Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

xv. bắt đầu lại

"vậy thì cứ một lần nữa bắt đầu lại đi."

/zh/

ngay sau khi đi học lại, chương hạo liền không chờ nổi mà tìm kang sungmin hỏi rõ mọi chuyện. không phải anh không tin lời sung hanbin, ngược lại việc sung hanbin bỏ rơi mình mới là điều khiến chương hạo cảm thấy hoang đường nhưng vẫn ép bản thân tin tưởng, anh chỉ muốn hỏi rõ kang sungmin tại sao lại nói dối mà thôi.

vả lại chương hạo phải tự mình giải quyết chuyện này trước khi sung hanbin nổi điên mà đi tìm kang sungmin tính sổ. lúc ở bệnh viện, anh chỉ mới mập mờ ám chỉ chuyện kang sungmin giả vờ bản thân là người đưa anh đến phòng y tế thôi mà đã khiến sung hanbin tức tối đứng bật dậy muốn cho tên kia một bài học. chương hạo nhìn người nhỏ hơn mang cả một bụng tức giận, chỉ biết xuống nước dỗ dành, tránh để cậu bốc đồng mà làm chuyện gì ảnh hưởng đến bản thân.

ngày hôm đó chương hạo hẹn kang sungmin ở quán cafe mọi khi, thấy hôm nay anh chủ động với mình, kang sungmin còn âm thầm mở cờ trong bụng. ngờ đâu sau khi nghe những lời chất vấn từ chương hạo, sắc mặt hắn bỗng chốc xấu đi. nói chuyện được một hồi, tình hình ngày càng tệ dần, kang sungmin có mười cái miệng cũng không thanh minh nổi. 

hắn biết trong lòng chương hạo, sung hanbin ở vị trí nào, cũng biết bản thân vĩnh viễn không thể nào thay thế được sung hanbin. chỉ là ngay lúc mối quan hệ của chương hạo và người kia có dấu hiệu rạn nứt, hắn liền cho rằng cơ hội của mình đã tới, cứ thế không chút suy nghĩ mà kéo chương hạo về phía mình. mặt dù kang sungmin biết rõ, anh chỉ đang giả vờ không quan tâm sung hanbin mà thôi, mà hắn chẳng qua cũng chỉ là công cụ để anh thực hiện điều đó, chương hạo chưa từng thật sự mở lòng với hắn.

"tớ thích cậu, chương hạo. thích rất lâu rồi."

nhìn kang sungmin cúi đầu nhìn chăm chăm mặt bàn, nói ra lời bày tỏ nhưng lại không dám đối diện với anh, chương hạo cũng chỉ biết bất lực mà thở dài.

"lớp trưởng, cậu biết mà, tôi không thích cảm giác bị lừa. dù cho lời nói dối của cậu có bắt nguồn từ tâm tư gì đi nữa thì cũng đừng biến tôi thành kẻ ngốc chứ." anh không mặn không nhạt mà đáp lời người kia.

"nhưng tớ thật sự thích cậu, vậy nên mới làm như vậy. tớ nghĩ làm thế sẽ có thể đến gần cậu hơn, tớ sai rồi, chương hạo."

người đối diện nỉ non tên mình, dáng vẻ chật vật đến đáng thương nhưng lại chẳng thể khiến trong lòng chương hạo nổi chút gợn sóng. hoá ra không thích chính là không thích. cảm giác của anh bây giờ liệu có phải sung hanbin cũng đã từng trải qua hay không? từ đầu vốn đã không thích, thì có đơn phương cố gắng bao nhiêu cũng bằng không mà thôi. mười năm ở bên, nhiều năm yêu thầm, đều là do anh tự nguyện ôm tâm tư với cậu, sung hanbin vốn chẳng có nghĩa vụ phải đáp lại bất cứ điều gì, mà chương hạo cũng chẳng có quyền gì để mà giận dỗi cả.

vừa nghĩ đến điều đó, khoé mắt anh liền không tự chủ được mà ươn ướt. chương hạo cũng không có tâm trạng để mà dây dưa thêm, nhanh chóng đứng dậy muốn rời đi. kang sungmin như đoán trước được hành động của anh, vội vàng kéo tay chương hạo lại, siết chặt đến mức cổ tay anh hằn cả dấu đỏ.

"chương hạo, làm ơn cho tớ một cơ hội đi mà, tớ thích cậu, làm ơ-"

"thằng khốn, mày buông anh ấy ra!"

kang sungmin chưa kịp nói dứt câu thì một giọng nói khác đã cắt ngang, mang vẻ phẫn nộ không che giấu, âm thanh lớn đến nổi thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

chương hạo chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị kéo về phía sau, còn người vừa đeo bám anh không buông là kang sungmin thì đã ngã sõng soài ra đất, trên mặt còn in dấu đỏ như muốn bật máu vì bị tác động lực.

"sung hanbin, em làm gì vậy, sao em lại ở đây?"

thấy sung hanbin còn định tiếp tục lao vào người đang nằm dưới đất, chương hạo hốt hoảng ôm chặt lấy cậu.

