xii. tuyệt tình
"sung hanbin, em cũng thật tuyệt tình."
/zh/
rõ ràng vẫn chưa tới mùa hè nhưng cái nắng đầu giờ chiều vẫn đủ để khiến người ta nhăn mặt. sung hanbin đứng dưới cái nắng chói chang ấy, bắt đầu những bước khởi động cơ bản cho buổi tập luyện hàng tuần của cậu. đội bóng rổ của sung hanbin đang tiến vào giai đoạn nước rút để chuẩn bị cho chuỗi trận đấu sắp tới, vì vậy những buổi luyện tập cũng ngày càng dày đặc hơn, vừa hay đây lại là điều sung hanbin mong muốn.
với tần suất luyện tập và cả việc học trên lớp thì đúng là chẳng có thời gian đâu để mà nhớ đến anh ấy. nhưng sung hanbin lại không nhận ra mình lại vừa nhớ đến người kia.
sân tập bỗng dưng ồn ào hơn, thu hút sự chú ý của sung hanbin. cậu nhìn về phía âm thanh xôn xao, thì ra là có lớp mang dụng cụ ra sân phía đối diện để học thể dục. sung hanbin nhìn một chút rồi cũng không quan tâm nhiều, tiếp tục động tác vẫn đang làm dở. vừa dời mắt đi, lại như thấy được điều gì đó, sung hanbin lập tức quay đầu. quả nhiên là anh ấy.
đằng sau đám người nhốn nháo kia, chương hạo chậm rãi đi theo phía cuối hàng, bộ đồng phục thể dục có chút quá khổ so với anh, khiến người kia trở nên bé nhỏ lạ thường. vừa đi ra khỏi mái che, chương hạo liền đưa tay lên che mắt vì chói nắng. nhìn gương mặt nhăn tít lại của người kia, lại còn hệt như mèo nhỏ mà ngáp dài một cái, sung hanbin không nhịn được bật cười thành tiếng.
chương hạo luôn là như vậy, so với mấy trò vận động thì anh thích ngồi dài trong phòng đọc sách hơn. mà sung hanbin cũng nghĩ anh hợp với việc đó hơn, nhớ có lần chương hạo đội nắng đi xem sung hanbin thi đấu, cuối cùng người chạy nhảy cả một buổi trên sân như cậu thì không sao, anh lại sốt cao một trận khiến sung hanbin đứng ngồi không yên.
hôm nay thành viên đội bóng rổ để ý rằng đội trưởng của bọn họ rất mất tập trung. mọi khi dù chỉ là tự luyện tập thì sung hanbin đều rất nghiêm túc, yêu cầu rất khắc khe, vậy nên dù hôm ấy không có huấn luyện viên hay thầy hướng dẫn thì bọn họ vẫn tin tưởng tuyệt đối vào đội trưởng. thế mà cái người ấy hôm nay không biết ăn nhầm thứ gì, chốc chốc lại ngó nghiêng trái phải, lại còn rất hay sửng người.
chương hạo mau ra khỏi đầu của em đi.
biết trạng thái hôm nay của bản thân không được tốt, sung hanbin cũng không cố tham gia để làm giảm tiến độ luyện tập của mọi người. cậu xin nghỉ một lát rồi ra một góc ngồi bệt xuống, ngây ngốc nhìn về phía đối diện.
lớp của anh đang học nhảy cao, nhìn chương hạo ngồi dưới nắng gắt lại còn không chịu mang theo bất cứ vật dụng gì để che nắng khiến sung hanbin lo lắng không thôi. nhưng nhìn lại tình trạng của mình cũng không khác anh là bao, cậu cũng chỉ đành ngồi im quan sát người kia. vì nhìn từ khoảng cách xa nên sắc mặt trắng bệch của chương hạo cậu không thể nào thấy được, chỉ thấy anh cuộn tròn người ôm lấy đầu gối, trông có vẻ không quá thoải mái. mãi cũng đến lượt chương hạo bước lên thực hiện động tác, sung hanbin chăm chú nhìn theo anh không bỏ lỡ một khoảnh khắc nào. ngay khi chương hạo gần chạm tới được điểm giậm nhảy thì bỗng dưng lảo đảo, ngã rầm xuống trước sự ngỡ ngàng của nhiều người, thanh xà rơi xuống vang lên một tiếng chói tai.
sung hanbin trợn tròn mắt, không một chút suy nghĩ vứt chai nước trong tay chạy đến chỗ anh.
"hình như cậu ấy ngất xỉu rồi."
"phải làm sao đây, đưa cậu ấy đến phòng y tế đi."
"các em tản ra, đừng vây lấy em ấy." là tiếng của giáo viên thể dục, ngay khi giáo viên định xốc người chương hạo dậy thì sung hanbin cũng vừa kịp chạy tới.
cậu vội vã chen qua đám người đang vây xem, nhìn chương hạo bất tỉnh nằm ở đó, lòng nóng như lửa đốt.
