27
Anh thương em hơn những gì anh nói,mặc dù anh không thể hiện nhiều bằng lời nói nhưng em ơi.Anh yêu em nhiều lắm,mong rằng sau này người ngồi sau xe anh vẫn là em.Anh vẫn luôn hi vọng là vậy...
Tấn Khoa đẩy nhẹ cửa phòng,hai tay em ôm chặt con dao lớn trong tay,đi thẳng về bóng người còn đang say giấc trên giường.
Em đứng nhìn anh thật lâu,nhìn rõ người con trai ấy như muốn khắc sâu từng đường nét khuôn mặt ấy vào trí nhớ.
Đôi tay cầm dao run lên,trong thoáng chốc em muốn dừng tất cả ý định này của mình lại...
Em cầm con dao lớn bằng cả hai tay,đi sát mép giường rồi dơ nó lên cao.
_"Em xin lỗi,em yêu Bánh lắm..."
Em nhỏ chỉa thẳng cổ Lai Bâng mà đâm xuống.Em ra tay không một chút chần chừ nào cả.Nhẫn tâm vậy sao em ơi?...
-"Ặc...bé?Em làm gì vậy?"
Lai Bâng vì khó thở mà tỉnh giấc.
Mở mắt liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của em nhỏ.Anh ta thấy khó hiểu về hành động em nhỏ đang làm.
_"Em đâm chít Lai Bánh."
Tấn Khoa liên tục cầm lấy chiếc dao cà rốt cỡ bự mà đâm vào người anh.
_"Em nằng nặc đòi anh mua nó về chơi,chơi của em là phá anh ngủ à bé?"
_"Em không muốn phá anh..."
_"Vậy em muốn thế nào?Mới có 6 rưỡi sáng,sao em dậy sớm thế.Lên đây ngủ thêm đi."
Anh vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh,ý gọi em đến nằm, nhưng em nhỏ không thích.Em lia con dao xuống bên cạnh,con dao đồ chơi size bự va chạm với sàn nhà vang lên những tiếng vang lớn,gây náo cả phòng.
Em nhỏ nhảy thẳng đè lên người Lai Bâng.
_"Hôm nay bé sao vậy?Mệt hả?"
_"Ừm.Em thấy mệt."
Tấn Khoa tận hưởng cái xoa đầu đầy dịu dàng của anh.Em nhỏ cảm thấy hình như hôm nay mình ốm rồi.
Em thấy mệt trong người,cứ bứt rứt khó chịu.
_"Trán ấm ấm nè.Nào,nằm xuống ngủ chút lát anh gọi dậy."
_"Honggg,bé muốn nằm trên người anh như này."
Bâng nở nụ cười bất đắc đĩ.Đến rồi đó,tính khí khó chiều nhất mỗi khi em bệnh.
_"Vậy em nằm đó đi.Em thấy thoải mái là được."
Lúc Tấn Khoa tỉnh dậy là hai tiếng sau đó.Em nhìn quanh tìm Bâng nhưng không thấy.Gọi điện tìm mới biết anh đi mua cháo cho em bé này rồi.
Tấn Khoa tìm con dao đồ chơi của mình.Nó to bằng nửa người em vì thế em phải dùng cả hai tay ôm lấy nó.
Bé ôm theo đạo chạy đi tìm anh Cá nhà nó.Bé nó muốn khoe con dao thú vị được Bâng mua cho này.
Em lạch bạch chạy xuống phòng bếp.
Anh Cá chưa thấy đâu chứ em nhỏ đã thấy Quý đang uống sữa ở kia rồi.
Ngọc Quý nhìn thấy con dao bự liền chạy đến xin xỏ.
_"Khoa có con dao hay vậy?Cho thầy mượn thầy đơm mấu thằng bố láo phát nào."
Tấn Khoa rất là giữa của.Em đánh vào cánh tay đang vươn đến,trừng mắt lườm anh top-laner.
_"Không cho!Em mang đi khoe thôi.Nó là của Bánh mua cho em.Anh Quý thích thì tự mà mua."
Cả hai không ai chịu nhường.Ngọc Quý cô xin cho bằng được,còn em nhỏ nhất quyết không cho.Nếu là thường ngày thì em sẽ cho đấy,nhưng hôm nay em bệnh,tính khí cũng trở nên nóng nảy hơn.
Quý lẫn Khoa nằm vật ra giữa nhà lôi kéo cái đạo đồ chơi.Trông vừa hài vừa dễ thương.
Bạn nhỏ sức không chơi lại Quý,thấy Bánh về em liền lôi nước mắt ra dùng.
_"Oa Lai Bánh...huhu anh Quý lấy đồ chơi của em...Trả đây!!"
Bâng vừa về nhà liền thấy cuộc xung đột của hai con báo liền hốt hoảng bỏ hộp cháo sáng một bên,chạy đến giảng hoà.
Cá từ sau cũng chạy đến kéo anh người yêu ra.
_"Trời Quý!Mày điên hả?Có con dao đồ chơi cũng dành với bé nó là sao?"
_"Cá!Nó mắng thầy kìa..."
_"Bánh đâu nói sai?Sao Quý lại tranh đồ chơi với Khoa vậy?"
Phúc Lương nâng con báo kia đứng lên, không quên chỉnh lại quần áo cho người ta.
