33
Nghe thử bài nhạc ở trên đi.Hợp với chương này lắm:((
-----------------------------------------------------------------------------
Thật kì lạ,có những người không nói gì khi họ ấm ức.Nhưng lại khóc khi được ai đó an ủi.
Bạn Cá nhỏ buồn lòng,ôm theo đồ nhậu lên sân thượng ngồi tâm sự với bản thân.
Cơn gió lạnh thổi đến khiến bạn ấy sổ mũi không ngừng nhưng bạn ấy không có ý định đi xuống nhà.
Từng lon bia được khui liên tục,từng cái vỏ rỗng được vứt la liệt bên dưới.Lương Hoàng Phúc ngồi nằm bên lan can tầng thượng nhìn lên trời cao vời vợi.
từ nơi này mà rơi xuống có đau không nhỉ?bạn nào nói cho Cá biết đi...
Bạn Phúc nhỏ cắn cắn đôi đũa trên tay.Đồ ăn trước mặt không hề vơi đi chút nào.Bạn ấy muốn ăn,nhưng bạn ấy không nuốt được.Cái nghẹn đắng ở cổ họng cứ ngày một tăng theo cấp số nhân,làm bạn ấy không thể ăn được gì hết.Gương mặt tròn tròn cute ngày xưa đó bây giờ nó lặn đâu mất tiêu rồi.
Cuối cùng bạn ấy chọn buông đũa,với lấy lon bia bên cạnh mà không ngừng đổ thứ nước uống không tốt ấy vào dạ dày.
Cửa chính đi lên tầng thượng được mở ra.Bé mèo Tấn Khoa xuất hiện cùng bé Nian.
Gió lạnh bất giác khiến Tấn Khoa rùng mình.Em muốn xuống nhà tìm chăn ấm nhưng nhìn đến người anh của mình đang ngồi giữa sự sống và cái chết,em liền chầm chậm đi tới.
_"Bé Khoa sao nay lại lên đây?Không sợ lạnh à?"
Bạn Cá không cần nhìn cũng biết là ai đến.Chỉ có hai người biết rõ câu chuyện cùng tâm trạng của cậu.
Một người đang đi xem mắt,một người còn lại chính là cậu em út này đây.
Tấn Khoa tiến đến đặt Nian vào lòng Phúc Lương.Bản thân em ngồi bên cạnh lấy pizza đưa lên miệng.Cắn được hai miếng em lại lấy lon bia bạn Cá đang uống dở đưa lên nhấp một ngụm.Vị đắng đắng nhanh chóng xâm nhập vào lưỡi,Tấn Khoa hơi nhăn mày nhưng kiên quyết trong một lần nốc hết nửa lon bia.
_"Con nít đừng uống.Không tốt đâu."
_"Vậy sao anh Cá lại uống nó.Biết không tốt sao lại cố chấp dính vào?"
_"Em còn là con n-"
_"Đừng xem em là con nít mãi như thế!!!"
......
_"Mỗi lần nói đến anh,anh đều lấy lí do em là con nít để gạt phăng nó đi,nhưng nhìn xem?!Anh nhìn lại bản thân có quyền nói câu đó không??"
Nhận thấy cảm xúc của em út có dấu hiệu mất kiểm soát,Lương Phúc bất giác thỏ thẻ an ủi nhưng có vẻ không ổn lắm.
_"Anh chỉ là không muốn...."
_"Không muốn cái gì?Anh à.Anh chỉ hơn em có một tuổi thôi.Anh luôn bảo em là con nít nhưng giờ nhìn xem,em đã đính hôn rồi.Chỉ có anh thôi Phúc,chỉ mình anh là đang chật vật tìm lối thoát cho bản thân thôi."
_"Đau không?Muốn chết không?"
_"Đau...anh đau Khoa ạ.Anh muốn chết lắm em ơi,nhưng anh cũng sợ đau lắm...."
_"Vậy có đau bằng việc con tim cùng tâm trí anh đang dần thối rửa không?"
_"Anh phải làm gì đây Khoa?Anh đang không biết phải làm gì hết em ơi.Đi đến không được mà cũng không thể đi ra..."_Phúc Lương khóc rồi.Từng giọt lệ nóng hổi chảy xuống theo gò má gầy gò.
_"Đi chết đi."
Tấn Khoa tiến đến ôm lấy khuôn mặt người nọ,quay đầu cậu ấy nhìn xuống đường xá xe cộ đi lại tấp nập,đông vui.
_"Chết là một sự giải thoát đó.Nhưng khi anh chết đi thì đối với tất cả những người ở lại chính là sự ràng buộc.Vậy nên đừng có ích kỉ như vậy nữa.Anh chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi.Cái gì cũng tự ôm không nói cho ai biết thì bọn em biết phải làm sao đây?"
_"Nếu một mai anh không còn thì không nói đến người khác,riêng mỗi em đã không thể tiếp nhận nổi đâu."
