Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chuyện Lớn Đứng Sau Lưng Tớ

Kazama nhận thấy mình không được bình thường kể từ sau ngày hôm đó, trong lòng anh khó chịu muốn chối bỏ tình cảm này, suy cho cùng sống bao nhiêu năm trên đời, anh luôn nghĩ rằng mình thích con gái.

Cho đến khi trái tim không nhịn nổi, lý trí biến mất ngay phút chót chỉ vì một nụ hôn với một thằng con trai mà mọi chuyện đã đi xa vượt quá giới hạn. Anh không muốn đối mặt, sau đó tự gạt bản thân mình đây chỉ là căn bệnh, mà bệnh thì có thể trị dứt điểm nó được.

Giống như cai nghiện, anh bắt đầu khắt nghiệt với bản thân mình nhất có thể, trói buộc trái tim vào nơi sâu nhất, lảng tránh đi đoạn tình cảm vừa chớm nở đã vội chấm hết. Kazama tìm cách nói với cha mẹ rằng, mình muốn chuyển trường, mặc kệ sự phản đối của họ về thời điểm gần sát kỳ thi tốt nghiệp sơ trung.

Nhưng đến cuối cùng ba mẹ cũng thở dài đồng ý với quyết định của con trai, Kazama không biết bản thân là đang vui hay đang buồn. Trong màng đêm tĩnh mịch, chàng trai đang độ tuổi dạy thì ôm mặt rơi nước mắt lặng lẽ chẳng ai hay biết.

Từ ngày đó thế giới của anh u ám đi hẳn, ngoài việc cắm đầu vào học tập, thời gian rảnh toàn bộ đều tập trung đi học thêm không còn có chữ "chơi bời" nào xuất hiên trong mắt anh một lần nào nữa.

Sự thay đổi nhanh chóng khiến mọi người xung quanh hơi bất ngờ, nhưng với anh đó là dấu hiệu tốt vì bản thân chẳng còn chút thời gian nào nghĩ tới chuyện khác hết.

Còn về phần Shinosuke, cậu giống như một cái vỏ rổng, trong phút chốc từ cánh cửa thiên đường cậu liền bước một chân xuống tận địa ngục tâm tối, khi bàng hoàng nghe thấy tin dữ.

Trong lòng sợ hãi cũng có, thất vọng cũng có, muôn vàn cảm xúc khi nhận được tin người mình yêu âm thầm chuyển trường đột ngột tới vậy. Từ một cậu bé vui vẻ thích chọc phá mọi người bỗng dưng cũng trầm tính đi hẳn, đương nhiên cậu không cam lòng mà từ bỏ người kia, và đã nhiều lần tìm đến nhà nhưng chỉ nhận lại được cái lắc đầu của mẹ Kazama là.

"Xin lỗi cháu nó bận học."

*--------

Quay lại thực tế, Kazama không muốn nghĩ quá nhiều đến người kia, anh thậm chí còn chưa biết vẽ tiếp câu chuyện này ra làm sao. Trở về nhà trễ hơn bình thường, nhưng chẳng có ai chào đón anh, trong phòng khách chỉ có một tờ giấy lạnh lẽo vô hồn đặt chỉnh tề trên ghế sofa.

Anh không có lấy làm gì lạ chuyện này, bình thường ba mẹ cũng hay bất ngờ đi du lịch, hâm nóng tình cảm thêm mặn nòng kiểu này, vì họ đang hân hoan bàn kế hoạch muốn sinh thêm một đứa bé cho đủ nếp đủ tẻ, vui nhà vui cửa. Anh tiến đến bật đèn rồi mở tờ ghi chú ra trông thấy là lời nhắn của mẹ.

"Con trai ba mẹ đi Osaka mấy hôm nhé, tiền tiêu vặt và sinh hoạt bố con chuyển vào tài khoản rồi đấy, muốn dùng thế nào cũng được, tạm biệt."

Kazama để lại tờ ghi chú về chỗ cũ, anh uể oải vươn tay lên trời mà hoạt đông xương cốt một chút. Thật ra mấy năm nay ngoài học hành ra anh chẳng có thể dục thể thao gì mấy, lúc nãy vật lộn thắng tên nhóc tóc cắt húi cua kia, thì đơn giản anh biết thừa cậu ấy đã nhường anh từ đầu đến cuối.

