5
1.
Kỳ nghỉ kết thúc, Tôn Dĩnh Sa trở lại Bắc Kinh làm việc như thường lệ, lại trải qua cuộc sống hai điểm một tuyến từ công ty đến nhà mình mỗi ngày.
Sau tết, tổ dự án của Tôn Dĩnh Sa nhận một dự án liên quan đến ứng dụng AI vào huấn luyện bóng bàn, đối phương là câu lạc bộ bóng bàn Lion Heart ở Bắc Kinh, họ muốn công ty bên này thực hiện nâng cấp đổi mới tổng thể đối với kỹ thuật phân tích AI hiện có, nếu hiệu quả tốt, còn có thể phát triển hợp tác lâu dài.
Đây là lần đầu tiên Tôn Dĩnh Sa tiếp xúc với một dự án sau khi được chuyển về nước, cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc với ứng dụng AI trong lĩnh vực thể thao, trong lúc nhất thời bận rộn đến quên trời quên đất.
Để giao tiếp tốt hơn với khách hàng và hiểu hơn tình hình ứng dụng thực tế của hệ thống hiện có, Tôn Dĩnh Sa và đồng nghiệp cùng nhau đến nhà thi đấu của đối phương tham quan thực tế.
Tôn Dĩnh Sa thật ra biết đánh bóng bàn, lúc ấy tiểu học mỗi buổi chiều sau khi tan học, trường học tổ chức các loại hoạt động ngoại khóa, Tôn Dĩnh Sa đã chọn bóng bàn. Khi Thế vận hội Paris diễn ra, cô đang học nghiên cứu sinh, Le Brun - người cùng nhóm nghiên cứu biết cô thích bóng bàn, còn dẫn cô đi xem vài trận.
Trên đường đi, đồng nghiệp lái xe, Tôn Dĩnh Sa nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế lái phụ.
Suy nghĩ của cô vô thức trở lại thời đi học, khi đó cô còn chưa nhận ra mình thích Vương Sở Khâm, nhưng mỗi ngày ăn cơm tối xong đi ra sân thể dục tản bộ luôn có thể nhìn thấy Vương Sở Khâm cùng mấy người bạn đang chơi bóng bàn.
Cô đột nhiên rất muốn biết Vương Sở Khâm bây giờ còn thích chơi bóng bàn hay không.
Tôn Dĩnh Sa vô số lần nhấn vào khung chat wechat của hai người, để trông một lát rồi thoát ra, nội dung trò chuyện bên trong vẫn dừng lại ở ngày mùng năm cô đi đón Vương Sở Khâm.
Cô không biết nên bắt đầu như thế nào.
Tình cảm luôn là một món nợ hồ đồ, nhất là tình cũ gặp lại sau nhiều năm như Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm. Ngày đó Vương Sở Khâm nói một câu như vậy, cô có thể nói là chạy trối chết. Mối liên hệ vốn đã mong manh giữa hai người nhẹ nhàng bấm một cái, cứ như vậy cắt đứt.
Nhưng nỗi sợ hãi và vướng mắc lúc đó đã qua đi, Tôn Dĩnh Sa vẫn không khống chế được muốn biết Vương Sở Khâm hiện tại đang làm cái gì. Dù sao từ sau khi bọn họ tốt nghiệp, hai người liền không còn ở cùng một thành phố nữa.
Nhưng Vương Sở Khâm không liên lạc với cô nữa, cô cũng không gửi tin nhắn.
Đến nơi xuống xe, Tôn Dĩnh Sa mới phát hiện nhiệt độ bên ngoài thấp hơn buổi sáng không ít, cái lạnh mùa xuân bất ngờ ập đến Bắc Kinh.
Chiếc áo khoác cô mặc vào buổi sáng không chống đỡ được. Áo khoác của đồng nghiệp cũng không đủ dày, cô khép áo khoác lại, lầm bầm oán giận.
“Với thời tiết xấu ở Bắc Kinh, nếu bạn trai tôi còn ở Bắc Kinh thì tốt rồi, nếu không buổi sáng anh ấy nhất định phải nhắc tôi mặc nhiều một chút.”
“Bạn trai cô đi rồi à?”
Hai người bước nhanh hơn về phía địa điểm chỉ định.
“Ừ, hai ngày nay anh ấy đi Thượng Hải công tác rồi.”
Tôn Dĩnh Sa không có thói quen xem dự báo thời tiết, lúc học đại học, Vương Sở Khâm mỗi ngày đều giúp cô xem thời tiết thành phố G, cô cũng không cần tự mình xem. Sau đó, Tôn Dĩnh Sa ở một mình, hoàn toàn dựa vào ngày tháng và người xung quanh để phán đoán thời tiết, nên thường xuyên bởi vì mưa to mà bị nhốt ở thư viện.
