Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6. Người đàn ông đang yêu

"Em có chắc là mọi chuyện sẽ ổn không?"

Temari đảo mắt như thể lần thứ mười lăm trong mười phút. Trời ơi, chồng cô đôi khi lại lo lắng đến thế.

"Vâng, như em đã nói với anh cả triệu lần rồi," cô đáp, đẩy vai anh khiến anh loạng choạng đi về phía cửa. "Em không phải trẻ con. Em sẽ ổn thôi."

"Anh không nói thế," Shikamaru phản đối, cố giữ chặt xấp giấy trong tay trong khi buộc tóc đuôi ngựa. "Anh biết ban đầu sẽ rất khó khăn... Lần đầu tiên ở một mình..."

"Em không ở một mình, Shikadai sẽ ở bên em," Temari cãi lại, chống tay lên hông khi anh cuối cùng cũng đến được khung cửa trước. "Mà dù không phải vậy thì cũng không phải là tận thế. Anh cần phải đi làm. Anh không sợ họ sẽ đuổi việc anh sao?"

Shikamaru mỉm cười nhẹ, mặc dù trông anh vẫn còn do dự.

"Naruto biết nếu anh từ chức, cậu ấy sẽ phải tự mình làm hết mọi việc," anh đáp. "Vậy thì không, chuyện đó sẽ không xảy ra."

"Thôi được, dù sao thì anh cũng phải đi làm chứ," cô khăng khăng, khoanh tay và nheo mắt khi anh trông như muốn mỉm cười trước cử chỉ của cô. "Anh chẳng rời đi ngày nào kể từ khi em về, vậy mà anh đã bảo chỉ nghỉ có một ngày thôi đó."

"Một ngày, năm ngày, cũng chỉ là tương đối thôi," Shikamaru nói đùa. Thấy Temari nhíu mày, anh thở dài. "Được rồi, được rồi, anh đi đây. Nhưng nhớ là số của anh nằm trong máy em đấy. Nó được lưu dưới tên..."

"Mít ướt," Temari đáp, không nhịn được cười khẩy. "Em bắt đầu nghĩ mình đã quá dễ dãi với anh rồi. Chắc em nên đổi sang "Ông chồng phiền phức" thôi."

Lại thế nữa rồi. Nụ cười nhếch mép, ánh mắt lấp lánh như thể nghe thấy cô làm anh phật lòng là điều tuyệt vời nhất mà anh từng nghe trong đời.

"Đi đi," cô xua anh như xua lũ hươu định ăn hoa của mình. "Trước khi em nổi cáu với anh."

Đôi mắt Shikamaru càng sáng hơn, mặc dù điều đó có vẻ không thể xảy ra.

"Ôi không," anh nói đùa. "Anh chắc chắn không muốn điều đó xảy ra đâu."

Temari nheo mắt nhìn anh, cố gắng giả vờ không muốn cười. Cô lại dùng đầu ngón tay đẩy anh ra, buộc anh phải bước ra khỏi nhà. Ánh mắt Shikamaru chạm vào cô, mí mắt hơi cụp xuống, và Temari cố gắng không đỏ mặt trước đôi mắt đen sâu thẳm của anh.

"Đi đi" cô ra lệnh. "Đừng lười biếng nữa."

Shikamaru nhìn cô thêm một lúc lâu nữa, trông có vẻ lưu luyến, trước khi thở dài.

"Được rồi, vợ yêu, anh đi đây," anh nói, như thể đang đau đớn. Rồi anh gọi với về phía một người nào đó sâu hơn trong nhà. "Shikadai! Nhớ chăm sóc mẹ con nhé!"

Temari đáp trả bằng cách đóng sầm cửa vào mặt anh.

"Chăm sóc mẹ con nhé," cô gầm gừ bước vào căn phòng trống, tay chống nạnh lần nữa. "Như thể tui cần sự giúp đỡ của một đứa bé tám tuổi vậy á."

Được rồi, có thể hôm trước, trong lúc cô hồi tưởng lại vài chuyện thì đã suýt làm cháy đồ ăn đang nấu, và có thể đã bị lạc trong nhà suốt mười phút vào ngày hôm kia, nhưng chưa có ai chết cả, lạy thần linh.

Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.

Thở dài, cô nhìn quanh, cau mày vì không thấy con trai đâu. Sau khi Gaara và Kankurou đến, ký ức về thời kỳ mang thai của cô lại càng dễ dàng trỗi dậy. Temari mơ nhiều hơn về chuyến thăm của các em trai mỗi tháng một lần, mang theo những món quà trẻ con nguy hiểm hơn là giáo dục và nhìn chằm chằm vào cái bụng đang lớn dần của mình với đôi mắt sáng ngời. Khi cuối cùng cô mơ thấy mình sinh con - một giấc mơ kéo dài hàng giờ và vô cùng mệt mỏi, chẳng có gì ngạc nhiên khi họ không có thêm đứa con nào nữa - Temari đánh thức Shikadai giữa đêm để ôm cậu thật chặt đến nỗi cậu thà bị giết quách còn dễ thở hơn.

Cô vẫn không nhớ hết những năm tháng sống cùng con trai mình, cũng như không thể nhớ hết những năm tháng sống cùng các em trai, nhưng cô vẫn nhớ con, nên việc bước vào vai trò làm mẹ ngày càng dễ dàng hơn.

"Shikadai!" Temari hét lên, leo lên cầu thang và đi dọc hành lang đến phòng ngủ. "Con đang làm gì đấy?"

Cô mở cửa, thấy con trai đang đọc sách. Nhìn thấy mẹ, cậu bé chớp mắt ngây thơ giả vờ ngạc nhiên.

"Ồ" cậu ngây thơ đáp. "Chào mẹ."

"Con đang làm gì đấy?" cô lặp lại, khoanh tay, dựa vào khung cửa.

"Đang đọc sách ạ." Shikadai đáp. Lông mày Temari nhướn lên.

"Một cuốn sách bị lật ngược à?" cô hỏi. Ánh mắt Shikadai trở lại trang sách trước khi sắc mặt cậu tái đi. Cậu xoay sách lại, rồi nhìn cô.