Quá khứ bị chìm sâu dưới hồ nước tĩnh lặng, đùng một cái trồi hết lên mặt hồ khiến chàng trai chăm chỉ ngồi trước bàn học, mà não không thể nào tập trung cho nổi.

Giống như có một ai đó đang cố gắng vớt mấy mảnh vụn tình cảm vỡ nát khi đó ghép lại từng phần làm trái tim nhộn nhạo. Kazama biết thừa rằng mình toang đến nơi rồi, mệt mỏi anh thở dài một hơi, đành gấp tập sách lại sau đó leo lên giường đi ngủ sớm.

*--------

Một đêm mất ngủ chàng thư sinh dáng dấp cao ráo, gương mặt thanh tú của anh lền biến thành chú gấu trúc với đôi mắt thâm quầng. Vào lớp học mọi người nhìn sắc mặt anh mà ngầm cảm thấy như có một áp lực vô hình, liên tục chà đạp công sức của bọn họ.

Nơi Kazama học là ngôi trường chuyên đào tạo ra các học sinh giỏi cấp quốc gia, trường trọng điểm mang tên Kadamashi. Nơi hội tụ những tinh hoa tương lai của đất nước, bao nhiêu anh tài sẽ từ nơi này tốt nghiệp rồi đi ra ngoài xã hội tiếp tục cạnh tranh với nhau.

Thật ra từ khi anh bắt đầu vào đây nhập học, với số điểm thi cao ngất ngưởng thì họ đã phải luôn đề cao cảnh giác, vì bản thân ai cũng chỉ giống như ai là một vài con kiến nhỏ bé bò trên mấy trang sách cố gắng gặm nhấm đi vài phần tri thức. Nên vừa nhìn thấy dáng vẻ giống như học tập xuyên đêm của Kazama Tooru người vẫn luôn giữ vững phong độ, đạt top1 toàn khối chưa từng lung lây, đã làm mọi người hoảng hốt tột độ.

Trong tiếc học anh muốn ngủ gục mấy lần, may mắn bản xài phương thức nuôi móng tay út dài, đợi lúc cơ thể dần mất tỉnh táo thì cố gắng nắm chặt vào lòng bàn tay cho cái móng đó ghim vào da thịt là sẽ vực dậy được tinh thần ngây.

Đây là bí mật học hành của anh, nó vẫn có tác dụng rất tốt cho đến khi anh gặp Shinosuke thì trở nên vô dụng luôn không thể cứu vớt.

Giờ tan trường, học sinh rôm rả ùa nhau chen chúc ra về. Cơ bản thì cái trường này nhìn chung ai cũng giống hệt ai, không đeo mắt kính cận, cũng mang cặp sách to đùng hoàn toàn không giống dáng vẻ thanh xuân tươi đẹp mà mấy nơi khác hướng tới.

Kazama ngáp dài một cái thì vô tình bị một bạn nữ tóc ngắn ngang vai đụng mạnh vào lưng, nhưng cô nàng chẳng thèm xin lỗi mà chỉ buôn chuyện với một nữ sinh tóc ngắn khác.

Sau đó liên tục từng tốp nữ sinh tóc ngắn xuất hiện kéo vai nói nhỏ vào tai nhau: "Có người lạ đến trường chúng ta sao?"

Kazama không có ý định làm khó dễ người va phải mình, mà nếu anh muốn lòng vòng đôi co bây giờ cũng chẳng nhận ra ai là ai. Cơ bản mấy nữ sinh trường này đều cắt tóc ngắn ngang vai không kiểu cọ gì hết cho dễ chăm, ngoại hình tương đồng nên không yêu đương mà tập trung học hành.

Nhưng anh nghe mấy lời bàn tán rồi dáng vẻ yểu điệu của họ thì đoán chừng: "Có ai mà chịu đựng nổi mấy chữ ái tình rạo rực trong lòng..."