"hanbin, bình tĩnh lại đi, mọi người đang nhìn đó."

lồng ngực sung hanbin phập phồng vì tức giận, cậu nhắm mắt thở hắt ra một hơi rồi dứt khoát kéo anh ra khỏi quán. bỏ mặt tên vừa bị mình cho một đấm vẫn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

hai người đi đến một con hẽm gần đó, chương hạo lúc này thật sự tức giận rồi. anh muốn tự đến đây giải quyết với kang sungmin cũng vì biết tính cách trẻ con bốc đồng của sung hanbin, vậy mà đứa nhóc này vẫn là đến gây chuyện.

ngay lúc anh định mắng mình thì sung hanbin liền đưa bàn tay đỏ ửng, có vết trầy xước còn đang chảy máu lên trước mặt chương hạo.

"anh ơi, em đau."

"em đánh người ta đến bật cả máu mũi, người ta chưa than em còn dám than đau."

chương hạo vươn tay gõ đầu sung hanbin một cái, người kia liền từ biểu cảm đáng thương chuyển sang mếu máo. chương hạo hết cách chỉ biết thở dài.

"thôi được rồi, về nhà anh băng bó cho."

thế là đuôi cún của sung hanbin lại vểnh lên tận trời, ngoan ngoãn đi theo anh về nhà.

"anh ơi, chuyện em nói ở bệnh viện, là em nghiêm túc đó..."

sung hanbin đang đi thì bắt đầu lí nhí. vừa nói vừa quan sát sắc mặt của chương hạo, sợ mình lại lỡ lời nói gì sai sẽ lại phá hỏng mối quan hệ vừa tốt lên được một chút của bọn họ.

"chuyện đó... anh đồng ý với em. chỉ là anh nói rồi, anh sẽ không tiếp tục thích em nữa. em cũng không cần cảm thấy có lỗi với anh rồi miễn cưỡng chính mình."

"thật sao anh!" sung hanbin vui vẻ bắt lấy vai chương hạo "em không miễn cưỡng, em thật sự muốn làm rõ cảm xúc của bản thân. em cũng không cần anh tiếp tục thích em, trước đây là em sai, hiện tại anh không muốn thích em nữa em hiểu mà."

nhưng em sẽ một lần nữa khiến anh thích em.

"sung hanbin, mấy tháng qua, em đúng là trưởng thành hơn rồi." chương hạo mỉm cười vỗ nhẹ mái tóc bồng bềnh của cậu.

thiếu niên trước mặt từng vô cùng kiêu ngạo, vừa hiếu thắng vừa bốc đồng, trong mắt anh sung hanbin luôn là một đứa con nít cần anh bao dung mà bỏ qua mọi điều. ngày hôm nay sung hanbin vẫn là cậu nhóc trong mắt anh, nhưng dường như đã trưởng thành hơn rồi.

lại nhớ tới ngày ấy trong phòng bệnh, không biết bao lâu rồi cả hai mới nói chuyện với nhau nhiều đến thế. à không, phải là sung hanbin nói, còn chương hạo lẳng lặng lắng nghe tâm tư của người kia.

ngày ấy cậu nắm chặt lấy tay anh, cố nén vẻ nghẹn ngào mà bày tỏ.

"chương hạo, gần đây em vẫn luôn suy nghĩ rất nhiều, em biết trước đây mình đã làm sai nhiều thứ, là anh luôn bao dung cho em. cho tới một ngày anh không cần em nữa, em mới biết mình đã tệ đến mức nào, tổn thương anh nhiều ra sao. em không chắc anh có bằng lòng tha thứ cho em không nữa, chính em còn thấy giận bản thân mình."

chương hạo vỗ nhẹ lên bàn tay đang run rẩy nắm lấy tay mình, khiến cậu phần nào ổn định lại cảm xúc.

"anh không giận em. à không, có giận, giận rất nhiều. nhưng anh sớm đã quên rồi, hanbin đừng tự trách nữa nhé."

sau khi nghe được câu trả lời của anh, sung hanbin không nhịn nổi nữa mà thút thít khóc. trong cơn nấc vẫn cố gắng nói.

"em, em biết hiện tại mình nói điều này là ích kỉ. nhưng mà mình đừng xa cách như bây giờ được không anh, em không chịu nổi."

cậu càng nói càng khóc lớn hơn khiến chương hạo luống cuống tay chân không biết dỗ dành ra sao.

"em cũng không dám chắc tình cảm mình đối với anh là gì. em thật sự chưa thích ai bao giờ, vậy nên em không dám nói là mình thích anh, em sợ nếu trong lúc xúc động lại nhầm lẫn đó là tình yêu, vậy thì sẽ lại xấu xa mà làm tổn thương anh mất. nhưng tình cảm của em chắc chắn là thật, em chỉ cần thời gian để xác định đó là thứ tình cảm gì mà thôi. hạo, cho em một cơ hội bắt đầu lại với anh nhé?"

dáng vẻ nghiêm túc của sung hanbin khiến anh cảm thấy bối rối. lời nói của cậu quá mức chân thành, chương hạo không biết mình có nên một lần nữa tin vào sung hanbin hay không. anh sợ tổn thương là thật, nhưng anh vẫn còn yêu sung hanbin cũng là thật.

"cho anh một chút thời gian..."

vậy thì cứ một lần nữa bắt đầu lại đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com