Kiss the rain
Đầu tháng bảy, tháng của những cơn mưa rào dai dẳng kéo dài hàng giờ đồng hồ. Tiết trời đang khô hanh, nóng bức rồi tuyệt nhiên không có lấy câu hẹn, mưa ào ào đổ xuống như trút nước, đẩy mọi thứ vào sự ẩm ướt lạnh lẽo. Tiếng gió thét gào như muốn cuốn phăng tất cả, gột rửa những điều dơ bẩn còn tồn đọng trong cuộc sống xô bồ, ồn ã. Trong cảnh mây mù đầy trời, mưa giăng khắp lối đáng ra không một bóng người ấy, thế mà lại có người đứng dưới mái hiên của một căn nhà tránh mưa. Mây đen đặc quánh, u ám và tăm tối hệt như tâm trạng của anh lúc này vậy.
Hôm nay anh lấy hết can đảm để tỏ tình với cô bạn cùng khóa mà anh thầm thích đã lâu, nhưng câu trả lời nhận được đã khiến anh rầu rĩ suốt từ sáng đến tận chiều nay. Đang buồn bực, trời lại đột ngột đổ mưa to, vì không mang theo dù và quanh đây không có cửa hàng tiện lợi nào nên anh đành trú tạm ở đây, gần nửa người bị mưa tạt ướt nhem, anh cáu bẳn buông một tiếng chửi thề.
Ngồi xuống bậc thềm, hướng ánh mắt vào màn mưa mịt mù, anh khẽ cười trừ. Anh rất ghét mùa mưa và cả những cơn mưa, chúng luôn đem lại cho anh cảm giác bất an khó diễn tả. Cơ mà bao giờ mới tạnh? Anh đói sắp chết rồi!
Trong lúc ngẩn người nhìn ra xa, anh nghĩ mắt mình hình như có vấn đề vì trong cơn giông tàn bạo kia lại có hình bóng bé nhỏ đang chạy, mà là chạy về chỗ anh đang đứng! Bóng dáng liêu xiêu đó nhờ đèn đường hắt xuống ngay lập tức được anh xác định là một cô gái đang lấy tay ôm đầu chạy thẳng tới đây với tốc độ chóng mặt, có vẻ như cô gái ấy là vận động viên điền kinh.
"A~ May quá, có chỗ trú rồi!"
Cô reo lên vui mừng mà không để ý đến người đang nghệt mặt ra nhìn cả cơ thể ướt sũng nước của cô.
Anh ngạc nhiên nhìn người vừa tới, đó là cô gái không quá đặc biệt, đường nét trên gương mặt không phải tinh tế kiểu mỹ nhân hay hot girl gì nhưng hòa hợp với nhau một cách kì lạ. Đặc biệt là đôi đồng tử màu lam bình lặng tựa nước hồ mùa thu, ẩn hiện trong đó là nét cười khó giấu. Mái tóc màu xanh trời ướt đẫm nước mưa. Cả người cô như cái mền bông thấm nước, quần áo bết hết lên người trông thật là, thật là...
Anh hơi đỏ mặt, lấy từ trong balo ra chiếc áo khoác choàng lên người cô.
"Coi chừng cảm lạnh."
"Ơ? À cám ơn nhé. Anh bộ không lạnh à?"
"Không hẳn, em nên lo cho sức khỏe của mình thì hơn đấy. Sao lại không mang gì che chắn, đã thế còn chạy dưới mưa?"
"Hì, ổn mà ổn mà. Như thế mới thú vị chứ!~"
"..."
"Thật sự chạy dưới bầu trời mưa cũng có cái thú của nó, anh có thể thử nếu muốn."
"Ờ không, tôi không muốn bị ướt đâu."
Cô gái nghiêng đầu, nhún vai rồi lại nhìn vào màn mưa trắng xoá trước mắt. Anh cũng nhìn theo cô, gió và mưa như tát vào mặt, cảnh vật mờ mờ ảo ảo chìm trong cơn mưa hung tợn còn đang tác oai tác quái, chưa hề có dấu hiệu dừng lại. Anh tự hỏi cô đã làm cách nào để có thể chạy tới đây trong thời tiết kinh khủng thế này, mà nếu không phải có sức khoẻ tốt hay tinh thần thép thì e là giờ này đang trong bệnh viện rồi.
Một giờ sau, mưa tạnh.
Bầu trời quang đãng trở lại, vũng nước đọng lại đầy trên mặt đường. Trời xanh trong veo cứ như cơn mưa vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Bụi hoa cẩm tú cầu sau trận mưa lại càng xinh đẹp hơn, vẻ đẹp của nó đến từ sự đổi màu ngoạn mục của hoa sau mỗi trận mưa, những cánh hoa hồng phớt xen lẫn màu tím ngọt ngào hay màu xanh lam dịu dàng làm cho khung cảnh khi nãy còn đơn sắc như bừng nở sắc màu.
Ánh mắt cô lướt qua cảnh vật xung quanh, khóe miệng khẽ nhếch như cười như không. Cô quay người, đặt chiếc áo khoác vào tay anh, nở nụ cười đẹp tựa thiên thần.
"Cám ơn!"