"Không ạ?"

"Shikadai..." Temari quắc mắt trách móc. "Mẹ mất trí nhớ, chứ không phải mất não."

Shikadai thở dài, đánh rơi quyển sách. Nhìn đống chăn gối lộn xộn, cô có thể tưởng tượng ra cái thằng nhóc lười biếng kia đang làm gì cho đến khi nghe thấy tiếng cô tiến lại gần.

"Con không nghĩ mình sẽ ngủ cả ngày đấy chứ? Bố con cho con nghỉ học để ở bên mẹ đâu có nghĩa là con không có trách nhiệm gì đâu," cô nói. "Con đã thoát được khi các cậu còn ở đây, nhưng giờ mẹ đang để mắt đến con đấy."

"Mẹ vẫn để con ngủ suốt cả buổi chiều mà," Shikadai nói. Temari nheo mắt lại càng sâu hơn.

"Lại nữa, mẹ mất trí nhớ rồi, chứ không phải mất não," cô gầm gừ. Cậu bé thở dài nặng nề, ngả người ra sau gối, như thể cuộc trò chuyện thật phiền phức.

"Con phải làm sao đây?" Cậu bé phàn nàn. "Hôm nay là thứ Hai! Và bạn bè con đều đang ở phòng tập."

"Con không có việc gì chưa làm vào cuối tuần sao?"

Sự im lặng của cậu đã nói lên tất cả. Temari thở dài, muốn véo tai đứa con trai lười biếng của mình.

"Mẹ bắt đầu nghĩ là con và bố con đang thi xem ai làm mẹ tức giận nhất đấy," cô gầm gừ. "À, còn một giỏ đựng quần áo đang chờ phơi đó. Cứ coi đó là việc bận của con đi."

Shikadai rên rỉ một lần nữa, ngồi dậy trên giường với mái tóc rối bù nhưng không bước xuống.

"Thật á?" Cậu phàn nàn.

"Mẹ luôn có thể tìm được điều gì đó khó khăn hơn..."

"Được rồi, được rồi, con biết rồi!"

Cậu rời khỏi phòng, lê bước chân, nhưng trước đó cậu đã đi ngang qua cô và lẩm bẩm,

"Phiền phức."

Temari nín thở. Cô mở to mắt, đón nhận lời nói ấy như một cái tát vào mặt. Cảm giác quen thuộc lan tỏa khắp người, từ đầu đến chân, và một cảm xúc mới dâng trào trong lồng ngực, hòa quyện giữa sự quen thuộc, thích thú, bực bội, trìu mến và yêu thương.

Và một hình ảnh lóe lên trong tầm mắt cô. Một Shikamaru trẻ tuổi, rên rỉ và lê bước như con trai mình, lẩm bẩm cùng một từ đó với cô khi họ sánh bước trên phố chợ.

"Con nói gì cơ?" bà hét vào mặt con trai, chớp chớp hàng mi cố gắng trở về thực tại. Như sợ cô sẽ tát cho nó một cái, Shikadai rảo bước, vừa chạy vừa hét lớn, vừa biến mất vào hành lang:

"Không có gì! Không có gì!"

Temari định chạy theo và ép thằng nhóc khai ra thông tin thì chuông cửa reo.

Cô khẽ nhíu mày, bước ra cửa với cảm giác hơi lo lắng. Shikamaru chưa nói gì về việc có khách đến thăm, và cô vẫn không nhận ra ai ngoài những người thân thiết nhất. Làm sao biết được khách đến thăm là bạn hay thù? Biết đâu Shikadai có thể giúp, mặc dù lòng tự trọng của cô bị tổn thương vì phải nhờ đến sự giúp đỡ của một cậu bé tám tuổi. Hoặc có thể cô sẽ đi lấy cây quạt của mình...

Cuối cùng, Temari không còn lựa chọn nào khác. Cửa trước bật mở ngay khi cô vừa chạm vào tay nắm cửa và có người bước vào. Tay xách đầy túi đồ tạp hóa, một người phụ nữ xuất hiện như một cơn bão, đập vào mắt cô.

"Mẹ cứ tưởng thằng cu đó sẽ không bao giờ rời đi chứ!" Bà nói, đóng cửa lại và bước qua Temari như thể bà là chủ nhà. "Vẫn hơi gầy và xanh xao, nhưng mẹ chưa thấy Shikamaru vui vẻ thế này mấy tháng nay rồi. Tốt quá."

Người phụ nữ bước vào bếp, Temari im lặng nhìn bà. Bà đặt đồ lên quầy, chống nạnh, rồi nhìn Temari từ đầu đến chân.

"Ôi trời, nhìn con kìa," người phụ nữ tiến lại gần, nhẹ nhàng nắm lấy cẳng tay Temari. Ánh mắt bà tràn đầy yêu thương và trông quen thuộc đến lạ, dù cô không nhớ tại sao. "Lại đây."

Người lạ mặt kéo cô vào một cái ôm thật chặt, khiến Temari cảm thấy mình cứng đờ thay vì đáp lại. Người phụ nữ này là ai? Tại sao bà lại hành động như thể ngôi nhà này là của mình, thoải mái bước vào và đi loanh quanh như vậy?

"Thật mừng khi lại có con ở đây," bà nói, tách hai người ra và vuốt ve khuôn mặt Temari. "Con làm chúng ta sợ quá. Nhưng mẹ luôn tin con sẽ vượt qua được."

Temari cố nhớ lại tại sao người phụ nữ này lại quen thuộc đến vậy, nhưng không thể. Chắc hẳn bà là một Nara với những đường nét trên khuôn mặt, mái tóc đen, đôi mắt cùng màu, cặp lông mày mỏng...

"Xin lỗi," cô nói, hơi nhăn mặt bối rối và thu hút sự chú ý của người lạ. "Chúng ta có quen nhau không?"

Bà thả lỏng vai và các cơ trên khuôn mặt.

