Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 39: Bạn trai


"Muộn thế này còn ra ngoài làm gì?"

"Đi tản bộ."

Quan Cảnh nhìn cửa phòng ký túc mở toang, vội mở điện thoại, đúng 10 giờ. Anh nhắn vào nhóm bạn chung:

Quan Cảnh: Xong rồi anh em, Vương Sở Khâm điên thật rồi, 10 giờ tối còn đi tản bộ.

Vương Sở Khâm nhắn tin cho Tôn Dĩnh Sa khi cô vừa tắm xong, mặc đồ ngủ lông xù, cuộn tròn trong chăn ấm.

Anh nói đi bộ, là đi tới dưới ký túc của cô, gửi cho cô tấm ảnh khu vườn nhỏ cạnh đó.

Cô liền gọi điện nhưng anh không lên tiếng.

"Anh ở dưới lầu sao?"

"Ừ..."

Anh nghe thấy tiếng sột soạt, hình như cô đang leo xuống giường, anh do dự:

"Muộn rồi, em đừng ra, anh chỉ ngồi một lát rồi về."

Dù rất muốn gặp, nhưng gió thu Bắc Kinh lạnh buốt thế này, anh tạm kìm lòng.

Vừa muốn gặp, vừa giận dỗi.

Anh không hiểu mình giận vì cái gì, chỉ là anh chưa điều chỉnh được cảm xúc chiều nay. Làm sao nói ra tâm tư nhỏ nhen này, nói với cô rằng anh muốn được cô công nhận là bạn trai?

Mình không phải trẻ con, Vương Sở Khâm nghĩ.

Tôn Dĩnh Sa kẹp điện thoại giữa vai và tai, lấy áo khoác mặc vào. Nghe giọng điệu có chút giận dỗi, cô cười trêu chọc: "Ồ, hóa ra anh không muốn em ra?"

"Không phải."

Hai chữ chắc nịch, như sợ cô hiểu lầm, nói nhanh đến mức đuôi âm chưa rơi đã phủ nhận.

"Muốn thì đừng nói không." Tôn Dĩnh Sa thở dài trong lòng, nhẹ nhàng gọi anh: "Vương Sở Khâm, đợi em."

Thừa nhận đi, Vương Sở Khâm, anh đang đợi một câu trả lời chắc chắn.

Anh ngồi ở ghế đá khu vườn nhỏ, nơi mà hôm anh tỏ tình cô hoảng hốt chạy tới ngồi ngẩn ngơ. Lần này, vai trò đảo ngược, anh chờ cô.

Tôn Dĩnh Sa ra khỏi ký túc xá, thấy anh ngồi đó, vóc dáng cao lớn, đang cúi đầu nhìn xuống đất, không biết đang nghĩ ngợi lung tung điều gì.

Cô chạy tới, sờ cái đầu dễ chịu, anh ngẩng lên nhìn cô. Đôi mắt hổ phách như nước trong, ánh đèn vàng chiếu xuống, phản ánh cả thế giới.

Thế giới của Vương Sở Khâm.

Như chú chó nhỏ bị bỏ rơi, Tôn Dĩnh Sa cảm thán. Cô không ngồi lên ghế mà quỳ trước anh.

Hai ánh mắt giao nhau, cô nắm tay anh. Anh mặc đồ mỏng, chỉ có áo hoodie bên ngoài, bên trong là áo lót.

Tay cô ấm áp chạm vào tay anh bị sự buốt lạnh làm cho giật mình: "Anh không lạnh à?"

"Không lạnh." Anh mượn lực nắm tay, kéo cô ngồi bên cạnh.

Muốn gặp cô, chờ đợi cô, nhìn thấy cô, đều không lạnh. Anh không nói dối.

Tôn Dĩnh Sa vội vàng ra gặp anh, áo khoác còn chưa kéo, lộ bộ đồ ngủ lông xù trắng in hình mèo vàng ngáp ngủ, thật giống cô quá.

Anh kéo khóa áo khoác cho cô, che kín cổ, giọng trầm căn dặn: "Đừng để bị cảm."

Cô nhìn mình bị anh bọc kín, liền nở một nụ cười tươi rói. Có một kiểu lạnh là bạn trai nghĩ bạn lạnh.

"Anh giận à?"