Nghe đồng nghiệp nói xong, cô đột nhiên biết mở miệng như thế nào.
Dùng đề tài thời tiết, động cơ không đầy đủ, lý do không đầy đủ, giống như lúc ấy cô đi tìm Vương Sở Khâm giúp đỡ, tự liệt kê cho mình một hai ba bốn năm lý do, cũng căn bản không có bất kỳ sức thuyết phục nào. Suy cho cùng chẳng qua chính cô muốn làm như vậy.
Cô không muốn cứ như vậy đứt đoạn.
Cho nên cô lập tức lấy điện thoại di động ra bắt đầu soạn tin nhắn.
Sun: “Hôm nay ở Bắc Kinh lạnh quá.”
Theo sau là biểu tượng cảm xúc chó con đông lạnh đến run lẩy bẩy, Tôn Dĩnh Sa liền chỉnh chế độ im lặng, quay lại tài khoản công việc, cũng vừa vặn gặp được người tới đón các cô từ câu lạc bộ.
2.
Mùng sáu Vương Sở Khâm trở về Bắc Kinh, từ lúc xuống máy bay, anh ta đã ngày đêm liên tục làm việc như con quay.
Trong năm mới, công ty lại có thêm vài hạng mục đấu thầu quy hoạch. Biết cạnh đó, công ty còn đang quy hoạch thăm dò lĩnh vực trò chơi internet và thành lập phòng làm việc nghiên cứu phát triển kinh doanh trò chơi chuyên môn.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi, Vương Sở Khâm cũng sẽ chuyển wechat về tài khoản cuộc sống xem qua một cái.
Chẳng qua tài khoản cuộc sống của anh không có gì khác biệt so với trước kia, thỉnh thoảng có Liễu Đinh và Đại Bàn ở trong nhóm trêu chọc vài câu, hoặc là bà Nhậm nói cho anh biết đã gửi đặc sản nhà làm cho anh, không có người nào khác liên lạc với anh.
Cũng không có Tôn Dĩnh Sa.
Rạng sáng ngày mùng một hôm đó anh nhận được đơn xin kết bạn tốt của Tôn Dĩnh Sa, đầu tiên là bối rối trong chốc lát, lại tốn ba phút tự hỏi Tôn Dĩnh Sa đang làm chuyện gì, cuối cùng vẫn nhấn đồng ý.
Rốt cuộc chuyện gì có thể xảy ra với cô ấy? Con người có thể chỉ là bởi vì ngày đó tình cờ gặp nhau trong siêu thị lại nhớ tới mình.
Cô thật đúng là đang gặp rắc rối.
Vương Sở Khâm không nghĩ tới Tôn Dĩnh Sa vừa mở miệng chính là chuyện kịch tính như vậy.
Phản ứng đầu tiên của anh là: Tôn Dĩnh Sa lại đi xem mắt. Sau đó Vương Sở Khâm nhớ tới, Tôn Dĩnh Sa đã hai mươi tám, lúc chị họ hắn hai mươi tám đứa nhỏ đều đi nhà trẻ.
Năm năm trước chị họ kết hôn, Vương Sở Khâm còn đang học nghiên cứu sinh đi tham gia hôn lễ. Tại hôn lễ, Vương Sở Khâm nhìn chị gái từ nhỏ cùng lớn lên ở trên sân khấu khóc nức nở, nhìn cặp đôi bên cạnh bởi vì chụp được hoa mà vui vẻ tưng bừng.
Anh không khỏi tự hỏi, nếu như anh và Tôn Dĩnh Sa không chia tay, hôm nay bọn họ có thể cũng đi tranh giành bó hoa này hay không, bọn họ khi nào thì sẽ kết hôn, khi đó Tôn Dĩnh Sa có thể cũng khóc nức nở như thế hay không.
Nhưng Tôn Dĩnh Sa đã bắt đầu cuộc sống mới ở Paris cách đó vạn dặm.
Cho nên, anh cũng chỉ là suy nghĩ. Suy nghĩ một chút cũng không nghĩ ra một kết quả, cứ như vậy trôi qua.
Vương Sở Khâm bị sửng sốt trước thông tin của Tôn Dĩnh Sa cả buổi, khi nghĩ đến hôn lễ của chị họ, hắn đột nhiên cảm thấy mình cũng có thể đồng ý.