_"Nếu anh không còn Qúy có cảm thấy giống như em không Tấn Khoa?Nếu anh chết đi Quý có trở lại với anh không?Nếu anh thật sự biến mất mãi mãi Qúy...cũng sẽ cưới cô gái ấy thôi Khoa nhỉ?"
_"Anh quên anh ấy đi Phúc..."
_"Anh có thể trốn trong chăn mà khóc,tuyệt nhiên không được gọi những cuộc điện thoại không nên gọi.Từ cái ngày hai người tự tay cắt đứt cái vòng tay đó thì chính hai người đã đặt một dấu chấm cho cuộc tình này rồi.Vốn dĩ không thể trở lại nữa đâu."
Đến cuối cùng,Qúy sẽ chẳng bao giờ biết được.Luôn có một người bỏ mặc tất cả nhưng lời nói không tốt về cậu từ người khác.Chỉ để yêu cậu ấy một cách hoàn hảo nhất.
Phúc Lương ôm chặt lấy Tấn Khoa mà khóc.Không phải lần đầu tiên Khoa thấy anh mid-laner nhà mình rơi nước mắt vì chuyện tình cảm.Mà làn lần đầu tiên em thấy anh ấy đau đớn như thế.
Tiến khóc đau thấu tâm can của em,anh ấy chắc chắn đang rất đau lòng,bàn tay anh ghi chặt lấy hai cánh tay nhỏ đến rỉ máu,đau nhưng Khoa không hề lên tiếng,bởi em biết người trong lòng còn đau hơn em gấp tỷ lần.
_"Ai rồi cũng sẽ có khả năng làm anh tổn thương,vậy nên vào một ngày cuối tuân đẹp trời hãy ăn mặc thật đẹp,đi ăn ngon một mình.Dẹp cái suy nghĩ không nên có đó đi.Thời gian chờ đợi người không yêu mình,chi bằng tự đối xử với bản thân thật tốt."
_"Anh biết rồi,em xuống trước đi.Anh ở lại một chút."
Tiếng sụt sùi vang lên giữa tầng thượng lộng gió.Tiếng của bạn Cá nhỏ vì khóc mà khàn đi thấy rõ.Đôi mắt đỏ hoe không ngừng rơi lệ.
Khoa xoa xoa mắt anh nhỏ,cúi người chạm trán với anh như một lời động viên,an ủi.
---
Tấn Khoa đi xuống nhà liền thấy Lai Bâng đang video call với Ngọc Qúy.Cả hai nói chuyện rất vui vẻ,em nhỏ em bóng loáng hình như Qúy đi xem mắt với gia đình.Cả hai nhà có vẻ ưng ý lắm,còn nghe được ý định đi xem ngày lành của hai bà mẹ luôn cơ mà.
Bâng đang nghe máy,thấy Tấn Khoa đi vào nhà liền tươi cười nhìn em.Nhưng ngay khi nhìn thấy cánh tay nổi lên từng đường sưng đỏ,có vài chỗ còn rỉ máu,anh lại tưởng căn bệnh của em lại tái phát.Bâng sợ hãi chạy đến nắm lấy tay em.
_"Không phải."
Khoa vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh như một lời an ủi.Lai Bâng thở phào nhẹ nhõm,anh cầm cánh tay em lên hôn nhẹ,bàn tay không ngừng xoa xoa ngón tay đeo nhẫn.
_"Khoa,Ph--à Cá ấy.cậu ấy đâu rồi?"_Qúy chần chừ không dám hỏi thẳng.
_"Anh Cá sau khi đi chơi về thì ngủ rồi.Em cũng đi ngu đây."
Khoa thẳng thắng tắt máy.Em ôn lấy cổ,nhẹ ngày nhảy lên lưng Bâng bắt anh cõng mình về phòng ngủ.
Cả hai vừa quay ra thì hết hồn khi thấy có cái gì đó rơi từ trên xuống.Tấn Khoa là người phát giác ra điều không ổn,em nhảy khỏi người Lai Bâng,dùng hết sức lực chạy lên tầng thượng.
Bâng không hiểu chuyện gì,nhưng thấy người yêu sợ hãi như vậy cũng nhanh chóng chạy theo em.
Khoa vừa leo lên vừa cầu nguyện.Em không muốn mất người anh này đâu.
Tầng thương hoang vắng không một bóng người,em chạy nhanh đến lan can,chúi cả người xuống nhìn phía dưới.Bâng sợ em vấp ngã nên chạy nhanh đến kéo em lại.
Tấn Khoa sợ hãi mắt đẫm nước.Trong giấy phút em sắp tuyệt vọng thì Cá xuất hiện.
_"Khoa.Xin lỗi em nha.Anh làm rơi con Nian xuống dưới mất rồi."_Phúc Lương cười xuề gãi gãi đầu.
Khoa không mắng anh,em chạy đến ôm anh chặt cứng.
Thật may...
------------------------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com