xix. anh tin em
"anh tin em có thể làm được."
/zh/
còn cách giờ tan học tầm năm phút, sung hanbin đã vội dọn hết sách vở trên bàn, ôm balo trước ngực, nhịp chân nhìn giáo viên vẫn đang miệt mài giảng bài phía bên trên. chốc chốc lại liếc nhìn đồng hồ, canh vừa đúng lúc chuông hết tiết reo liền chuồn ra khỏi lớp từ cửa sau.
cậu gấp không đợi được mà chạy thẳng một mạch xuống dãy tầng hai nơi lớp chương hạo học. vừa xuống tới thì thấy lớp anh vẫn chưa có dấu hiệu ra về, đành yên lặng đứng một góc chờ đợi.
biết người kia không thích ồn ào thu hút sự chú ý, nên dẫu sung hanbin có dõng dạc tuyên bố muốn theo đuổi anh, lần này cũng không dám làm gì quá khích. chỉ đơn giản như mọi khi, chờ anh cùng tan học, cùng anh đi ăn, cùng anh giải bài tập,.... dù tiến triển so với sung hanbin mong đợi có chút chậm chạp nhưng chương hạo không tỏ vẻ gì là khó chịu cũng đủ làm cậu thỏa mãn rồi. vì vậy sung hanbin theo phương châm chậm mà chắc với mục tiêu tán đổ người kia.
"anh hạo!"
thoáng thấy chương hạo vừa bước chân ra khỏi lớp, sung hanbin liền mừng rỡ gọi to.
chương hạo bị tiếng gọi kia làm cho giật mình, khẽ nhíu mày. bạn bè xung quanh cũng vì sự xuất hiện của sung hanbin mà bắt đầu bàn tán, video cậu tỏ tình anh hôm ấy có lẽ cũng đã lan khắp toàn trường rồi. ai nấy đều cố thả chậm hành động của bản thân một cách tự nhiên nhất để nán lại hóng hớt.
sung hanbin lập tức nhận ra bầu không khí có chút kì lạ, vội vàng chạy tới bên cạnh chương hạo, nở nụ cười lấy lòng rồi kéo tay anh đi. còn sợ anh khó chịu mà bao lấy người lớn hơn giữa hai cánh tay mình, tránh để chương hạo va phải đám đông đang xì xầm bàn tán. ánh mắt cậu quét qua từng người như muốn tuyên bố đừng hòng ai động đến chương hạo.
khi ra đến sân trường, để ý xung quanh đã thưa bớt học sinh, cậu mới từ từ tách người ra khỏi anh.
"hôm nay em không có lịch luyện tập sao? mọi hôm ngày nào cũng đến sân mà."
chương hạo tỏ ra không để ý đến hành động của sung hanbin, thản nhiên mở lời.
"không có." người bên cạnh lập tức trả lời.
"thật không?" như không tin tưởng lắm, chương hạo quay sang hỏi lại một lần nữa.
anh nghi ngờ tên nhóc này vì muốn tan học chung với anh mà trốn luyện tập. nếu thật là như thế, chắc chắn chương hạo sẽ lập tức dạy dỗ cho sung hanbin một trận ngay tại đây.
"em nói thật mà. ngày mai thầy park muốn gặp mặt cả đội để dặn dò một số việc. còn hôm nay thầy cho nghỉ tập một hôm. em vẫn rất chăm chỉ luyện tập đó, anh cứ không tin em."
sung hanbin bĩu môi nhìn anh, nói xong còn tủi thân đá những hòn sỏi ven đường.
chương hạo biết vị thầy park mà người kia nói chính là giáo viên hướng dẫn của đội bóng rổ, chút nghi ngờ ban nãy cũng vì một câu nói của sung hanbin mà tan biến không còn lại gì. anh nhìn nhóc con lại bày trò giận dỗi, thở dài xuống nước làm hòa.
"được rồi, anh tin em. anh chỉ sợ em chểnh mảng luyện tập thôi. bây giờ kiếm gì đó ăn nhé."
người mới một giây trước còn xụ mặt, chỉ vừa nghe anh chủ động đề nghị đi ăn chung liền vui vẻ cười toe toét, liên tục gật đầu.
qua ngày hôm sau, đúng như sung hanbin nói, thầy hướng dẫn của bọn họ tập trung đội tuyển để dặn dò. suốt cả một buổi, thầy park luôn miệng động viên tinh thần của cả đội, cũng không quên răn dạy những thiếu niên đang tràn đầy nhiệt huyết kia không được chủ quan, hành động liều lĩnh. đồng hành cùng nhau suốt một năm học qua, ông tin tưởng vào khả năng của bọn nhóc nhưng cũng không vì thế mà quá tự tin.
sau gần một giờ đồng hồ, cuối cùng cả đội cũng giải tán, trở về để chuẩn bị cho buổi tập luyện tiếp theo. ngay khi sung hanbin vừa định cùng đồng đội rời đi thì bị thầy hướng dẫn của mình gọi lại.
mang trên vai trọng trách của một người đội trưởng, sung hanbin biết ông gọi mình ở lại để làm gì. cậu cũng tự ý thức được trách nhiệm của bản thân, bấy lâu nay luôn dẫn dắt cả đội rất tốt, khiến thân là một người thầy như ông rất hài lòng.
thầy park nói một hồi, dừng lại nhìn sung hanbin rồi tiếp lời.