Cô hỏi lại một lần nữa, khác với lúc nhắn tin, cô đứng trước mặt thế này, Vương Sở Khâm cảm thấy không thể nói dối được nữa.

Anh ngại nói thật, không phải giận dỗi, mà là ủy khuất. Ủy khuất vì cô vô thức lùi bước.

Anh hít hít mũi, nắm tay cô chặt hơn.

"Không giận."

"Không giận mà anh nắm tay em chặt thế? Sợ em chạy mất à?"

Hai tay đan xen giơ lên trước mặt, từ bóng tối ra ánh sáng, biểu thị mối quan hệ gắn bó.

Tôn Dĩnh Sa thấy anh đôi khi thật đáng yêu, nhìn thì lạnh lùng, nhưng tâm hồn nhạy cảm, dịu dàng. Khi yêu một ai đó, cả điểm không hoàn hảo của họ cũng trở nên đáng yêu.

Cô cười ánh mắt lấp lánh, hứa với anh nghiêm túc: "Em sẽ không bỏ chạy đâu."

Ánh đèn đường ngả vàng bị tán lá cây chia nhỏ, họ ngồi dưới tán cây thấp, che khuất ánh sáng phía sau.

Tôn Dĩnh Sa đoán anh cố ý chọn góc này vì đây là góc khuất ít bị nhìn thấy, nhưng cô quên mất đây là chiếc ghế hôm từ thủy cung về, cô từng ngồi đây sau khi nghe lời tỏ tình từ Vương Sở Khâm.

Dỗ người thì dễ, đặc biệt là chú chó khẩu thị tâm phi như Vương Sở Khâm, chỉ cần một nụ hôn thôi.

Khác với ở nhà anh, dù là góc vắng, cô chỉ dám gọi anh cúi xuống, nói có bí mật.

"Chụt~" Tiếng nhẹ, môi đầy đặn chạm má, ẩm ướt, như gió mùa thu, dịu dàng mà bất ngờ.

Anh bị hôn đến ngây người, thủ phạm thì cười xấu xa, đuôi mắt lấp lánh: "Xong, nói xong rồi, đây là bí mật của hai ta."


Vương Sở Khâm đưa cô về ký túc, vẫn là dì trực đêm hôm trước.

Dì có trí nhớ rất tốt, dù đã thấy nhiều cặp tình nhân qua lại trước cửa ký túc, nhưng cặp đôi này rất đặc biệt. Cô gái thì trắng trẻo như bánh nếp, chàng trai lại cao lớn đẹp trai, đứng cùng nhau rất hài hòa.

Điều khiến dì nhớ nhất là đêm ký túc xá sắp đóng cửa, hai người mải mê lề mề ở cổng, mắt chàng trai dính chặt cô gái, lưu luyến làm người ta ghen tị đến chua cả răng.

Lúc ấy dì còn trêu đùa, tưởng rằng họ là một cặp đôi không nỡ xa nhau, nhưng cô gái đỏ mặt, ngượng ngùng bào chữa nói rằng họ chỉ là bạn bè.

Bạn bè gì mà cho mượn cả áo khoác, lại còn tiễn tận cửa ký túc xá? Hoặc là yêu đơn phương, hoặc là chưa đâm thủng lớp giấy trên tình bạn dưới tình yêu. Dì thích xem phim thần tượng, kịch bản đều như thế cả.

Tối nay, dì lại thấy cặp "bạn" đặc biệt này.

Dì trực ký túc xá lập tức rời mắt khỏi phim truyền hình đang xem dang dở, lớn giọng hối thúc hai người ngoài cửa, giọng còn có chút trêu đùa: "Nhanh lên cô bé, ký túc sắp đóng cửa rồi đấy, bảo bạn kia về đi."

Tôn Dĩnh Sa còn nắm tay anh, liếc nhìn biểu cảm anh, liền phản bác: "Dì ơi, giờ là bạn trai rồi ạ!"

Giọng cô giòn tan, vô cùng đáng yêu, dì liền bật cười: "Ồ, giờ lại là bạn trai rồi cơ đấy."

Hai người cười ha ha, chỉ có Vương Sở Khâm bị trêu, mặt đỏ, tai cũng đỏ, như một nàng dâu mới, cười ỏn ẻn ngại ngùng.

Tôn Dĩnh Sa nghĩ danh xưng bạn trai này, hóa ra không khó nói đến vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com