"Ồ, tất nhiên rồi," người phụ nữ lẩm bẩm. "Chứng mất trí nhớ. Xin lỗi nhé, con yêu, mẹ đã quá phấn khích khi Shikamaru cuối cùng cũng không còn làm vệ sĩ cho con nữa nên mẹ đã chạy ngay đến đây. Mẹ quên mất..."

Tiếng bước chân của Shikadai ngày càng gần. Khi ánh mắt cậu chạm đến người lạ, một nụ cười rạng rỡ nở trên môi cậu nhóc.

"Bà nội!"

Và rồi Temari hiểu ra cô đã từng nhìn thấy đôi mắt đó ở đâu rồi.

------

Nara Yoshino là một người phụ nữ sắc sảo, cứng rắn và đầy cá tính. Temari đương nhiên rất thích bà, mặc dù cô cảm thấy cần phải tát Shikadai một cái khi cậu bảo hai người cực kỳ giống nhau.

"Shikamaru cấm mọi người đến gần con cho đến khi con nhớ ra mọi chuyện," Yoshino nói với cô khi hai người đang uống trà ở vườn sau. "Nó nghĩ con sẽ không chịu đựng nổi. Mẹ phải đứng nhìn qua cửa sổ cho đến khi nó rời đi."

Temari cười tươi trước khi nhấp một ngụm trà. Cô quay sang hàng rào vườn, nhìn Shikadai từ xa, nơi cậu bé đang chơi trò đuổi bắt bóng với một chú hươu non.

"Đôi khi anh ấy căng thẳng quá mức cần thiết đấy," cô nhận xét, thấy Yoshino cười khúc khích thích thú. "Nhưng anh ấy có vẻ bình tĩnh trước tình hình này."

Yoshino khịt mũi và đảo mắt, như thể ý tưởng này rất thú vị.

"Giờ thì con có thể nói vậy," bà cười, ánh mắt tinh nghịch. "Lẽ ra con nên nhìn thấy nó lúc con hôn mê, con gái yêu ạ. Mẹ còn tưởng con trai mẹ sẽ bốc cháy vì căng thẳng mất."

Temari lặng lẽ nhìn bà, lông mày hơi nhướng lên. Đây là một thông tin mới mẻ đối với cô, và nó làm cô thấy ấm lòng một cách bất ngờ. Cô nhớ lại vẻ mặt yếu đuối, tan vỡ mà Shikamaru đã dành cho cô vào ngày cô tỉnh dậy sau cơn hôn mê khi họ phát hiện ra cô bị mất trí nhớ. Nhưng cho đến giờ vẫn chưa có ai nói cho cô biết những tháng ngày đó đã mang lại điều gì cho anh.

"Thật sao?" cô hỏi khẽ. Yoshino gật đầu, cũng nhìn Shikadai từ xa, nhưng ánh mắt lại nhìn xa xăm.

"Mẹ chưa bao giờ thấy nó làm việc chăm chỉ như vậy," bà nói, rồi cười gượng gạo. "Điều đó nói lên rất nhiều điều với cái tính lười biếng của nó. Mẹ nghĩ nếu không có Shikadai, nó thậm chí còn chẳng về nhà. Nó hầu như không ăn, hầu như không ngủ, chỉ sống bằng cà phê và thuốc lá. Nó còn đau nhức khắp người, ngủ trên cái ghế sofa cũ kỹ chết tiệt đó nữa..."

"Anh ấy ngủ trên ghế sofa à?" Temari nhíu mày hỏi. Yoshino quay sang nhìn cô, mỉm cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng hơn.

"Chà, chắc hẳn nó thấy khó chịu lắm khi về nhà nhìn chiếc giường trống trải kia," bà nói với cô, lại chìm đắm trong suy nghĩ riêng. "Nằm xuống và thấy mình chỉ có một mình. Rằng người mình yêu sẽ không quay lại và ở đó với mình như trước nữa. Hoặc, trong trường hợp của nó thì có thể sẽ không bao giờ trở lại..."

“Xin lỗi, nhưng…” Temari lẩm bẩm, cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại. Vẻ mặt của bà… “Mẹ nói chuyện có vẻ như là... người từng trải.”

Yoshino mỉm cười ngượng ngùng, đưa tay lên đặt lên tay Temari. Ánh mắt bà lại hướng về phía chân trời, nhưng Temari vẫn tiếp tục dõi theo, thấy bà trông già nua và mệt mỏi hơn theo từng khoảnh khắc.

"Cha của Shikamaru," bà nói, giọng nhẹ nhàng và đượm buồn. "Qua đời khi nó khoảng mười bảy tuổi."

"Con xin lỗi," Temari thì thầm, nhớ lại những kỷ niệm về gia đình mình. Chưa ai có vẻ đau buồn đến thế trước tin cha cô mất, nên cô đoán cha của Shikamaru hẳn phải hoàn toàn trái ngược. "Lẽ ra không nên..."

"Mẹ rất vui khi mình có thể giúp con lấy lại ký ức, con gái ạ," Yoshino nói, rồi nhấp một ngụm trà dài. "Cứ hỏi những gì con muốn. Thật đấy, đừng lo lắng."

Temari có hàng triệu câu hỏi, nhưng cô cố kiềm chế. Cô muốn biết, muốn nhớ, nhưng thật không dễ dàng để nói về một người đã khuất mà bà yêu thương hết mực, nên cô chỉ hỏi điều đơn giản nhất mà cô có thể tìm thấy.

"Con với ông ấy có quen biết nhau không?"

Nụ cười nở trên môi Yoshino. Bà quay sang Temari, ánh mắt lóe lên như thể bà biết một bí mật thú vị mà cô chưa từng biết.

"Con không biết ông ấy," bà đáp, rồi cười. "Nhưng ông ấy biết về con. Ông già đó để ý quá kĩ vì cậu con trai tuổi teen của mình."

------

Yoshino dường như là một lời xin phép ngầm đến toàn bộ gia tộc. Chỉ một lúc sau khi bà đến, chuông cửa nhà Temari bắt đầu reo và vẫn chưa ngừng reo kể từ đó.

