Bao Dung Sự Nghịch Ngợm
Kazama giúp chủ nhà khóa cửa cẩn thận, trước khi ra về còn ngoái đầu nhìn lại tới mấy lần. Anh cảm thấy bản thân mình thật vô nghĩa chỉ vì vài câu sợ ma vô lý của người kia, bao nhiêu ý chí sắt đá đã được tôi luyện bao năm qua, khoáng cái lòng mềm như bông không chịu đựng nổi mà ở lại đây.
Dưới ánh đèn đường hiu hắt, anh ngẩn đầu nhìn ngắm bầu trời trên cao, rõ ràng lúc chiều mưa to không ngớt nhưng cuối cùng đến một gợn mây đen cũng không còn. Giống như lòng chàng trai, tự xây cho bản thân mình một bức tường lớn ngăn cách dòng cảm xúc thật không cho nó bộc lộ ra bên ngoài, thế mà vì một ánh mắt anh liền đánh mất cả linh hồn lẫn trái tim một lần nữa.
Kazama thở dài một hơi nhớ lại quá khứ tươi đẹp, cái thời mà anh vô lo vô nghĩ và vẫn còn chơi thân thiết với nhóm Boo, Masao, Nene, và cả Shinosuke...
Nghĩ tới đây Kazama che mặt bật cười: "Hoài niệm quá, đội phòng vệ Kasukabe..."
Thật ra cả bọn cũng chẳng xa nhau mấy, rồi các bà mẹ cũng thân thiết với nhau từ đó, nào ra đi uống trà xem phim với nhau mãi. Nên từ tiểu học đến sơ trung bốn người họ đều lớn lên cùng nhau, thường xuyên cùng nhau đến trường, rông chơi la cà. Rồi chuỗi ngày còn bị ép đóng kịch gia đình theo mấy cái kịch bản chán phèo của Nene chẳng có gì mới mẻ, toàn là bi kịch gia đình cùng vở diễn cô vợ rảnh rỗi kiếm chuyện với chồng con.
Còn Boo vẫn giữ đam mê với đá, sau khi tan trường hay lén cả nhóm chạy tới con kênh sau trường mà tìm kiếm bảo vật của riêng mình. Chắc có mỗi Masao là tiến bộ với ước mơ vẽ tranh của cậu ấy, tay nghề nâng cao thấy rõ qua mấy năm, thậm chí tranh còn được lên báo, Kazama luôn phải đau đầu khi cậu chàng liên tục khoe khoang về vấn đề mình sẽ nổi tiếng này.
Còn về phần anh cùng Shinosuke có lẽ là hai kẻ không có gì đặt biệt hơn lúc học mẫu giáo là mấy, ngoại trừ chiều cao phát triển khá nhanh so với tuổi. Kể ra cũng lạ, từ hồi bé xíu anh đã không ưa tên nhóc kỳ cục kia, vừa biến thái lại thích khoe mông, còn mê đắm đuối mấy chị gái xinh đẹp. Nhưng chẳng hiểu vì sao nhóc đầu sư cọ cứ hay lẽo đẽo theo sau lưng anh, không chọc phá cũng làm mấy hành động thân mật quá mức, luôn khiến Kazama nổi hết cả da gà, mỗi lần gặp mặt chỉ muốn chạy trốn khỏi cậu cho lành.
Cho đến khi lên sơ trung cả hai được xếp học cùng lớp với nhau, cùng đi ăn trưa, cùng ngồi dưới táng cây sau trường đọc sách, cùng nhau leo hàng rào bao che nhau trốn học. Đó là khoảng thời gian tự do nhất của anh, cũng là nơi mọi chuyện chưa kiệp bắt đầu đã vội kết thúc.
Năm cuối lớp 5-1 lễ hội mùa xuân tuần sau sẽ diễn ra, lớp trưởng và ban kỹ luật lớp đã đưa ra quyết định là sẽ diễn một vở kịch chấn động trước khi thi tốt nghiệp. Nhưng vì không muốn mang tiếng là chọn người đẹp ghét người xấu, nên thống nhất là bóc thăm chọn ra hai nhân vật chính.
Shinosuke ngồi phía sau anh, chẳng thể hiểu nỗi cậu ta ăn gì mà dậy thì thành công ngoài mong đợi cứ như từ một tên ất ơ biến thành hoàng tử ấy, vai thì rộng, đôi chân còn rất dài, mặt mũi rõ ràng mang theo nét đẹp trai bất cần, nhưng tính cách vẫn như cũ vô cùng nghịch ngợm. Đang cảm thấy chán nản vì tan học mà chưa được về, còn phải ở lại đây làm trò con bò với cái đám học nhiều hiểu rộng kia.
