Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5.

Tôn Dĩnh Sa xuống lầu, tất nhiên là bị Tử Yên tóm được rồi hỏi không ngừng. Sa Sa trả lời câu nào câu nấy có chút máy móc, đại để là cô còn đang đắm chìm trong tiếng tim đập không theo quy luật lúc nãy.

"Này này, nhà thầy ấy còn gì đặc biệt không nha~?" Khép lại cửa phòng, Tử Yên vẫn tiếp tục ồn ào hỏi.

Cô dừng một chút, cởi áo khoác ra treo lên móc, nói: "Có một thư phòng vô cùng lớn, rất nhiều sách."

"Ôi chao, không sai nha, cùng nhà cậu giống nhau, vẫn là một người ở, điều kiện thế này tốt lắm. Cái này, mình thế nào cũng phải chuyển ngành thôi!"

"Tử Yên." Tôn Dĩnh Sa đột nhiên nhìn về phía cô bạn, nghiêm túc hỏi: "Thầy Vương là giáo viên. Cậu không phải là thật lòng chứ?"

"Thầy giáo thì sao đâu." Tử Yên nhún vai: "Chỉ cần mình không học môn của ảnh, ảnh sẽ không phải là thầy giáo của mình. Hơn nữa, cho dù ảnh thực sự là thầy mình thì thế nào. Giám đốc công ty của mẹ mình đó, vốn là giáo sư đại học nha, vợ ông ấy trước kia cũng từng là học trò á."

Tử Yên nói xong, còn bồi thêm một câu, "Cho nên, Sa Sa, cho dù là cậu học môn của Vương Sở Khâm, cậu theo đuổi ảnh cũng chẳng có gì sai."

"Cậu đừng nói bậy." Sa Sa vội vàng đáp, như thể vừa bị đâm đến chỗ đau vậy.

Tử Yên hiểu được tư tưởng truyền thống ăn sâu vào máu của cô, cũng không tiếp tục trêu cô nữa, cười hê hê đổi đề tài.

Bởi vì ngày kia ba mẹ Sa Sa sẽ về nhà, Tử Yên đành phải về phòng ngủ, nhưng may là nam sinh theo đuổi Tử Yên cũng không xuất hiện lần nào nữa. Rốt cuộc người đó cũng có chút mặt mũi, Tử Yên cự tuyệt lại né tránh nên cũng buông tay.

Sau đó, theo thường lệ, Sa Sa lúc chạy thể dục buổi sáng gặp Vương Sở Khâm, theo thường lệ chạy cùng anh, theo thường lệ cúi đầu nghe nhạc, không nói lời nào. Ngày qua ngày lại trời càng thêm lạnh, cô cứ đi theo sau anh, cảm giác này khiến cô có cảm giác không thể chạm đến người đàn ông kia được.

Hỏi mượn sách Vương Sở Khâm, Sa Sa đã đọc xong trong nửa tháng, chỉ là cô không dám đến thẳng nhà anh, chần chần chờ chờ qua mấy ngày mới nhân lúc tan học nói chuyện.

"Tiên sinh."

Sa Sa đi đến trước bục giảng, nhẹ nhàng gọi một tiếng. Vương Sở Khâm đang dọn dẹp sách vở chuẩn bị đi, nghe vậy ngẩng đầu lên, gặp phải Sa Sa, mới giật mình hiểu được một tiếng "tiên sinh" kia.

"Đọc xong sách rồi?" Cô không mở miệng anh cũng đoán được.

Sa Sa gật gật đầu, "Chuyện đó, em muốn mượn sách khác xem, không biết..." Cô nói chuyện lại có chút ngập ngừng.

Khóe môi Vương Sở Khâm hơi hơi gợn lên, hỏi: "Lát nữa em còn có giờ không?"

"A, không có ạ."

"Vậy thuận đường cùng nhau về đi, nhân tiện đổi sách luôn."

Vương Sở Khâm nghiêng đầu, mà Tôn Dĩnh Sa, qua vài giây mới tiêu hóa xong lời của anh, sau đó vui sướng đồng ý. Anh đi trước ra cửa, cô liền bước theo sau.

Tuy nói là đi cùng được, nhưng cô không đi bên cạnh anh, luôn luôn đi sau anh nửa bước, giống hệt một cô hầu nhỏ vậy.

"Lý tính của Kant thuần phê phán, hẳn có chút mệt." Vương Sở Khâm mở đề tài trước. Nếu cả đoạn đường cứ một trước một sau đi thế này thực có chút quái dị.

"Triết học, thực sự rất khó." Cô gãi gãi đầu, mái tóc ngắn xù lên một chút, biểu tình của cô có chút buồn rầu: "Cho nên, muốn tiên sinh giới thiệu một vài cuốn sách liên quan, bằng không thực sự không thể nào hiểu được."

"Từ từ rồi sẽ đến." Vương Sở Khâm nghiêng đầu nhìn cô: "Triết học quả thực không phải là thế giới dễ hiểu. Tôi cũng chỉ là người đứng ngoài cửa, nếu em thật sự cảm thấy hứng thú, cũng có thể đi dự thính mấy môn bên ngành Triết học."