Thật ngạc nhiên khi thấy có rất nhiều gia đình sống trong khu phức hợp nhà Nara. Những bà mẹ có con nhỏ đến chia vui vì sự hồi phục của cô, những đứa trẻ vị thành niên thỉnh thoảng mang theo thức ăn nhà nấu theo lệnh của cha mẹ. Các cặp đôi, đàn ông, phụ nữ, lần lượt gõ cửa và bước vào, bắt tay cô, ôm cô, mang theo quà chào mừng.

"Gặp lại cô vui quá", họ nói. "Chúng tôi đã không thấy Shikamaru vui vẻ thế này nhiều tháng rồi."

"Thật tốt khi thấy sắc mặt cậu ấy lại hồng hào" những người lớn tuổi hơn chỉ ra.

“Ánh mắt anh ấy sáng lên hẳn,” ai đó nói.

Những người khác nói thêm: "Ít căng thẳng hơn nữa."

"Tôi thậm chí còn không nhớ nổi nụ cười của cậu ấy trông như thế nào!"

"Lần cuối cùng tôi thấy anh ấy buồn bã như vậy là khi chúng tôi mất Shikaku," một người anh em họ thân thiết thú nhận. "Thật mừng khi biết chúng tôi không chỉ có cô mà còn có anh ấy trở về với chúng tôi nữa."

Quá nhiều thông tin đến nỗi Temari vô cùng biết ơn sự hiện diện của Yoshino, người đã nắm quyền kiểm soát mọi thứ. Cô gần như không thể tiếp thu hết những gì được nói, nên khi nhận ra mình đã quá choáng ngợp, cô đã để mẹ chồng tống khứ những món quà đi.

"Được rồi, được rồi," bà nói, dẫn chuyến viếng thăm dường như là lần thứ hai mươi sáu trong buổi sáng hôm đó ra cửa. "Chúng ta để con bé hít thở chút không khí nhé? Đừng làm con bé quá tải."

"Không sao đâu," Temari đáp, mệt mỏi nhưng vẫn thấy ấm áp trong lồng ngực. "Thật mừng khi biết cuộc hôn nhân của chúng con được mọi người ủng hộ."

Yoshino cười trước câu nói đùa của cô.

"Tân tộc trưởng kết hôn với công chúa Gió từ một vùng đất xa xôi, vậy mà con không nghĩ chuyện này sẽ hot tới cỡ nào, ngay cả sau chín năm sao?" Bà đùa lại. Má Temari hơi nóng lên.

"Biết vậy cũng tốt," cô đáp, hướng mắt về phía cửa sổ, bỗng thấy ngại ngùng. "Con biết mọi chuyện không dễ dàng gì, nhưng con không ngờ mấy tháng trước lại tệ đến thế."

Khuôn mặt Yoshino dịu lại, đôi mắt trở nên buồn bã. Bà nắm lấy vai Temari, để ánh mắt họ chạm nhau, rồi áp má Temari vào ngực mình như một người mẹ đang âu yếm con mình.

"Shikamaru chưa bao giờ biết cách đối mặt với cái chết," bà thú nhận, những lời khiến trái tim Temari rung động. "Nó đã mất đi rất nhiều người mà nó yêu thương trong đời và phải đối mặt với mất mát đó... Đó luôn là điểm yếu của thằng cu này. Nó biết cách đối mặt với rất nhiều thứ, thực ra là với tất cả mọi thứ trên đời, ngoại trừ điều đó. Shikamaru chưa bao giờ biết cách đối mặt với cái chết."

Ánh mắt bà dán chặt vào đôi mống mắt xanh biếc của Temari. Chúng rất giống đôi mắt của Shikamaru vào đêm cô thức dậy, dịu dàng nhưng đầy lo lắng, đẹp đẽ nhưng đầy đau đớn, đến nỗi cổ họng cô nghẹn lại vài phân.

"Khi con bị thương... Và họ nói rằng họ không biết chuyện gì sẽ xảy ra..." Lông mày Yoshino hơi nhíu lại vì buồn. "Đừng hiểu lầm, con yêu. Mẹ yêu con. Con là đứa con gái mà mẹ chưa từng có, và mẹ không bao giờ có thể chọn một người vợ tốt hơn cho con trai mình hay một người mẹ tốt hơn cho cháu trai mình."

Temari mỉm cười dịu dàng với bà, cảm thấy mình được mong đợi. Yoshino cố gắng mỉm cười đáp lại dù vẫn còn buồn.

“Nhưng khi họ nói với mẹ về tình trạng của con… Điều đầu tiên hiện lên trong đầu mẹ là đứa con trai của mình. Về nó và về cách nó sẽ không thể chịu đựng được chuyện này.”

Ngón tay cái của bà vuốt nhẹ má Temari. Cổ họng cô giờ như nghẹn lại, như có một cục bông gòn mắc kẹt trong chiếc kẹp ghim.

"Nó mất đi người thầy của mình, mất đi cha nó..." Yoshino nói tiếp, giọng trầm thấp, như một bí mật của riêng họ. "Nhưng mất đi con thì sao?" Bà lắc đầu phủ nhận, như thể ý nghĩ đó thật vô lý. "Không. Mẹ không nghĩ con trai mẹ có thể vượt qua được nỗi mất mát này. Mẹ chỉ nghĩ rằng... nếu chúng ta mất đi con, thì chúng ta cũng sẽ mất luôn nó."

Cằm Temari rung lên. Yoshino quay đi, rồi lại nhìn vào mắt cô, mỉm cười nhẹ.

"Vậy nên cảm ơn con, Temari," cuối cùng bà thì thầm. "Cảm ơn con đã quay lại, nhưng chủ yếu là cảm ơn con đã đưa con trai mẹ trở về."

------

Lẽ ra, sau bao nhiêu hoạt động, Temari phải thấy mệt mỏi và muốn yên tĩnh đến tận cuối ngày. Nhưng thật bất ngờ, khi Yoshino rời đi và căn nhà chìm trong im lặng, cô lại tràn đầy năng lượng lo lắng.