"trận chung kết sắp tới thật sự rất quan trọng, không chỉ có thể đưa trường chúng ta lên vị trí đầu bảng, mà người thể hiện xuất sắc trong trận sẽ được lựa chọn để thi đấu cho đội tuyển thành phố."
mắt sung hanbin mở to, cậu hiểu được ý của thầy mình. được vào đội tuyển cấp thành phố, có cơ hội để thi đấu quốc gia đối với một đội tuyển cấp trường như họ thật sự là một bước ngoặt lớn để tiến xa hơn.
"em biết thầy muốn nói gì mà phải không? sung hanbin, thầy kì vọng vào em rất nhiều."
sung hanbin siết chặt tay, cậu muốn nắm chắc cơ hội này, dứt khoát gật đầu với thầy hướng dẫn.
một lúc sau, sung hanbin lễ phép cúi chào thầy rồi tiến về phía cửa. vừa bước ra ngoài liền thấy dáng người quen thuộc đang đứng chờ cậu. là anh.
hôm nay chương hạo có tiết tự học, vừa hay ra về cùng lúc với sung hanbin nên anh ghé qua phòng thể chất để chờ người kia. đứng ngẩn người chưa bao lâu thì sung hanbin cũng xong việc. chương hạo nhìn cậu, vẫy tay ra hiệu, sung hanbin liền vui vẻ chạy về phía anh.
hai bóng người cao xêm xêm cùng đi dưới sân trường, người nhỏ hơn hớn hở kể đủ chuyện trên trời dưới đất cho anh nghe, thuật lại lời thầy park nói ban nãy một câu cũng không sót. còn anh thì vẫn như mọi khi, chăm chú lắng nghe.
"thầy bảo nếu biểu hiện tốt trong trận chung kết sẽ có thể vào đội tuyển cấp thành phố đó. anh nghĩ em có khả năng không?"
thiếu niên hãnh diện nói với anh, còn không quên nhấn mạnh thầy chỉ dặn dò mỗi một mình cậu thôi đấy. chương hạo bật cười, dáng vẻ muốn được khen này của sung hanbin thật sự rất đáng yêu.
"anh tin em có thể làm được."
chương hạo xoa đầu cậu, khẳng định một câu.
"anh thật sự nghĩ em sẽ được chọn sao? vậy còn ngôi vị vô địch, đội của em sẽ giành được đúng không?"
sung hanbin cứ như cún con vẫy đuôi, vui vẻ quấn quanh người anh.
"sẽ được, anh tin em."
nghe được lời này của anh, sung hanbin như nắm chắc được phần thắng. một câu công nhận của anh đối với cậu mà nói còn có tác dụng hơn bất cứ phần thưởng hay lời khen ngợi nào. cậu muốn anh tự hào về mình, muốn anh thấy cậu cũng có mặt ưu tú.
sung hanbin bỗng nhiên suy tư một chút, im lặng sắp xếp câu chữ trong đầu rồi từ từ mở lời.
"nếu như em thật sự làm được, vậy liệu anh có thể-" đồng ý hẹn hò với em được không?
"không còn sớm nữa, nhanh về thôi."
câu nói trên môi còn chưa nói hết, chương hạo đã vội ngắt lời. anh đoán được cậu sẽ nói gì. và hiện tại anh chưa muốn trả lời câu hỏi ấy.
chương hạo tự nhận bản thân không đủ can đảm, đứng trước tình cảm dồn dập của sung hanbin, anh bất giác lo sợ. cảm giác lo được lo mất này khiến chương hạo không cách nào một lần nữa mở lòng. anh nhận ra được sung hanbin thích mình là thật, nhưng lại không chắc tình cảm ấy có thể tới đâu, liệu vị trí của mình trong trái tim cậu có đủ vững chắc để anh một lần nữa đánh cược. dù biết bản thân không thể mãi trốn tránh nhưng ít nhất ở hiện tại, anh không muốn đề cập đến vấn đề này.
"hôm đó em chỉ cần thi đấu hết sức mình là được." như sợ phản ứng của mình sẽ khiến sung hanbin nhụt chí, chương hạo liền dặn dò thêm.
"dạ, em biết rồi." cậu thở dài đi theo sau lưng anh.
chắc anh ấy cần thêm thời gian, lại chờ một chút nữa vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com