xxi. một lần nữa
"một lần nữa thích em có được không?"
/shb/
không nằm ngoài dự đoán của sung hanbin, chương hạo thật sự tức giận.
anh yên lặng không nói gì, lặng lẽ kéo chăn lên che kín mặt rồi quay lưng về phía sung hanbin.
cậu biết anh không muốn nói chuyện với mình ngay lúc này, cũng sợ bản thân càng nói lại càng sai, vậy nên sung hanbin chỉ im lặng ngồi cạnh giường, nhìn chằm chằm bóng lưng của anh.
"em rốt cuộc bao giờ mới biết suy nghĩ đây?"
bầu không khí im lặng một hồi lâu, cuối cùng chương hạo là người phá vỡ. anh vẫn như cũ quay lưng, giọng nói đều đều phát ra từ trong chăn.
sung hanbin không trả lời anh, chỉ khẽ thở dài.
"em hành xử bốc đồng không phải lần đầu, trước đây anh đều có thể bỏ qua. nhưng lần này, đến cả cơ hội quan trọng như vậy em lại nói bỏ là bỏ. sung hanbin, em thấy có đáng không?"
chương hạo vừa nói vừa quay người đối diện với sung hanbin, trong ánh mắt là nỗi phiền muộn thấy rõ. anh tự trách bản thân đã cản trở người kia.
"đáng! em không bốc đồng, có cho em chọn lại cả trăm lần thì em vẫn làm vậy thôi." sung hanbin cũng không chịu thua, dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng mà trả lời.
"em!" người nằm trên giường vốn đã mang một bụng tức giận, sau khi nghe câu trả lời của cậu lại càng không kiềm chế được cảm xúc. chương hạo nhíu chặt mày nhìn sung hanbin.
nhìn thấy chương hạo bất mãn với mình, sung hanbin cảm thấy rất ấm ức. cậu vẫn không biết bản thân làm sai ở đâu, sao anh cứ luôn phải khó khăn với mình như vậy.
"trận đấu thì quan trọng hơn anh sao? anh có biết cảm giác của em khi nghe tin anh gặp tai nạn là như thế nào không? em đã sợ đến mức nào anh làm sao biết. à mà anh cũng đâu có quan tâm, em thích anh nhiều đến thế, coi anh quan trọng đến thế, anh đâu thèm để ý."
sung hanbin càng nói càng tủi thân, không ý thức được lời nói của mình có bao nhiêu tổn thương. không ngừng được mà tiếp tục chất vấn.
"em ở sân thi đấu, không biết anh đang ra sao, đã an toàn hay chưa, rõ ràng thích anh nhiều đến thế nhưng cái gì cũng không biết. anh hỏi em làm sao có thể tiếp tục ở đó được. chương hạo, anh chẳng hiểu em gì cả."
người nhỏ hơn cố gắng nói dứt câu, nói xong nước mắt cũng đã lã chã rơi xuống, môi cắn chặt không cho phép bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào.
đối mặt với tình cảnh như vậy, chương hạo có chút hoảng. anh chống cánh tay yếu ớt ngồi dậy, rồi vụng về an ủi sung hanbin.
"sao lại khóc rồi, anh còn chưa nói gì nặng lời đâu đó. toàn là em nạt lại anh thôi." tên nhóc này từ khi nào lại mau nước mắt như vậy, chương hạo thở dài.
"em giận anh, lúc nào cũng coi thường vị trí của mình trong lòng em. anh không biết được, không hiểu được em thích anh nhiều ra sao."
sung hanbin được anh vỗ về càng được nước khóc to hơn, ôm ghì lấy chương hạo. hai vai anh vì va chạm mà đau nhức, hiện tại lại bị sung hanbin siết chặt như vậy, tuy đau nhưng chương hạo cũng không nỡ đẩy ra.
"đừng khóc..." anh nhẹ giọng dỗ dành.
"anh tin em không?" sung hanbin thút thít, ngắt quãng hỏi anh.
chữ tin kẹt trong cổ họng chương hạo, như thế nào cũng không nói ra được, chỉ biết dang tay ôm lại cậu.
"anh biết điều em hối hận nhất cho đến hiện tại là gì không?"
chương hạo hiếu kỳ nhìn sung hanbin vừa tách ra khỏi người mình, cậu chăm chú nhìn anh. thấy chương hạo không có ý định trả lời mới tiếp tục.
"đó là lần anh ngất xỉu ở sân thể dục, em đã không ở lại phòng y tế với anh."
anh ngẩn người trước câu nói của đối phương. chuyện ngày đó chương hạo sớm đã quên lâu rồi, không ngờ sung hanbin vẫn còn để trong lòng.
"em sợ nếu hôm nay em không tới, mọi chuyện sẽ giống như lúc đó. sợ có người nhân lúc em không ở đây, chen vào mối quan hệ giữa hai ta. em muốn được là người luôn bên cạnh những lúc anh cần. dù bất cứ giá nào, em cũng sẽ không bỏ anh lại một lần nào nữa."
chương hạo im lặng lắng nghe, ngắm nhìn thật kỹ từng đường nét trên gương mặt sung hanbin rồi dịu dàng đưa tay gạt đi giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt cậu.
cánh tay chưa kịp hạ xuống đã bị sung hanbin bắt lấy, áp vào nơi trái tim đang đập rộn ràng của mình.
"chương hạo, một lần nữa thích em có được không?"
em không thể chờ thêm được nữa rồi, em sợ mình sẽ lạc mất anh.
"không." chương hạo chầm chậm lắc đầu. chưa kịp để người kia phản ứng lại đã tiếp lời.