"để em đưa anh ấy đến phòng y tế."
không đợi giáo viên của anh đồng ý, sung hanbin đã vội nâng người chương hạo cõng lên lưng mình, nhanh chóng chạy đi.
sau khi nghe nhân viên y tế bảo anh chỉ bị say nắng mà ngất xỉu, nghỉ ngơi một chút sẽ tỉnh lại thì hàng lông mày nhíu chặt của sung hanbin mới dần giãn ra. nhìn sắc mặt tái nhợt cùng đôi môi khô khốc lẫn cánh tay đang ghim kim truyền nước của chương hạo, sung hanbin đau lòng không thôi. đúng là chưa bao giờ hết khiến người khác lo lắng mà.
cậu cứ ngồi nhìn anh như vậy, canh chừng chương hạo, để khi mở mắt ra, người anh nhìn thấy đầu tiên chính là sung hanbin. vậy mà sung hanbin quên mất mình đã bỏ đi giữa buổi tập, cho tới khi có một thành viên trong đội đến tìm mới sựt nhớ ra.
"hanbin, huấn luyện viên đến rồi. thầy ấy muốn tập họp đội hình."
sung hanbin chần chừ liếc nhìn chương hạo một cái, linh cảm trong lòng khiến cậu không muốn rời đi một chút nào. lại nhìn thấy phía cửa là bạn học của chương hạo, hình như đã đến đây từ sớm nhưng sợ quấy rầy đến hai người nên không tiến vào. sung hanbin thở dài, lại quay đầu nhìn chương hạo rồi rời đi với đồng đội của mình. không quên dặn dò bạn cùng lớp chăm sóc anh.
sau khi cậu rời đi không lâu, chương hạo cũng từ từ tỉnh lại. anh khó khăn mở mắt, trước mặt chỉ toàn một màu trắng xóa, còn đầu thì đau như búa bổ. chương hạo nhắm mắt lại một hồi rồi mới chậm rãi mở ra một lần nữa, lúc này đã có thể nhìn rõ đây là phòng y tế. à ban nãy mình tự dưng lại ngất xỉu.
"hạo, cậu tỉnh lại rồi sao?"
chương hạo ngẩn ra một chút mới nhận ra trước mặt là lớp trưởng của mình. anh gật gật đầu với người kia ra hiệu mình không sao, rồi ngó nghiêng quanh phòng như tìm kiếm thứ gì đó.
"à ban nãy còn có các bạn trong lớp đến nữa, nhưng vẫn còn trong tiết học nên tớ bảo mọi người về rồi. còn mình tớ ở đây với hạo thôi."
chương hạo tiếp tục gật đầu rồi như mệt mỏi mà nằm xuống, kéo chăn che kín mặt. kang sungmin - lớp trưởng của chương hạo, tuy là người rất cởi mở và nhiệt tình, còn thường xuyên quan tâm đến anh nhưng chương hạo lại không quá thân thiết. vậy nên anh cũng chẳng biết nói gì với người kia, chỉ biết nhắm mắt nghỉ ngơi để thoát khỏi bầu không khí gượng gạo.
kang sungmin cũng không có vẻ gì là muốn rời đi, tiếp tục ngồi bên cạnh giường bệnh. nằm một lúc, chương hạo không nhịn được tò mò mà quay sang hỏi lớp trưởng.
"lớp trưởng, người đưa tớ đến đây là ai vậy?"
không hiểu vì sao mà kang sungmin không thể trả lời ngay, chương hạo tưởng rằng hắn cũng không biết nên định quay đi thì kang sungmin nhanh chóng tiếp lời. cứ như nếu bỏ lỡ lần này thì sẽ không còn cơ hội để nói ra nữa vậy.
"là tớ cõng cậu tới."
như nghe phải điều gì ngoài ý muốn, chương hạo từ tròn mắt ngạc nhiên chuyển sang im lặng, nhìn ánh mắt anh dần ảm đạm đi sau khi nghe câu trả lời của mình, kang sungmin bỗng thấy khó chịu trong lòng.
"vậy... cảm ơn cậu nhé."
"không sao, dĩ nhiên tớ phải giúp hạo rồi, đó là nghĩa vụ của tớ mà." rất nhanh người kia đã khôi phục lại dáng vẻ tươi cười, vờ như vô tư mà đáp lời chương hạo.
sau khi nghe được đáp án kia, chương hạo cũng chẳng để lọt tai thêm điều gì, người bên cạnh có ra sức bắt chuyện như thế nào anh cũng chỉ cười trừ cho qua.
rõ ràng ban nãy anh đã thấy người kia.
ngay từ lúc ra sân học thể dục chương hạo đã nhìn thấy sung hanbin rồi, chỉ là anh vờ như không thấy mà thôi. anh không muốn tỏ ra rằng bản thân còn quan tâm đến cậu. suốt cả buổi chương hạo cũng không nhìn sung hanbin, nên đâu thể nào biết được ánh mắt của cậu trước sau đều chưa từng rời khỏi người mình. chỉ là ngay trước lúc ngất xỉu, vào khoảnh khắc mà chương hạo ngã xuống, anh thấy sung hanbin nhìn chằm chằm về phía mình.
rõ ràng là đã nhìn thấy anh, rõ ràng nhìn thấy anh ngã xuống, vậy mà đến gặp anh lấy một lần cũng không được sao? vẫn nhớ ngày trước dù anh có bị thương cỏn con chẳng đáng vào đâu, sung hanbin cũng đều sẽ cuống hết cả lên mà vây quanh anh, miệng thì không ngừng cằn nhằn nhưng nét dịu dàng cùng quan tâm không hề che giấu. nhìn tình trạng bản thân hiện tại, chương hạo lại thấy hiện thực thật phũ phàng.
sung hanbin, em cũng thật tuyệt tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com