"Bao giờ bố con về?" Cô hỏi Shikadai, đột ngột mở cửa phòng ngủ. Con trai cô nhảy ra khỏi giường, mắt sưng húp vì ngủ, cầm lấy một cuốn sách bên cạnh và mở ra.

"Con đâu có ngủ!" Thằng bé kêu lên, tóc tai bù xù. Temari đảo mắt.

"Bố con," cô nhắc lại khi Shikadai gãi mắt. "Mấy giờ bố con đi làm về?"

"Con không biết nữa," cậu lẩm bẩm, chớp mắt ngái ngủ. "Buổi tối. Hầu hết thời gian bố đều bỏ bữa tối, đôi khi con không thấy bố về."

Temari cau mày, không hài lòng với thông tin đó. Chồng thì phải về nhà. Cô không thích việc đôi khi công việc chiếm hết thời gian của anh, khiến Shikamaru phải xa nhà hàng ngày.

"Đi giày vào đi," cô đột nhiên nói. Shikadai cau mày, vừa ngáp vừa nói:
"Sao vậy ạ?"

"Chúng ta sẽ đến đón bố con tan làm."

Cậu bé mở to mắt vì kinh hãi.

"Cái gì?!" Cậu thốt lên. Temari giơ tay lên và uốn cong các ngón tay, ra hiệu cho cậu.

"Đi thôi, đi thôi" cô ra lệnh. Shikadai rên rỉ rồi ngã xuống giường.

"Mẹ ơi!" cậu bé kêu lên như thể mẹ đang tra tấn cậu. "Tại sao? Bố biết cách tự về nhà mà!"

Temari bước vào phòng ngủ và huých mạnh vào sườn cậu. Thằng bé co rúm người lại, ngồi dậy, vẫn với vẻ mặt cau có khó chịu.

"Đi thôi," cô lại nài nỉ. "Mẹ cần con đi cùng."

"Tại sao?" Cậu bướng bỉnh hỏi.

Temari chống tay lên hông, nheo mắt nhìn.

"Shikadai, từ nào trong câu 'Mẹ bị mất trí nhớ' mà con không hiểu?"

Cậu nhóc thở dài lần cuối rồi đứng dậy. Cô mỉm cười, vỗ nhẹ lưng cậu khích lệ trong khi nhìn cậu xỏ dép vào.

"Sao thế? Con không muốn dành thời gian với mẹ à?" Temari nói đùa khi cả hai bước ra cửa trước.

Đáp lại, Shikadai lẩm bẩm, khoanh tay:

"Chúng ta có thể dành thời gian bên nhau để ngủ..."

------

Ban đầu Shikadai khá lười biếng, nhưng chỉ vài phút sau, cậu bé nhanh chóng trở lại thành một đứa trẻ tám tuổi tràn đầy năng lượng. Temari tự hỏi liệu đây có phải là hậu quả của việc cả hai dòng gen: của cô, một gen dường như phát điên khi bị nhốt trong nhà, và của Shikamaru, một gen luôn đi lại như thể mang trên vai một gánh nặng.

Cô nhìn cậu bé bước đi trước mình một chút, vừa đi vừa bám vào mép vỉa hè, cố giữ thăng bằng để khỏi ngã. Đường phố Konoha thật đẹp, làn gió nhẹ lay động những tán cây ngập nắng. Trời đã xế chiều, nhưng vẫn chưa tối hẳn, nên Temari thích thú tận hưởng những tia nắng chiếu xuống người mình.

Shikadai dẫn cô đến một khu chợ đông đúc với mùi gia vị nồng nặc. Temari cố tình kéo nhẹ gia huy tộc Nara trên lưng áo cậu để không bị lạc vào đám đông.

Khi họ đi ngang qua một chiếc lều, có người hét lên:

“Bà Nara!”

Temari quay lại, vừa ngạc nhiên vừa bối rối, và thấy một người bán trái cây đang nhìn mình với đôi mắt mở to và nụ cười trên môi. Người lạ mặt đặt tay lên ngực, như thể rất vui mừng khi nhìn thấy cô.

"Tôi biết là cô sẽ ổn mà!" Người lạ thốt lên khi Temari theo Shikadai vào lều. "Chỉ có điều đó mới lý giải được nụ cười trên khuôn mặt của chồng cô."

Trái tim của Temari bắt đầu đập như đôi cánh của một con chim trong lồng, như mọi ngày.

"Xin lỗi, tôi..." cô lẩm bẩm, ngượng ngùng. "Tôi vẫn còn hơi bối rối nên không nhớ hết mọi người..."

Người phụ nữ có vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó lại mỉm cười thân thiện.

“Đừng lo lắng, bà Nara,” người phụ nữ nói. “Trước đây cô vẫn đến đây mỗi tuần để mua trái cây. Shikadai thích đào của chúng ta lắm, phải không Shikadai?”

Cậu bé gật đầu phấn khích, miệng đầy ắp quả đào mà cậu đã lấy từ quầy hàng mà cô không hề hay biết. Temari thở hổn hển và véo cánh tay cậu.

"Shikadai!" cô mắng. "Mẹ không mang theo tiền."

"Không sao đâu," người phụ nữ bán hàng cười thích thú nói. "Cô là khách quen ở đây, cuối tháng cô có thể trả tiền sau."

Kiểu tương tác đó còn diễn ra thêm vài lần nữa. Những người bán bánh mì, kẹo, phô mai, cá và gia vị gọi cô với vẻ mặt vui vẻ và phấn khích, vẫy tay chào, nói rằng họ rất vui khi được gặp cô. Shikadai dường như thích thú với sự chú ý này, nhận quà và đồ ăn vặt mà những người bán hàng đưa cho để chúc mừng cô, nhưng Temari không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác ngoài một câu nói chung của tất cả họ:

Tất nhiên là cô đã khoẻ lại, vì đột nhiên ánh mắt của Shikamaru sáng lên và đôi vai trở nên nhẹ nhõm hẳn, điều mà không ai từng thấy trong nhiều tháng liền.

Cô nghĩ sự chú ý sẽ phai nhạt khi sắp đi qua hết phiên chợ, nhưng đột nhiên, khi hương hoa lan tỏa trong không khí, một người mới xuất hiện.