Chỉ một câu, cô bỏ đi, để lại anh ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng bé nhỏ ngoan cường ấy.
"Chắc...còn gặp lại nhỉ?"
Anh lắc đầu, cất chiếc áo hãy còn hơi ướt vào balo, thong thả bước ra khỏi mái hiên, cảm nhận sự tươi mới của đất trời sau cơn mưa dài, anh không thích mưa vì sự ướt át của chúng nhưng mùi của mưa thì khác, rất đặc biệt. Mùi của nước, mùi của hoa cỏ của cây lá, mùi của đất, mùi của hàng vạn sự sống trên mảnh đất này. Tất cả hòa quyện với nhau tạo nên mùi mưa, cái mùa gần gũi, thân thuộc quá mà cũng xa đến lạ. Ngày bé, anh thích ngồi bên cửa sổ, khi cơn mưa ào xuống, hít hà mùi hương này để rồi tưởng tượng ra đủ mọi viễn cảnh và tủm tỉm cười một mình. Từ đó đến nay không biết bao lâu đã trôi qua, việc học hầu như chiếm hết phân nửa thời gian, bận rộn với các mối quan hệ, mệt mỏi vì công việc làm thêm cực nhọc mà đồng lương lại ít ỏi, anh chẳng còn thời gian đâu mảy may để ý tới sự thay đổi của vạn vật diễn ra hàng ngày, hàng giờ cũng như sự trưởng thành của chính anh. Hôm nay anh mới nhận ra, bản thân dường như đã bỏ lỡ quá nhiều. Kể từ ngày thơ bé ngây ngô đó, đến nay đã mười chín mùa xuân, anh dường như chưa bao giờ cho mình một phút ngơi nghỉ, khẽ dừng cuộc sống này lại, hít đầy thứ không khí mộc mạc thân quen ấy...
Nhìn thấy cô gái chạy trong cơn mưa hung tàn, anh đã nghĩ à chắc là chịu không nổi đâu nhưng anh đã lầm, thân hình mảnh khảnh của cô như muốn trêu ngươi cơn mưa, nhanh nhẹn chạy như bay về phía anh không chút do dự đi kèm với nụ cười ngạo nghễ của kẻ chiến thắng, cứ như thể đó chính là một cuộc chạy đua và cô là người đầu tiên cán đích.
Trong lòng anh lúc đó trào lên nỗi ghen tị, anh cũng muốn giống cô, không phiền muộn lo nghĩ quá nhiều, có thể tự do tự tại như thế, một cách kiêu hãnh tung bay trên bầu trời của chính mình.
"Làm thôi!"
Anh nắm chặt bàn tay, tự nhủ với lòng mình.
----------
"Biết gì không?! Nghe nói giám đốc mới của công ty mình còn trẻ lắm đấy, hình như mới có hai mươi mấy à, vừa được đề cử hôm qua!"
"Đùa á?! Còn trẻ như vậy, vào làm chắc chỉ mới hai ba năm thôi chứ nhiều gì..."
"Giời ơi, tao nghe anh trưởng phòng mình nói nhờ rất nhiều ý tưởng độc và lạ của nó mà doanh thu năm nay của công ty mình lên như cá gặp nước. Bảo sao không đề bạt nó lên chức cao như vậy được."
"Tuổi trẻ bây giờ tài thật, tao nhìn vậy mà già quá rồi."
"Bởi mới nói, tuổi trẻ tài cao là phải như thế, hahaha."
----------
Anh đang ngồi trên sân thượng của một chung cư thưởng thức cà phê sáng, từ lúc anh quyết tâm đạt được vị trí như hôm nay, nó đã trở thành thói quen khó bỏ.
"Chúc mừng ngài giám đốc, ngài vẫn đến quán cà phê không thuộc về giới thượng lưu này đấy à?"
Giọng của một cô gái vang lên ngọt ngào bên tai kèm theo tiếng cười khúc khích.
"Em nói thế là ý gì? Hay em không thích tôi đến đây?"
"Đâu nào đâu nào, em chỉ là đang nghĩ anh lên chức giám đốc rồi thì hẳn sẽ không đến đây nữa cơ!"
"Đến đây gặp em cũng không được?"
"A-Anh này...?"
Anh nhếch môi đầy quyến rũ, đứng hẳn lên cúi xuống phủ lên đôi môi anh đào của cô nụ hôn đầu ngày nồng nàn. Cô chỉ biết đứng ngẩn tò te nhìn anh, còn anh bình thản ngồi xuống ghế như không có việc gì.
Mất năm giây ý thức điều vừa xảy ra, cô đỏ mặt tía tai nhìn anh, muốn nói rồi lại thôi.
"Anh c-cứ ngồi đây, e-em đi chào khách!"
Anh nhìn cô, cười dịu dàng. Khẽ nói lên mấy chữ như hòa cùng không khí đến tai ai kia. Cô lúc này đứng xoay lưng về phía anh nên anh không thấy được biểu cảm của cô, chỉ là người nào đó lúc này mặt thì đỏ tưng bừng nhưng lại mỉm cười dịu dàng đầy hạnh phúc.
"Tôi yêu em, cô gái đến từ cơn mưa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com