Sa Sa không nói tiếp. Đến khu nhà ở, cô liền cùng Vương Sở Khâm lên lầu. Vào cửa, cô lấy sách từ trong cặp ra trả lại cho anh.

"Mấy cuốn sách nặng như vậy em cõng hết lên lớp làm cái gì?" Vương Sở Khâm nhìn cô, thực có chút dở khóc dở cười, "Sao không trực tiếp lên lầu tìm tôi? Tôi đáng sợ đến vậy sao?"

Sa Sa lập tức lắc đầu phủ nhận, biên độ rất lớn: "Không phải. Tiên sinh là người tốt. Chỉ là, em không dám..."

"Em thật đúng là..." Vương Sở Khâm đã bị cô nhóc này làm cho nghẹn lời: "Sau này, em có gì muốn xem, hoặc muốn đổi sách cứ đi lên là được. Đừng ngốc như vậy, hiểu không?"

Giọng nói của anh rất nghiêm túc, dáng vẻ cũng như vậy, Sa Sa lập tức trôi chảy đồng ý.

"Đi vào thư phòng xem cuốn nào muốn đọc đi. Nhân tiện tôi cũng giới thiệu cho em mấy cuốn." Anh thu hồi biểu tình nghiêm túc, lấy sách trên tay cô, đi vào thư phòng.

Chiều hôm đó, sắc trời có chút âm u, thư phòng mờ mờ tối, Vương Sở Khâm mở đèn. Ngọn đèn ấm áp chiếu vào mắt, đổ vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, như thể bọc một vầng sáng nhạt dịu dàng. Tầm mắt trở lại trên giá sách, mọi điều quen thuộc dường như hỗn loạn, Dĩnh Sa dù cố gắng như thế nào cũng không thể xem hết tựa đề của một cuốn.

Mọi suy nghĩ giờ đây đều lui xuống, chỉ còn lại tiếng vang, thình thịch gấp gáp, một chút rồi lại một chút, càng lúc càng mạnh mẽ, như là có gì đương phát nổ ầm ùng đâu đó, như là tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc, có tiết tấu, nhưng là tiết tấu nhanh đến dọa người.

Tôn Dĩnh Sa vuốt ngực mình, cách một lớp áo thực dày, trời, cảm xúc này quả là thật, là tim của cô đập, là tiếng tim đập thình thịch như trống đánh reo hò, vang thẳng đến tai.

"Mấy cuốn này không tệ lắm, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu." Vương Sở Khâm tìm được sách, đưa cho cô, lại phát hiện cô ngơ ngác nhìn giá sách, không phải là hưng phấn như lần trước nhìn thấy.

"Tôn Dĩnh Sa?"

Tiếng gọi của Vương Sở Khâm kéo Sa Sa hoàn hồn, cô nghiêng đầu nhìn, ngơ ngẩn nhìn sách anh đưa, lập tức đỡ lấy. Cầm sách xong, cô liền mở miệng, "Chuyện đó, thầy, không đúng, tiên sinh, em đi trước. Cảm ơn ạ."

Còn chưa chờ Vương Sở Khâm phục hồi tinh thần, Sa Sa liền nhanh chóng chạy như chớp, để lại Vương Sở Khâm sững sờ tại chỗ.

Tôn Dĩnh Sa hốt hốt hoảng hoảng về nhà, cầm theo sách, bỏ chạy xuống lầu, vòng mấy bậc thang chạy thẳng một mạch không ngoảnh đầu lại, ngay cả MP3 cũng không còn tâm trí nào mà mang theo. Trở về đến phòng mình, cũng gần hai mươi phút, toàn thân cô đều là mồ hôi, áo khoác dán dính sau lưng.

Ngồi trước bàn học, cô xoa xoa chân, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ rồi ngây người một lát, sau đó cầm lấy điện thoại di động, nhấn số gọi điện cho Hà Trác Giai.

Hà Trác Giai dường như đang đi chơi, bên kia điện thoại có tiếng người ồn ào. Trác Giai phải tách ra đi đến nơi khác mới bắt đầu nhập cuộc nói chuyện cùng Sa Sa.

"Giờ này sao cậu gọi điện cho mình thế? Có chuyện gì sao?" Hà Trác Giai hiểu rõ, Tôn Dĩnh Sa rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho cô, bởi vì Sa Sa rất ít có việc gì mà chia sẻ mà oán giận, cuộc sống của cô sạch sẽ tựa như một tờ giấy trắng vậy.

"Ừm..." Cô ôm đầu gối. Ngoài cửa sổ, tịch dương đang dần buông xuống. Cô cụp mắt, rốt cuộc cũng nói ra câu kia:

"Giai Giai, mình nghĩ là mình có khả năng thích một người mất rồi."

"Ôi? Là thích như thế nào?"

Một tay ôm lấy đầu gối, Sa Sa nghiêng đầu, giọng nói ngập ngừng: "Hẳn là...như nữ sinh thích nam sinh vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com