“TEMARI!”

Mái tóc vàng che khuất cơ thể cô khi một cơ thể nhảy vào vòng tay cô. Bản năng của Temari gào thét trong sợ hãi và cô sắp quật ngã kẻ tấn công xuống đất, chỉ bằng một động tác, cho đến khi cô được thả ra.

Đôi mắt xanh thẳm chạm vào mắt cô. Một người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười, những giọt nước mắt rưng rưng trên mắt.

"Ôi Temari! Gặp lại cậu mừng quá!" người phụ nữ nói, tay nắm lấy vai cô. "Cậu khiến mọi người lo lắng quá đó! Có lúc tớ đã nghĩ..."

Cô ấy dường như nuốt nước mắt trước khi ôm cô lần nữa.

"Tớ hạnh phúc quá," cô lặp lại, một tay đặt lên ngực khi tách hai người ra lần nữa. "Cậu khỏe không? Cậu thấy thế nào?"

Temari chớp mắt, miệng há hốc, cảm thấy không nói nên lời.

"Xin lỗi, chúng ta..." cô lắp bắp. "Chúng ta quen biết nhau sao?"

Người phụ nữ mở to mắt một giây trước khi vỗ trán mình.

"Chết tiệt! Mình quên mất!" cô lẩm bẩm. "Trán vồ bảo cậu không nhớ gì..."

Sau đó, cô ấy nắm lấy tay cô và cười toe toét.

"Tớ là Ino! Bạn thân nhất của cậu trên đời này," cô ấy nói. "Sakura nói gì cũng không quan trọng."

Mắt Temari mở to khi nghe đến cái tên đó.

"Cậu biết Sakura à?" cô hỏi. Ino bĩu môi.

"Đừng nói với tớ là cậu nhớ ra cậu ấy chứ không phải tớ nhé!" cô nàng phàn nàn. Không hiểu sao Temari lại muốn bật cười.

"Không," cô đáp, kèm theo tiếng cười không tin. "Tôi chẳng nhớ ai trong số các người cả."

Ino thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bật cười.

"Ừm, ít nhất là vậy," cô ấy đáp, rồi nghiêng người về phía trước như thể muốn tiết lộ một bí mật. "Nhưng nếu cậu ta có hỏi, cứ nói với cậu ấy là cậu nhớ ra tớ nhé? Chỉ để trêu chút thôi."

"Tôi sẽ suy nghĩ về chuyện này," Temari nói, không chắc cô có hiểu mối quan hệ giữa cô nàng này và Sakura hay không. "Vậy chúng ta là bạn bè à?"

Ino lại nắm lấy tay cô và mỉm cười.

“Bạn thân,” cô lặp lại. “Gia tộc của tớ đã gắn bó với tộc Nara qua nhiều thế hệ. Shikamaru và tớ đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ. Con cái chúng ta là bạn thân.”

“Ồ,” Temari kêu lên, quay sang con trai. "Shikadai, con-"

Thằng nhóc đã đi rồi.

"Cái thằng này," cô gầm gừ, cau mày nhìn quanh tìm. "Thề với thần linh tôi sẽ..."

"Chắc thằng bé đang chơi với Inojin ở tiệm hoa." Ino cười, kéo cô đi về phía tiệm hoa. "Đi nào!"

Temari đi theo, không thấy còn lựa chọn nào khác. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức nực cười, nhưng nụ cười và năng lượng hỗn loạn của Ino lại có gì đó an ủi. Cơ thể cô vẫn thư thái như lúc gặp Shikamaru, Yoshino và Sakura, nên Temari tin rằng Ino chính là người như cô ấy tự nhận và hai người thực sự là bạn. Hơn nữa, Shikadai dường như cũng thoải mái khi đi cùng con trai Ino, nên cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

"Shikadai!" cô gọi, thấy cậu đang đi cùng một cậu bé tóc vàng trong tiệm hoa. "Chúng ta phải đi thôi!"

"Mẹ ơi", cậu bé kêu lên buồn bã, đúng lúc con trai của Ino mở to mắt và mỉm cười.

"Dì Temari!" Cậu nhóc hét lên, chạy đến ôm chầm lấy eo cô. "Dì đã về rồi!"

Temari mở to mắt, ngạc nhiên trước biểu hiện tình cảm rõ ràng đến vậy. Cô liếc nhìn Ino, chỉ thấy cô ấy đang nhìn hai người họ với đôi mắt hạnh phúc rưng rưng.

"Ừm, cảm ơn con," cô nhẹ nhàng đáp, xoa đầu Inojin. "Con thật tốt bụng. Tiếc là dì và Shikadai phải đi rồi, nhưng bạn ấy sẽ quay lại vào ngày khác."

"Nhưng mẹ ơi..." Shikadai lại cố gắng, rồi im bặt khi mắt cô nhắm lại. Cậu nhóc thở dài, rời khỏi chỗ, dừng lại bên cạnh và nắm tay cô, mặc dù cu cậu đang rất bực mình.

"Đêm dành cho con gái," Ino kêu lên trước khi họ kịp rời đi. "Tớ, cậu, Sakura, Hinata, Karui, Tenten... Cậu phải tới."

Temari há hốc mồm như cá nằm trên thớt, ngạc nhiên.

“Tôi không biết…” cô lẩm bẩm trước khi Ino nắm lấy tay cô, cầu xin.

"Ôi Temari, làm ơn!" Ino nài nỉ. "Tụi tớ nhớ cậu nhiều lắm. Mấy tháng nay không có cậu, tụi tớ không thể gặp nhau được, thật kinh khủng khi không có cậu bên cạnh. Tớ hứa chúng ta sẽ nhẹ nhàng và vui đùa thôi. Sakura sẽ ở bên cạnh. Cậu ấy sẽ chăm sóc não cho cậu hay bất cứ điều gì cậu cần."

Một tiếng cười ngạc nhiên bật ra khỏi môi cô. Ino hỗn loạn, tràn đầy năng lượng và dường như không có màng lọc nào giữa não và miệng. Nhưng không hiểu sao, điều đó lại càng khiến cô thích Ino hơn.