Kazama lách ra được đám đông thì đứng từ xa đã trông thấy bóng hình nổi bật vừa lạ cũng thật quen thuộc, cậu ấy bộ mặc đồng phục trường cao trung gần nhà màu đen đậm, bên ngoài khoác thêm cái áo sơ mi mỏng màu đỏ.

Trông vừa bụi đời còn gai gốc đầy mình, gương mặt đẹp trai người người, biểu cảm Shinosuke hơi khó chịu, hai hàng lông mài nhíu chặt vì bị mấy ánh mắt săm soi của đám nữ sinh đi ngang qua lại.

Bên cạnh cậu ấy dựng một chiếc xe đạp thể thao, cực kỳ bắt mắt màu đen, thoạt trông là biết chẳng phải dạng gì hiền lành dễ chạm vào. Kazama nghĩ bằng đầu gối cùng biết người kia đến đây là để làm gì, nên anh định lánh mặt sau lưng một nhóm bạn nữ rồi âm thầm ra về trước, cũng gần tới kỳ kiểm tra giữ năm, nên bây giờ anh mà thử bắt chuyện với kẻ nổi bật kia chỉ làm cho bản thân thêm phần bị soi mói chán ghét mà thôi.

Anh cười thầm nói trong bụng: "Tránh trước đã, từ từ tính với cậu ta sau."

Chăm ngôn của cái trường này là thà để mồ hôi rơi trên sách, còn hơn nước mắt rớt xuống đề thi. Còn về phần Shinosuke yêu thầm một người là một dạng trực giác, tôi luyện thành quen, vừa ngọt ngào như mật ong, cũng rất nguy hiểm như chú gấu nâu đang cuồng nộ, quan sát một vòng dường như cậu cảm nhận thấy sự hiện diện của đối phương. Sau đó thử vận may mà đi thẳng một chuyến, chọn đại một cái bóng lưng rồi nắm lấy góc áo người ta như thể ôn thần tìm được con mồi.

Giọng Shinosuke ồn ồn vang lên làm anh nổi hết da gà không dám quay đầu: "Tìm được cậu rồi nè!"

Kazama biết khó lòng mà chạy thoát nên đành cụp mắt, trả lời lấy lệ: "Sao cậu lại tìm tớ? Hôm qua chúng ta xong rồi còn gì?"

Shinosuke khống chế người trước mặt rồi kéo tay đi ngược với đám đông, sau đó mới dè dặt như không có chuyện gì mà mở lời: "Tớ không có cặp sách sao đến lớp được😟!"

Sau đó cậu làm ra dáng vẻ đáng thương không hợp với gương mặt lớn lên gai góc của mình mà than thở: "Giúp tớ đi, cậu giỏi mà, lựa hộ tớ vài quyển từ điển..."

"Được không🥹?"


Nghe tới đây anh biết mình toang tiếp rồi, tay chân không nghe lời, không biết từ khi nào mà bản thân đã nhích lại gần cái xe đạp rồi mở miệng trả lời: "Đi thôi!"

Một cái xe đạp kiểu dáng thể thao, không hề có yên sau để ngồi, Kazama đành đứng lên hai cái thanh sau đó vịnh vai người trước mặt để giữ thăng bằng cho mình. Xe chạy bon bon băng qua những cái hẻm nhỏ mà khi xưa họ cùng nhau rong ruổi, đi tìm những trò chơi thú vị muốn giúp đỡ người dân trong khu phố Kasubake hết mình.

Kazama đứng nên cao hơn người đạp xe khá nhiều, anh hưởng thụ mấy cơn gió thoảng thổi nhẹ vào mặt, bầu trời trên cao xanh vờn chỉ có le lói vài áng mây trắng đang trôi. Chàng trai vô thức khóe mắt cong cong nở nụ cười khẽ, cảm giác tự do tự tại thật tươi đẹp biết bao.

Đôi mắt nhìn xuống tấm lưng người đèo mình vừa to vừa rắn rỏi au lớp áo cứ phập phòng, làm anh thấy an toàn đến thả lỏng đầu óc vô tư vô lo mặc kệ cho cậu muốn chở mình băng qua mấy con phố nữa cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com