Rõ ràng là yêu cầu hoang đường lại vô lý, anh lại thật sự đáp ứng, trong lòng đùa cợt chính mình, nhưng tựa hồ nghe thấy một người nào đó đang hô to: Tại sao lúc nào cũng cần phải đưa ra quyết định lý trí chứ?
Không phải giọng điệu nghi vấn, đó là anh đang biện minh cho hành vi của mình.
Thời điểm đối mặt với người nhà Tôn Dĩnh Sa, anh coi như mình đang ở trong mơ, coi như là đạo lý đối nhân xử thế, anh đã sớm hạ bút thành văn.
Chỉ có Tôn Dĩnh Sa, cô tựa như vật tổ trong giấc mơ, nhắc nhở anh - đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Những lời cuối cùng anh nói thực ra không phải là ý định ban đầu của Vương Sở Khâm. Chỉ là nghe Tôn Dĩnh Sa cằn nhằn, một lần lại một lần nhắc nhở anh tất cả đều là giả, anh cảm thấy bốc đồng không thể giải thích được, giống như không nhịn được hỏi Tôn Dĩnh Sa liệu cô có còn rời đi không.
Cô ấy rời đi rồi. Không có tin nhắn nào được gửi cho anh ta sau đó.
Vương Sở Khâm như tỉnh mộng.
Anh lại trở về thế giới hiện thực buồn tẻ nhàm chán, công việc, công việc, vẫn là công việc.
Có lẽ ngay từ đầu anh vốn không nên hy vọng xa vời cái gì.
Nhưng tin tức của Tôn Dĩnh Sa lại kéo anh vào trong mơ lần nữa.
Sun: Bắc Kinh hôm nay lạnh quá
Là con chó nhỏ giống như ngày cô kết bạn với anh.
Vương Sở Khâm cả ngày đều ở trong phòng làm việc, không chú ý tới thời tiết bên ngoài thay đổi. Anh tắt điện thoại rửa mặt, đi xuống quán cà phê.
Đầu tháng ba gió lạnh thôi qua Bắc Kinh.
Quả thật có chút lạnh, Vương Sở Khâm nghĩ.
Anh đột nhiên có cảm giác Tôn Dĩnh Sa đang ở Bắc Kinh.
Không phải thành phố G, cũng không phải Paris, mà là Bắc Kinh.
Họ thực sự sống trong cùng một thành phố.
3.
Tôn Dĩnh Sa bận rộn hết một ngày, về đến nhà, mệt mỏi trực tiếp ngã xuống sô pha
Cô lề mề xuống bếp làm bát mì cho bữa tối, lại lề mề tắm rửa, cuối cùng mới quay lại tài khoản cuộc sống của mình.
Cô có chút không muốn đối mặt với hai tin nhắn buổi chiều mình gửi đi.
Giao diện đổi xong, có tin nhắn chưa đọc từ Vương Sở Khâm gửi tới, một giờ trước.
Hope : “Đúng thế. Bắc Kinh là như vậy.”
Tôn Dĩnh Sa cảm thấy trái tim mình lại rơi về chỗ cũ.
Sun: “Dạo này anh bận gì vậy?”
Vương Sở Khâm trả lời rất chậm, Tôn Dĩnh Sa đoán có thể anh còn chưa tan làm nên không thấy tin nhắn, nhưng cô vẫn cảm thấy việc chờ đợi có chút khó khăn.
Trong lòng như đang tí tách rơi xuống một trận mưa, tiếng tích tắc thời gian cùng tiếng mưa hòa làm một.
Sắp đến rạng sáng, Tôn Dĩnh Sa ném điện thoại sang một bên, cuộn tròn trên giường đọc sách cho đến sắp ngủ thiếp đi, rốt cục cũng nghe được tiếng thông báo của tin nhắn.
Hope: “Công ty còn nhiều việc phải làm”
Hope: “Muốn anh giúp nữa à?”
Tôn Dĩnh Sa có chút bị câu đối diện này chặn lại, Vương Sở Khâm hiện tại rốt cuộc nghĩ gì về cô?
Sun: “Anh có muốn nhắc em mời anh ăn cơm theo cách này không?”
Sun: “Hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của anh Vương ạ.”
Hope: “Không phải thế.”
Sun: “Đùa thôi.”
Sun: “Nợ anh một bữa ăn.”
Sun: “Có cơ hội nhất định sẽ bù đắp.”
Hai phút sau, bên Vương Sở Khâm không có động tĩnh, Tôn Dĩnh Sa quyết định đổi đề tài để Vương Sở Khâm không cần đáp lại lời mời của cô.
Sun: “Anh vẫn còn chơi bóng bàn chứ?”
Sun: “Em nhớ hồi trung học anh và Lưu Đinh Thạc ngày nào cũng chơi với nhau.”