Đầu sư cọ gục xuống, miệng chu lên, đôi mắt tinh ranh, cầm lấy cây bút bi bên cạnh cố tình chọt mạnh vào eo của người trước mắt mình.
Kazama bị nhột mà giật mình đứng bật dậy vô ý đẩy ngã cái ghế, hét ầm lên: "Má nhột!"
Shinosuke ôm bụng bật cười đến chảy nước mắt: "Haha bé Tooru nhạy cảm quá."
Một tiếng đập bàn mạnh từ phía trên, cả hai vừa định lao vào nhau combat một trận, thì bị ánh mắt lạnh như băng của lớp phó kỹ luật lia trúng. Lớp trưởng là một bạn nữ gương mặt khá thanh tú chỉ mỉm cười nhẹ, cô cất lời giữ hòa khí: "Xem ra cặp bạn thân của chúng ta nóng lòng với vở kịch quá, vậy thì mời hai cậu thử thăm trước nhé!" 😌
Lớp phó kỹ luật đứng bên cạnh là một bạn nam có nước da rám nắng gương mặt cau có, gằng giọng gọi tên như kêu hồn: "Kazama Tooru."
"Shinosuke Nohara chống cự là bụng bự... Lẹ lên."
Shinosuke bị gọi đích danh, nhưng cậu dường như không thèm quan tâm mà tặc lưỡi mĩa: "Chắc ông đây sợ cậu, giỏi thì cầm gậy bóng chày bước lên sân thi đấu kiếm đạo với ông."
Lớp phó kỹ luật nghe vậy thì bật cười đập mạnh vào bàn: "Ngon nói lại lần nữa xem, ngày mai tên cậu có bị ghi trên bảng phân công dọn rác toàn trường hay không?"
Lời đe dọa quá mức đáng sợ, cả hai hết cách đành phải làm theo trước lời cảnh cáo kia. Lớp trưởng nhìn hai cậu rồi hài lòng điểm danh từng bạn lên bóc thăm tiếp theo, sau mười phút thì bắt ép mọi người ổn định lại trật tự.
Lớp trưởng cười cười quơ tờ giấy trên tay, muốn lấy bản thân làm thí nghiệm trước sau đó mở ra trước mắt đám bạn học: "Ồ tớ chỉ được làm một cái cây thôi, thật đáng tiếc."
Mọi người cười rôm rả lên, lớp phó kỹ luật vỗ tay: "Được rồi, vậy mời luôn hai vị đóng vai chính của chúng ta đứng dậy nhận kịch bản vở công chúa ngủ trong rừng nào.
Không ai lên tiếng, một phút, hai phút rồi năm phút trôi qua, bầu không khí từ vui vẻ trở nên tang tóc đến đáng sợ. Nhìn thấy gân máu nổi lên trên mặt cậu chàng da ngâm thì bất ngờ có tiếng kéo ghế, mọi người đều mong ngóng mà quay đầu về phía cuối lớp.
Mặt lớp trưởng tái xanh như tàu lá chuối, cả lớp há hóc miệng khi lần lượt người đứng dậy là Nohara Shinosuke và Kazama Tooru.
Kazama ngại ngùng giơ lá thâm của mình lên trước sau đó e dè mở lời: "Tớ là con trai làm sao diễn vai công chúa được, có ai muốn đổi không?"
Shinosuke ung dung như chẳng có gì xảy ra, cậu ngáp dài một cái thì nhận thấy ánh mắt hình viên đạn của lớp phó mà lập tức chỉnh lại tư thế nghe người kia phát biểu: "Không!!"
"Từ đầu đã nói, chuyện rút thăm này là công bằng nhất, nếu đổi ở đây thì cậu xem quy nghiêm của bọn tớ là cái gì??"
Kazama nuốt nước mắt vào trong lòng, anh vốn trọng sỉ diện đến mức mắc vệ sinh phải chạy về tới nhà mình mới dám ngồi xuống bồn cầu.
Anh nghĩ thầm trong đầu kỳ này mình toang rồi, phải diễn cái vai công chúa này cho toàn trường xem, sau đó anh quay đầu thấy cái tờ giấy ghi mấy chữ hoàng tử trên tay tên ôn dịch kia, thì càng đau đớn mà bám chặt vào bàn để ngăn bản thân không gục ngã.
Trên đường tan trường Nene phản ứng lớn nhất khi nghe chuyện cười này từ cậu bạn Shin thì cất giọng quở trách: "Ghen tị chết mất, rõ ràng người làm biên kịch khiêm luôn công chúa phải là tớ chứ huhu!!"