"Tôi hứa sẽ suy nghĩ về điều đó", cô đáp và Ino vui vẻ vỗ tay cô.

"Tốt hơn là cậu nên làm thế," cô ấy đe dọa một cách tinh nghịch, rồi hét xuống vỉa hè khi Temari bước đi. "Nếu không bọn tớ sẽ bắt cóc cậu! Shikamaru không thể chống lại tất cả bọn tớ!"

Tòa nhà Hokage là một công trình đồ sộ, nhưng điều thu hút sự chú ý của Temari là ngọn núi phía sau, với những khuôn mặt được khắc trên đá. Shikadai đã giải thích với cô rằng đây là những Hokage đời trước, và vị Hokage cuối cùng, Ngài Đệ Thất, là cha của một người bạn cùng lớp cậu.

Temari mỉm cười khi nghe Shikadai huyên thuyên về một cậu bé Boruto nào đó, người hài hước nhưng quá năng động và đôi khi hơi ngốc nghếch, và về cô bé Sarada, con gái của Sakura, người rất thông minh và là một trong những ninja mạnh nhất mà cậu biết. Cậu cũng kể về Chouchou, thành viên thứ ba trong bộ ba của cậu với Inojin, và việc cô bé yêu Temari hơn cả cậu.

"Hai người lúc nào cũng buôn chuyện mỗi khi cậu ấy đến thăm chúng ta," cậu nhóc nói, vẻ ghen tị, môi chu ra như trẻ con. Temari mỉm cười, kéo cậu lại gần và hôn mạnh lên má. Shikadai hét lên, đẩy cô ra, ngượng ngùng vì bị thể hiện tình cảm nơi công cộng nhưng vẫn cười như một cậu bé tám tuổi.

"Chắc Chouchou có nhiều câu chuyện thú vị lắm," cô lẩm bẩm khi họ leo lên cầu thang. "Nhưng mẹ thích dành thời gian cho con trai hơn. Dù nó là một thằng nhóc lười biếng."

Shikadai cố gắng đẩy cô mạnh nhất có thể, nhưng cơ thể Temari hầu như không nhúc nhích.

Cô nghĩ họ sẽ phải trải qua một số thủ tục an ninh khi đến nơi, nhưng những ninja xung quanh dường như đều biết cô. Những người gặp cô đều mỉm cười và vẫy tay, chúc cô sức khỏe và chúc mừng cô đã hồi phục. Không ít lần, một người trong số họ cười thích thú và nói đùa:

"Bà Nara đến đón chồng à?"

Điều này khiến Temari tự hỏi không biết cô đã đến bắt Shikamaru về nhà ăn tối với gia đình bao nhiêu lần rồi.

Shikadai dẫn cô đến văn phòng chính thức của Hokage, nơi họ có thể bước vào sau một tiếng gõ cửa lịch sự. Ở đó, Temari nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng với một cánh tay quấn đầy băng, nhưng không thấy bóng dáng chồng cô đâu.

"Temari!" Người đàn ông reo lên, với nụ cười rạng rỡ trên môi, làm bừng sáng cả căn phòng. "Dù không ai nói gì với tôi, tôi vẫn biết cô sẽ ổn. Chẳng còn lý do nào khác để Shikamaru cuối cùng cũng được nghỉ ngơi xứng đáng rồi trở lại với một tinh thần sảng khoái cả."

Temari không nhớ nhiều về Naruto, ngoại trừ hai điều: một là cô nghĩ cậu ta rất ngốc nghếch khi còn nhỏ. Và hai là cô nợ cậu ta cả cuộc đời.

"Mọi chuyện vẫn còn lộn xộn tùy tình hình, nhưng tôi ổn," cô đáp, mỉm cười lịch sự với anh. Hai tay cô đặt lên vai Shikadai, trước mặt cô. "Chúng tôi đến đón Shikamaru."

"Ồ," Naruto ngạc nhiên, rồi mỉm cười với cô. "Ừm, nếu cô không đến đón, tôi nghĩ cậu ấy sẽ ở đây thêm một lúc nữa. Tuy nhiên, giờ cô đã tỉnh rồi, tôi nghĩ cậu ấy sẽ muốn về nhà hơn."

Khi Temari cảm thấy má mình nóng bừng, cô nghe Naruto nói rằng Shikamaru đã xuống phòng nghiên cứu mật mã. Shikadai phấn khích kéo tay Temari, sẵn sàng chỉ cho cô nơi đó.

"Sao con biết rõ tòa nhà này thế?" cô ngờ vực hỏi, khi họ bước xuống cầu thang.

"Bố đã từng dẫn con đi tham quan một lần," cậu bé kể với cô, rồi lẩm bẩm, "Và Boruto thỉnh thoảng lại thích tọc mạch mà không được phép."

Cô giả vờ như không nghe thấy cậu nói gì.

Shikamaru đang ở trong một căn phòng với cánh cửa mở, cúi xuống đọc tài liệu, nhíu mày nhìn. Temari và Shikadai dừng lại ở cửa, nhìn anh một lúc. Tim cô đập thình thịch, bụng cô như muốn nhảy lên vì lo lắng. Cố gắng lờ đi những cảm xúc này, cô nhận ra có người khác trong phòng.

Có một người phụ nữ ở đó, mặc áo khoác trắng và tóc gần như cùng màu. Cô ấy bồn chồn với chiếc kính trên mặt, ngước lên nhìn Shikamaru, nhưng ngay sau đó lại quay đi.

Temari nhận ra ánh mắt đó. Đó chính là ánh mắt cô đã từng thấy trên khuôn mặt mình, trong những bức ảnh cô và Shikamaru bên nhau, khi cô đang ngắm nhìn anh, đắm đuối.

"Bố!" Shikadai kêu lên phấn khích, thu hút sự chú ý của họ.

Người phụ nữ giật mình, quay về phía cửa với vẻ ngại ngùng. Lông mày Shikamaru nhíu lại, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa lo lắng.

