗi lần đọc về lời nhận xét team mình, anh càng khó hiểu. vì sao đồng đội anh tuyệt vời như thế, mà họ vẫn có thể lôi những vết xẹo xưa để dìm họ xuống. tại sao không học cách chấp nhận đi."

"thế gian này tàn nhẫn thật đấy. được mấy ai nhìn ra năng lực của chính mình chứ..."

lai bâng thều thào nói. nói ra hết tâm sự đã giữ kín trong lòng bấy lâu nay. ngoài mặt thì tỏ vẻ không quan tâm. nhưng ai biết anh mới là kẻ dằn vặt với miệng lưỡi thiên hạ nhất.

khi độc tố xuất phát từ chính đồng loại. ta mới thấy nó đau đớn và tủi nhục nhường nào.

"còn em thì yêu lai bánh lắm. em không quan tâm bánh ghét bản thân thế nào. em chỉ biết em yêu lai bánh của hiện tại rất nhiều."

tấn khoa chầm chậm nói. em áp hai lòng bàn tay mình lên má anh, ép buộc ánh mắt u tối kia phải nhìn lấy mình.

"lai bánh nhìn em nè."

"em yêu bánh, em yêu anh của cả quá khứ lẫn hiện tại. tương lai thì em không dám nói nhưng tương lai gần em vẫn sẽ yêu anh."

"bánh không nhất thiết phải ôm tổn thương một mình. bánh có thể san sẻ chúng với em. tình yêu là sự chia sẻ và thấu hiểu lẫn nhau mà."

anh nhìn vào đôi mắt em. cái đôi mắt toát lên ánh sáng của những vì sao. lai bâng tưởng như có cả ngân hà bên trong đấy. những ngôi sao sáng ươm mình, toả ra thứ hào quang lấp lánh, rực rỡ hơn tất thảy trên đời.

lai bâng yêu đôi mắt tấn khoa, yêu cả nụ cười ngây ngô kia nữa. em có thể cười vì bất kì điều gì. một nụ cười hồn nhiên và chân thật nhất. thứ đã cứu rỗi bâng không biết bao nhiêu lần.

anh tưởng như trong bất kì hoàn cảnh nào. em cũng có thể nở một nụ cười thật tươi vậy.

"cười lên nào, mọi chuyện rồi sẽ ổn."

"nếu nó chưa ổn, thì đấy chưa là kết thúc."

kể cả khi anh đã tan vỡ, em vẫn cười. em tựa như ánh sáng len lỏi qua vết nứt bên trong anh. rồi toả sáng lấp lánh, xua đi bao muộn phiền trong lòng.

trái với đôi mắt rực sao kia. đôi mắt anh không được đẹp, đôi khi còn sưng húp lên vì những trận khóc đêm. nhìn đần kinh khủng. còn đôi ngươi tấn khoa như biết cười vậy.

nhưng khi đôi mắt này rơi vào đại dương. em sẽ tình nguyện nhảy xuống. thứ nhận về không chỉ là cơn đau thể xác hay tinh thần. đó còn là tình yêu. vì yêu, nên mới nguyện chìm sâu cũng anh.

"bánh nè, bánh yêu em không."

"có."

"vậy bánh hãy nghĩ em là bánh đi. bánh yêu em, cũng giống như bánh đang yêu lấy mình vậy."

"bánh đã và đang làm tốt nghĩa vụ của mình. không cần tự ti đến vậy. bánh giỏi mà."

đôi mắt bâng không biết nói, vậy để đôi mắt khoa nói thay cho bâng.

lai bâng được làm từ những sự kì vọng. từ những lần chỉ trích và cả những lần rơi lệ.

lai bâng được làm từ những lần ngày là ngày, đêm cũng là ngày. làm từ những lần chăm chỉ cày cuốc.

lai bâng cũng được làm từ tình yêu thương. từ những cái ôm, ánh mắt mà tấn khoa đem lại.

lai bâng là chàng trai hai hai tuổi trưởng thành. cũng là đứa trẻ hai tuổi muốn được yêu thương.

lai bâng nghĩ mình không hợp với tình yêu. và rồi tấn khoa đến cho anh cảm giác được yêu.

tấn khoa không chỉ là đồng nghiệp hay người yêu. tấn khoa là tất cả, là niềm tự hào của vị đội trưởng.

đối với tấn khoa, lai bâng vốn đã là người em đặt trọn cả cuộc đời.

"khoa nè, sau này..."

em khẽ đặt ngón tay chặn miệng anh lại. vòng hai tay qua cổ anh, nhẹ nhàng đặt cằm lên vị trí quen thuộc.

"đừng nói về sau này, chúng ta cứ như hiện tại. vậy là được."

lai bâng nghẹn ngào, chả thể phát ngôn thêm điều gì nữa. vùi gương mặt mình vào khuôn ngực em. nghe nhịp đập trái tim đang thổn thức vì mình.

bỗng lai bâng thấy, hoá ra đời chẳng tàn nhẫn đến vậy. vì đời vẫn còn để lai bâng gặp tấn khoa mà.

bờ lưng lạnh lẽo ngày nào nay lại trở nên ấm nóng sau những lần vuốt ve. con rối đứt dây được thay bằng thép nay hoá sợi chỉ màu. nhẹ nhàng, mềm mại và năng động. vị khán giả quen thuộc của con rối này sẽ luôn là đinh tấn khoa.

tấn khoa yêu ánh mắt tinh nghịch của anh. chứ không phải là một ánh mắt trống rỗng.

"em yêu lai bánh lắm, lai bánh có yêu em không."

"anh yêu bé khoa nhiều."

chúng ta vẫn luôn khao khát được yêu thương. kể cả khi ta đủ khả năng tự lập. nhưng ai chả muốn biến thành một đứa trẻ để người thương vỗ về. vì khi thành người lớn, còn ai sẽ ôm ta như ngày còn thơ.
_______________

headcanon của mình là hai chúng nó đều có những tổn thất riêng khó để hiểu. chúng không dám cũng không muốn nói ra. nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt đối phương, chúng tự hiểu rằng người ấy đang cảm thấy thế nào.

chúng tìm đến nhau không chỉ để yêu, còn để chữa lành. là những lần đổi vai người ôm, người được ôm. người nói và người nghe.

đôi mắt là cửa sổ tâm hồn=)) yay, chúng nó tự hiểu nhau chỉ qua một cái nhìn.

chúng nó yêu nhau, còn mình yêu chúng nó.

-22/7/2023-
-lynx-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com