Hope: “Thỉnh thoảng vẫn đánh.”
Sun: “Đánh với các ông chú ở công viên à?”
Sun: “Lưu Đinh Thạc bọn họ đều không ở Bắc Kinh phải không?”
Hope: “Không”
Hope: “Chơi ở câu lạc bộ của bạn anh.”
Sun : “Câu lạc bộ nào?”
Thời khắc nào đó, con người đối với một số chuyện phát sinh sẽ có dự cảm khó hiểu.
Hope:"Lion Heart."
Tôn Dĩnh Sa đột nhiên cảm thấy, duyên phận là một thứ rất không có đạo lý.
Giống như cô và Vương Sở Khâm, rõ ràng từ nhỏ đã học cùng một thị trấn, tiểu học trung học cơ sở đều là một trường, nhưng thẳng đến trung học phổ thông mới quen biết cùng một lớp. Hay như năm nay cô về nước, hai người không gặp lại ở buổi họp lớp, ngược lại không hẹn mà gặp ở siêu thị. Giống như là một môn thể thao từ sau khi cô đi làm không rảnh để chơi, vừa vặn liên quan với công việc của cô, lại vừa vặn liên hệ với cuộc sống của Vương Sở Khâm.
Sau khi chia tay, Tôn Dĩnh Sa vẫn cảm thấy, trong tay cô và Vương Sở Khâm chính là kịch bản tình nhân yêu xa khó hiểu nhất thế giới này, diễn giải cái kết chuẩn mực cho hầu hết những người yêu xa.
Cuộc sống của cô và Vương Sở Khâm, là hai đường giao nhau tiêu chuẩn nhất.
Tôn Dĩnh Sa chỉ lo cúi đầu đi trên tuyến đường này, chưa bao giờ lệch hướng, giống như một đoàn xe lửa, vĩnh viễn chỉ chạy trên quỹ đạo đã định.
Cho tới bây giờ, từ khi cô về nước đã xảy ra tất cả, làm cho cô rốt cục ngẩng đầu lên nhìn, cô giật mình nhận ra, cuộc đời của cô chưa bao giờ là xe lửa bị ràng buộc bởi quỹ đạo đã định.
Tôn Dĩnh Sa, chỉ là người lái tàu.
Cuộc đời của Tôn Dĩnh Sa, cũng không phải là đường thẳng chỉ có duy nhất một khả năng.
Cô có thể ép mình buông tay và tiến phía trước, cũng có thể xoay người đi tìm một cơ hội tương giao với Vương Sở Khâm lần nữa.
Con đường này cô đã đi sáu năm, đi đến bạn bè đều ngầm hiểu, đi đến cha mẹ đều lo lắng đề phòng, cô vẫn không thể đi đến cuối cùng.
Cô đột nhiên không muốn đi về phía trước nữa.
Sun: “Thật trùng hợp.”
Sun: “Gần đây công ty em đang hợp tác với Lion Heart.”
Sun: “Em chịu trách nhiệm dự án đó.”
Đã một giờ sáng, Vương Sở Khâm không trả lời.
4.
Tôn Dĩnh Sa bắt đầu thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn cho Vương Sở Khâm, đều giới hạn trong ân cần thăm hỏi hằng ngày đơn giản, Vương Sở Khâm cũng sẽ trả lời, nhưng đối thoại của hai người vẫn khô khốc như bong bóng thủng lỗ, dường như thế nào cũng không thân thiện nổi.
Lần duy nhất có thể coi là trải nghiệm trò chuyện bình thường là khi Tôn Dĩnh Sa biết con mèo Vương Sở Khâm nuôi kia gọi là Đô Đô, ban đầu là mèo hoang anh nhặt được trong vành đai xanh hóa hai năm trước.
“Nhìn nó đáng thương, liền muốn cứu.”
"Anh vốn là muốn đưa nó cho người khác nuôi."
“Sao anh không gửi nó đi?”
“Không nỡ.”
Ngoại trừ không nghĩ ra đề tài gì, nguyên nhân quan trọng hơn là hai người kỳ thật đều không có thời gian nói chuyện.có
Tôn Dĩnh Sa bận rộn, Vương Sở Khâm so với cô còn bận rộn hơn. Tôn Dĩnh Sa tốt xấu gì cũng thỉnh thoảng cuối tuần còn không cần tăng ca, Vương Sở Khâm làm sếp gần như không có trạng thái nghỉ ngơi.