Masao lên sơ trung thì cố gắng nuôi tóc dài để không bị bạn bè trêu là đồ cơm nấm nữa, cậu bé tò mò hỏi: "Thế lớp cậu chọn làm gì cho lễ hội?"
Nene giả bộ gục đầu ủy khuất giống Kazama đi phía sau mà trả lời như đang khóc: "Cafe hầu gái, ôi cái bọn dỡ hơi đóoooo!!!
Sau đó cô nằng nắm chặt góc váy, cả người hừng hực lửa như tràn đầy nhiệt huyết lập tức vỗ ngực tuyên bố: "Nhưng không sao, chẳng có gì làm khó được Nene này hết, ta đây sẽ hóa trang làm cô gái thỏ rồi quyết rũ hết con trai trường này, ahhahaha!!"
Cô ấy còn tặng kèm theo một câu: "Và mấy cậu sẽ là bàn đạp cho tớ tập luyện hahahahah!!"
😨😨😱😱😰😰
Âm thanh tiếng cười vang vọng khắp khu phố làm mấy con quạ đậu trên trụ điện cũng sợ hãi mà bay đi, nguyên đám nghe xong mà tưởng tượng cảnh Nene mặc đồ thỏ đen, tay đô như lực sĩ, đeo đôi tai dài lắc lư mời khách, thì sợ hãi tới ớn lạnh mấy cơn. Kazama cũng vì thế mà phấn chấn hơn được vài phần, anh vội vàng lôi Shinosuke đi trước vì muốn chạy trốn khỏi địa ngục với lý do.
"Bọn tớ đi đọc kịch bản tạm biệt."
Masao cùng Boo khóc trong lòng nhiều một chút, hai cậu bé tội nghiệp muốn quay đầu chạy theo đứa bạn, nhưng bị Nene nhanh tay tóm lại được rồi kéo lôi cả hai như bao cát đi về nơi tối tâm không lối về.
Tiếng lòng của hai người bạn phải chịu cực hình: "Chơi mà chạy đồ tồiiii...."
Như thể anh của hiện tại rất giỏi chịu đựng, ngay đến việc thân thiết làm bạn với tên ngốc đầu sư cọ kia còn làm được thì nói chi đến chuyện. Bao dung sự nghịch ngợm của cậu, việc cậu làm chẳng bao giờ chịu nói lý lẽ, dù cả hai cứ chí chóe với nhau tối ngày, nhưng anh khá hài lòng với tình bạn này.
Chạy như ma đuổi Kazama không hề dám quay đầu, anh một mực kéo lấy cánh tay Shinosuke hướng về con kênh lúc bé mà cả nhóm hay chơi cùng, sau đó dừng lại, anh cẩn thận nhìn xung quanh xem cô bạn kia có đuổi theo hay không.
Sau khi xác nhận mọi thứ đã ổn, thì anh cũng vì quá mệt mỏi mà vứt cặp sách xuống đất ngã người nằm dài lên thảm cỏ thở hòng học: "Đen như mỗm chó ý!"
Shinosuke ngồi xuống bên cạnh như thể vừa cố ý vừa vô tình che bớt đi cái ánh nắng ban chiều cho anh dễ chịu hơn. Cậu lọ mọ lấy ra quyển kịch bản không quá dài trong cặp sách ra rồi bắt đầu giở giọng đọc trào phúng: "Hỡi công chúa, nàng thật xinh đẹp, hãy để hoàng tử ta đây đánh thức nàng bằng một nụ hôn."
Kazama mở trừng mắt, lập tức bật người dậy dùng tay che đi miệng cậu bạn: "Dừng Dừng, tởm quá đi."
Shinosuke gỡ tay chàng trai đang mất kiểm soát ra rồi nằm xuống thảm cỏ, cậu tiếp tục nhìn mấy dòng chữ được ghi tay rồi in ra thành cái quyển này lên, Kazama hơi khó chịu trách móc: "Shin nè sao cậu bình tĩnh vậy? Không phải bình thường cậu thích mấy chị đẹp sao?"
Shinosuke dùng kịch bản che hết mặt mình lại im lặng vài phút rồi mới trả lời: "Ờ chắc vậy, nhưng nếu là cậu thì tớ thấy ổn."
Kazama cau mày, lúc này anh chưa biết chuyện gì đang sảy ra với bản thân mình, anh chỉ nhìn trước được tương lai. Nếu không diễn tốt cái vai công chúa ngủ trong rừng này, thì đừng hòng yên ổn tới khi tốt nghiệp sơ trung, vì cái tên lớp phó kia là thành viên câu lạc bộ bóng chày, cậu ta nổi tiếng với danh hiệu: "Xài luật lệ của nấm đấm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com