_"Tại thường ngày mấy cái đồ chơi lạ lạ của Khoa Quý xin Khoa cũng cho,mà hôm nay không cho.Quý thấy lạ nên muốn trêu Khoa xí thôi,mà đâu ngờ ẻm khóc luôn đâu...."
_"Được rồi,đừng dành nữa.Hôm này Khoa bệnh rồi,nên em ấy dễ cọc lắm.Mình về phòng."
_"Về phòng Cá cho Quý chơi cái khác nha?"
_"Quý muốn chơi gì?"
Quý không trả lời,đi theo bạn Cá về phòng.
Bên này,Tấn Khoa được Lai Bâng cứu trợ.
Em nhỏ vì trườn giữa nhà mà quần áo sộc xệch,tóc tai rối tung lên trông buồn cười lắm.
_"Em không cất nó đi là sẽ lại bị dành mất cho coi."
_"Lát Bánh đưa cất cho em."
_"Được.Bây giờ thì ăn cháo rồi uống thuốc nào."
_"Bánh cứ làm như em là em bé vậy.Khoa lớn rồi."
_"Ừ.Khoa lớn rồi.Làm được nhiều thứ nữa cơ mà."
Trong phòng nhà Cá Gêm Ming.
_"Vãi-vãi lồn.Đây-là chơi trong mỏ Quý à?"
_"Thì 'chơi' mà."
Ngọc Quý đè bạn Cá ra giữa giường.Anh ta chủ động cúi xuống hôn lấy người phía dưới.
_"Cá dạo này chăm live tóp tóp hẳn,chẳng còn để ý đến Quý nữa."
Quý lộ ra vẻ mặt cún con đầy ủy khuất.Phúc Lương liền mềm lòng.
_"Em xin lỗi...Haizz nhẹ thôi đấy."
Chỉ chờ có vậy.Quý Jiro liền hí hửng lột sạch đồ cả hai.
Anh đưa tay xuống phía dưới vuốt ve vật nhỏ,môi anh liền đáp xuống cánh môi hồng,môi lưỡi quấn quýt lấy nhau không rời.
_"Từ-từ.Em thở-không được."
_"Cá hôn chả bao giờ thở cả."
Vừa nói,anh vừa cúi người xuống liếm láp nơi đầu ngực cương cứng.
Từng ngón tay bắt đầu di chuyển xuống,vào trong nới lỏng nơi cần nới lỏng.
Bạn Cá nằm dưới buông xuôi cơ thể,tận hưởng 'sáng xuân' cùng người yêu.
Em biết đã rất lâu cả hai không làm,nên lần này sẽ đau đấy.Thoải mái tiếp nhận khoái cảm nhục dục còn hơn là cố gắng khước từ để nhận về nỗi đau.
Quý đưa cự vật vào, huyệt sâu khép kín như muốn nuốt chửng anh ta.Quý gầm gừ trong cổ họng,nhìn xuống bạn Cá vì đau mà nhăn mặt,anh liền để im không di chuyển.Đến một lúc sau,cảm thấy không nhận sự bài xích nào, anh ta bắt đầu tự do đưa đẩy.
Tay anh đan chặt vào bàn tay em.Lâu lâu lại đưa tay lên miệng hôn nhẹ.
_"Quý...nhanh-nhanh hơn đi."
Phúc Lương hoàn toàn ngập trong khoái cảm.Cả người em ôm chặt,đeo bám trên người anh.
_"Theo ý em."
Lên giường,con báo ngây thơ hoá cáo già.
Ngọc Quý tăng tốc độ đi chuyển,tiếng rên rỉ ướt át ngày một nhiều hơn.Anh đưa hai ngón tay vào miệng người nằm dưới,đùa giỡn với chiếc lưỡi nhỏ,ngăn đi những tiếng rên từ em.
Khoái cảm lên đến đỉnh điểm,cả hai cùng ra một thời điểm,khác vị trí.
Bạn Cá ra ngay trên ga giường xám xịt.Quý lại bắn vào trong em.Ổ bụng khó chịu vì tinh dịch,em nhăn mặt muốn nói gì đó liền bị anh cắt ngang.
Ngọc Quý xoay người em lại.Để lưng em đối mặt với mình.Phúc Lương nằm sấp lại,mặt em tựa lên cái gối bông mềm mịn.
Anh ta bắt đầu đánh dấu trên người em.Anh hôn từ vùng eo lên đến sau gáy.Bên dưới,cự vật lại lần nữa chuyển động.
Thật là một buổi sáng nhiều năng lượng.Tập thể dục kiểu này chẳng mấy chốc mà xuất hiện cơ bụng sáu múi thôi.
Tấn Khoa ôm theo con dao bự chạy đến chọt chọt vào người Red.Anh badboy bất lực ngồi im không chuyển động.Sau anh ta,Lai Bâng cũng đang rất bất lực.Tay hắn cầm theo một tô cháo còn đầy ụ chạy theo em nhỏ.
_"Bé ăn cháo đã nào.Lại đây anh đút cho nè!"
•——————————–————————•
Dao cà rốt của bé kiểu như mấy cái dao cam vàng hót trend dạo gần đây á mọi người,nhưng là size bự ấy.Cái loại to chà bá ý.
Định đăng truyện mới lên luôn mà gặp sự cố nên chưa được.
Giới thiệu chút thì bộ mới hoàn toàn ngọt.CP RedKhoa.BângQuy.
Đã đến lúc sếp đỏ cầm được hạnh phúc rồi.😃
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com