Tôn Dĩnh Sa làm bộ lơ đãng nhắc tới chuyện ăn cơm vài lần, chỉ là hiện tại, Tôn Dĩnh Sa muốn gặp Vương Sở Khâm một lần, ngoại trừ việc sắp xếp thời gian, giữa hai người dường như còn có nhiều thứ phải suy nghĩ hơn.
Sao lại gặp? Dùng thân phận gì gặp mặt một lần? Gặp mặt muốn nói chuyện gì? Gặp mặt có ý nghĩa gì hay không?
Nếu như Vương Sở Khâm và cô đều mười tám tuổi, Tôn Dĩnh Sa sẽ không lo lắng những điều này, coi có thể sẽ không quan tâm bất chấp đi gặp Vương Sở Khâm một lần. Nhưng Tôn Dĩnh Sa và Vương Sở Khâm hai mươi tám tuổi, đã không còn thời gian mười năm tiếp theo để quay đầu lại.
Không ngoài dự liệu, Vương Sở Khâm khéo léo từ chối.
Hai người nói chuyện cứ như vậy không nóng không lạnh mà duy trì.
Đầu tháng tư, hệ thống AI thế hệ đầu tiên được cập nhật do nhóm dự án của Sun Yingsha thiết kế đã bước vào giai đoạn thử nghiệm và câu lạc bộ đã đề xuất rằng họ có thể tiến hành thử nghiệm thực tế tại câu lạc bộ.
Vì thế, Tôn Dĩnh Sa mang theo mấy người trong tổ dự án đến câu lạc bộ lần thứ hai.
Bởi vì là ngày làm việc, trong câu lạc bộ không có nhiều người chơi bóng. Nhân viên tiếp đón đoàn người Tôn Dĩnh Sa nói, hôm nay ông chủ câu lạc bộ hẹn bạn bè chơi bóng ở trong sân, vừa vặn thử nghiệm hệ thống cập nhật lần này.
Vì vậy nhân viên công tác dẫn bọn họ đến một gian sân bóng khác, địa điểm không tính là quá lớn, bên trong chỉ đặt một cái bàn bóng, xung quanh đặt một ít thiết bị chuyên nghiệp, Tôn Dĩnh Sa suy đoán nơi này hẳn là sân thi đấu chính thức của câu lạc bộ.
Lúc này ông chủ câu lạc bộ đang làm nóng người bên cạnh sân, thấy đám người Tôn Dĩnh Sa tới, dừng động tác lấy khăn lông lau khô mồ hôi, bắt lấy tay Tôn Dĩnh Sa vừa vươn ra.
“Mã Long”
“Xin chào ông Mã, tôi là Tôn Dĩnh Sa của công ty Shark, là người phụ trách dự án hệ thống phân tích kỹ thuật AI bóng bàn của ngài.”
“Gọi tôi là Long ca là được rồi.”
Mã Long ấm áp cười cười, Tôn Dĩnh Sa mỉm cười theo tiêu chuẩn nghề nghiệp.
"Vâng, Long ca, nhân viên chúng tôi sẽ điều chỉnh thử hệ thống trước, bạn của anh đến chưa?"
Tôn Dĩnh Sa ra hiệu cho mấy nhân viên công tác, mấy người họ nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị kiểm tra thiết bị bên cạnh sân.
“Anh ấy đi thay quần áo, lập tức tới.”
"Vâng, bởi vì chỉ đơn giản kiểm tra, anh cùng bạn của anh đánh một ván là được. Hệ thống sẽ cung cấp cho anh các phân tích kỹ thuật và chiến thuật cơ bản dựa trên thông tin thu thập được trong ván đấu này, cũng như đề xuất tối ưu hóa cho một số bảng cụ thể,...”
Tôn Dĩnh Sa giới thiệu đơn giản với Mã Long phần ưu hóa và cập nhật hệ thống của bọn họ. Mã Long chăm chú nghe, thỉnh thoảng khen ngợi một hai câu.
Thật sự là một ông chủ bên A hòa hảo dễ gần, Tôn Dĩnh Sa ở trong lòng thầm nói, hy vọng lúc thay đổi đừng yêu cầu quá nhiều.
Tôn Dĩnh Sa đang nghĩ ngợi, Mã Long lại đột nhiên hướng vào cửa bên kia hô một tiếng.
“Này, Đại Đầu, đến đây, chuẩn bị bắt đầu.”
Nghe được xưng hô quen thuộc này, lòng Tôn Dĩnh Sa run lên, theo hướng Mã Long quay đầu nhìn tới.
Cho nên nói duyên phận thật sự phi thường không thể giải thích.
Vương Sở Khâm đang từ cửa đi vào, cả người là quần áo thể thao màu đen, trong tay còn kéo một cái vali nhỏ màu đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com