"anh chưa bao giờ ngừng thích em cả, quá khứ không, hiện tại không, tương lai vẫn sẽ không. vậy nên làm sao có thể gọi là một lần nữa được."
anh mỉm cười nhìn người đang ngây ngốc trước mặt mình. sung hanbin ngẩn ra thật lâu, rồi một lần nữa oà khóc thật lớn.
"anh, anh ơi,... anh ơi." sung hanbin vừa khóc nấc vừa không ngừng gọi anh. mất một lúc để ổn định cảm xúc rồi lại mừng rỡ ôm chặt lấy chương hạo.
"hanbin, đau anh."
sựt nhớ anh vẫn đang là bệnh nhân, sung hanbin lập tức buông tay, lo lắng ngó nghiêng xem mình có làm anh đau ở đâu không rồi lại như keo dính mà bám chặt lấy anh.
chương hạo lắc đầu ngao ngán, vừa mới khóc sướt mướt đây thôi, bây giờ đã cười toe toét không khép nổi miệng. đúng là trẻ con.
"em cứ cười đi. anh không mắng em, nhưng bên phía đội tuyển thì chưa chắc. chuẩn bị tinh thần đi nhận lỗi đi. mất đi cơ hội tốt như vậy, em không tiếc hả?"
vốn muốn hù doạ cho tên nhóc này bớt cái kiểu vô tư này đi, ai ngờ sung hanbin chẳng có vẻ gì là sợ.
"em chỉ mới học lớp mười một thôi, sang năm vẫn còn thi đấu mà, cơ hội cũng đâu phải không có."
chương hạo cảm thấy bất lực, tính nết của nhóc con nhà anh đúng là không thể ngày một ngày hai mà sửa được.
"vả lại đã có bạn trai của em ở đây với em rồi, em còn sợ cái gì nữa."
nghe được danh xưng mới mà sung hanbin gán cho mình, anh định mở miệng phản bác nhưng lại sợ cậu lại khóc ầm lên nên đành âm thầm thừa nhận.
đúng như lời chương hạo nói, đầu tuần sau ngay khi vừa đi học lại, sung hanbin đã bị thầy hướng dẫn gọi đến phòng thể chất.
hiện tại trong phòng chỉ có hai người, thầy park khoanh tay ngồi trên ghế còn sung hanbin thì đứng im lặng cúi đầu. cậu biết bản thân có lỗi, với tư cách một người đội trưởng hành động của cậu thật sự rất vô trách nhiệm. dù cho sau khi nghe được tin đội tuyển vẫn xuất sắc giành được chức vô địch, nhưng điều đó không khiến sung hanbin cảm thấy bớt áy náy với mọi người. vì vậy cậu không bào chữa, bị động đứng nghe những lời trách mắng của thầy park suốt gần một giờ đồng hồ.
thầy park nhìn thấy thái độ hối lỗi của sung hanbin, cố nén giận định cho cậu về. dù sao đây cũng là học trò cưng của ông, mắng nặng lời như vậy ông cũng cảm thấy xót. bỗng dưng sung hanbin lại bật cười, rồi ngay lập tức che miệng mình lại nhưng không thể lọt khỏi tai thầy park. cơn giận vừa hạ xuống ban nãy lại một lần nữa sôi trào, sung hanbin tiếp tục bị mắng.
không phải cậu cố tình làm như vậy, chỉ là nhìn quả đầu nâu nâu cứ lấp ló ngoài cửa khiến sung hanbin không nhịn được cười. người ngoài cửa trông có vẻ còn lo lắng hơn cả người đang bị chỉnh đốn là sung hanbin, cứ lén la lén lút nhòm vào bên trong quan sát tình hình. rồi như sợ bị phát hiện mà nấp sau cánh cửa.
một hồi sau sung hanbin cũng được cho về, cậu vội vàng chạy ra ngoài. biết ngay là chương hạo đã đứng đây từ sớm, anh lo lắng nhìn sung hanbin một lượt từ trên xuống dưới.
"thầy ấy không có đánh em đâu." cậu cười cười bẹo má người kia.
chương hạo hờn dỗi hất tay sung hanbin ra, lườm nguýt một cái.
"em xứng đáng bị đánh, nói chuyện với thầy mà cũng mạnh miệng quá nhỉ?"
em biết hành động của mình có lỗi với thầy, với đội tuyển, em xin lỗi. nhưng nếu không làm vậy em sẽ cảm thấy có lỗi với chính bản thân mình.
ngay khi nghe sung hanbin đứng trước mặt thầy hướng dẫn nói câu đó, chương hạo phía ngoài cửa suýt thì bật khóc. đồ ngốc sung hanbin.
"xem bạn trai của em lo lắng cho em kìa, đáng yêu quá."
cậu cười hì hì với anh. bây giờ mới để ý đến nạng chống anh mang theo bên người. tuy bác sĩ đã cho xuất viện nhưng phần xương bị gãy của anh rất lâu mới có thể hồi phục được. sung hanbin đau lòng, vươn tay đỡ lấy chương hạo rồi cầm nạng của anh lên.
"sao không ở yên trên lớp chờ em. còn tự mình xuống tận đây. anh muốn cục cưng của anh đau lòng chết à."
nói xong cậu khụy người xuống, quay lưng về phía anh.
"lên, để em cõng anh về."
chương hạo không từ chối, tự nhiên leo lên lưng của sung hanbin để cậu cõng mình. giống như rất nhiều lần trước đây sung hanbin vẫn hay cõng chương hạo, nhưng dường như có chút gì đó không giống, giữa họ hiện tại đã là một mối quan hệ khác rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com