"Ơ kìa," anh lẩm bẩm, bỏ hết mọi thứ để đến gần họ hơn. "Hai người đang làm gì ở đây vậy? Có chuyện gì xảy ra à? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"

Temari đột nhiên cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

"Ừ, chỉ là..." cô lẩm bẩm, cố nghĩ xem nên nói gì. "À, Shikadai muốn dẫn em đi tham quan quanh làng và tụi em định ghé qua khi thấy tòa nhà..."

"Ủa alo," Shikadai kêu lên, vẻ mặt chán ghét. "Đấy không phải là... Ối!"

Cô véo tay cậu bắt cậu im lặng, rồi lại tỏ vẻ ngây thơ. Shikamaru nhướn mày, vẻ mặt như sắp bật cười.

"Shikadai muốn giới thiệu cho em về khu vực xung quanh à?" anh hỏi. Temari gật đầu không chớp mắt.

"Ừ" cô đáp gọn lỏn. Một tiếng cười thích thú vang lên từ Shikamaru. Anh chống tay lên hông và nhướn mày.

"Ừm, thật mừng khi biết con trai anh bỗng trở thành một đứa trẻ thích đi dạo," anh nói. Má Temari nóng bừng lên, và cô nhìn anh với ánh mắt lẽ ra phải đáng sợ nhưng lại khiến anh cười toe toét.

Shikamaru nghiêng người về phía trước, áp mặt vào mặt cô. Miệng Temari khô khốc khi mùi của anh lan tỏa trong không khí xung quanh. Mùi thuốc lá thoang thoảng đâu đó có thể khiến cô khó chịu nếu ở trong hoàn cảnh khác, nhưng hơi ấm từ cơ thể anh khiến tâm trí cô nhẹ nhõm hơn đôi chút.

"Và rằng con trai anh và vợ anh nhớ anh," anh thì thầm bên cạnh cô. Toàn thân Temari râm ran, hàng mi rung lên. Không thể chịu đựng nổi những cảm xúc đó, cô hành động theo bản năng: trở nên phòng thủ.

"Nếu anh làm em tức giận, em sẽ bỏ anh lại đây," cô nói, chống tay lên hông. Đôi mắt đen của Shikamaru lấp lánh như sao.

"Anh hứa sẽ ngoan," anh nói, rồi quay lại nhìn người phụ nữ đeo kính. "Shiho, cô có phiền nếu tôi về sớm không?"

Shiho giật mình một chút vì ngạc nhiên, nở một nụ cười ngại ngùng, lo lắng.

"Ôi không! Tất nhiên là không rồi!" cô ấy nhanh chóng kêu lên. "Anh có thể đi! Tôi sẽ lo liệu mọi việc ở đây, không vấn đề gì đâu."

Sau đó, cô nhẹ nhàng quay sang Temari.

"Tôi rất vui khi nghe tin cô khoẻ lại," Shiho nói. Temari mỉm cười đáp lại.

"Cảm ơn cô", cô đáp, không hề bỏ lỡ cảnh má Shiho đỏ bừng ngay từ lúc Shikamaru bắt chuyện. "Cô thật tốt bụng."

Sau đó, họ rời đi và sánh bước bên nhau trên những con phố, Shikadai đi trước Temari, đá những hòn đá nhỏ xuống đất. Ánh mắt Shikamaru cứ liên tục liếc nhìn cô, và Temari có thể cảm nhận được ánh mắt ấy như một sự chạm nhẹ.

"Cô ấy thích anh," cô đột nhiên nói. Shikamaru trông có vẻ bối rối đến nực cười.

"Cái gì?" anh hỏi. Temari nhìn về phía trước, cảm thấy thích thú. Cô dường như không ghen, điều này khá bất ngờ, nên cô tự hỏi liệu cô có biết trước tình cảm của đồng nghiệp Shikamaru hay không, và liệu bằng cách nào đó, cô đã tự mình xử lý tình huống này hay chưa.

"Shiho" cô trả lời. "Cô ấy thích anh."

Shikamaru nhìn cô chằm chằm, lại chớp mắt ngạc nhiên. Rồi anh bật cười, lắc đầu tỏ vẻ không tin. Lông mày Temari nhíu lại.

"Cái gì?" cô hỏi. Shikamaru mỉm cười, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến.

"Em," anh nói. "Chỉ có em thôi."

Cô mím môi nhưng không nói gì thêm. Lúc này, Shikadai quay sang cô, im lặng giơ tay lên. Mí mắt cậu sụp xuống, nên Temari nhận ra cậu muốn cô bế.

"Ồ," cô lẩm bẩm, khom người xuống bế con trên tay, đôi chân nhỏ xíu của con quấn quanh eo cô. "Con biết là con lớn quá rồi, mẹ không bế nổi nữa, phải không con trai?"

Shikadai đáp lại bằng cách vùi đầu vào cổ mẹ và ngủ thiếp đi.

Họ tiếp tục đi khi mặt trời lặn, và khoảnh khắc ấy gợi cho Temari nhớ lại ngày cô từ bệnh viện về nhà. Giống như lần đó, cô luôn cảm thấy Shikamaru dõi theo từng bước chân mình.

"Gì vậy?" cô hỏi.

"Không có gì," Shikamaru đáp, giọng anh nhỏ nhẹ đến mức gần như nghẹn lại. Không như những lần khác, anh không hề rời mắt. Anh vẫn dán chặt mắt vào cô, nhìn cô chăm chú đến mức Temari thấy chóng mặt.

Có lẽ vì vậy mà cô không hề ghen với Shiho. Bởi vì, trong ký ức của mình, cô đã biết chồng mình là ai và tình cảm của anh ra sao. Bởi vì Shikamaru mà cô sống cùng chính là Shikamaru nhìn cô như cách mà anh đang nhìn cô bây giờ, nhìn người mẹ của đứa con trai được cô bế trong vòng tay.

Cái cách anh nhìn cô lúc này khiến cô hiểu ra tất cả những gì mình đã nghe được từ hàng chục người khác nhau suốt cả ngày hôm đó. Anh nhìn cô như một người đàn ông đang yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com