Thế Giới Này Trong Mắt Tớ
Gần sáu giờ tối, bóng đêm từ chân trời kéo đến cùng màng mưa dày đặc bên ngoài che lấp mất bóng hình chàng thiếu niên đang chạy đi về hướng xa. Kazama co người nhắm mắt dưỡng thần, bình thường anh rất cẩn thận cứ hở ra đường thì nhất quyết sẽ mang theo cái ô gấp gọn để sẵn trong cặp sách. Thế mà hôm qua chỉ vì gặp lại Shinosuke tâm trí liền rối bời, để quên cái ô lại con hẻm nhỏ kia bây giờ mới thấy hối tiếc.
Vừa thấy mông lung vì quyết định của mình thì chàng trai đến cùng cơn gió lạnh bước đến trước mặt, cậu đưa một lon cafe nóng áp vào mặt anh: "Uống đi cho cậu đó!"
Kazama ngước mắt, khóe môi anh cong lên đưa tay nhận lấy món quà cứu rét không một chút chần chừ: "Ừ phiền cậu rồi."
Anh áp lon nước vào hai tay cảm nhận nhiệt độ từ nó tỏa ra, sự ấm áp này rất dễ chịu, có lẽ người tặng anh cũng phải rất cẩn thận bảo quản tốt, mới mang thứ này tới đây mà không để nó nguội mất.
Tiếng cạnh mở nấp lon cafe ra, Kazama hớp một ngụm, cả người như thể vừa được nạp đầy năng lượng bừng bừng lên sức sống. Nhưng vẫn chưa hết Shinosuke ngồi xuống bên cạnh, sau đó đưa ra một miếng cơm nấm rồi hỏi: "Tooru này ăn không? Bên trong có mè trắng cậu thích đấy."
Kazama gật đầu bóc đi lớp vỏ, nhanh miệng cắn một miếng ngập tràn cơm dẻo bọc rông biển nóng hôi hổi, uống kèm cà phê ngon tới mức làm anh thích thú mà bật cười: "Tuyệt thật nha!"
Sau đó nghiên đầu nhìn qua trông thấy Shinosuke đang nhắm mắt tựa đầu vào bảng quảng cáo dưỡng thần, hai tay cậu khoanh lại trước ngực tư thế thả lỏng hết mức. Anh hơi tò mò hỏi: "Shin này... À thì cậu mua có một phần sao?"
Shinosuke nhướng mày mở hé một mắt sau đó gật đầu: "Ờ hết sạch ví rồi."
Thế là anh không do dự đưa luôn miếng cơm mình cắn dỡ tới trước mặt người ta, có thể là cảm động, cậu ấy thà không ăn gì cũng phải mua thứ anh thích nhất. Nếu cứ gắng gượng tỏa ra vô tâm, không quan tâm tới cậu ấy thì trái tim anh thật sự sẽ đóng băng mất.
Tiếng mưa lách tách cứ rơi bên ngoài, mấy cái bóng đèn đường xung quanh được bật lên soi sáng bóng lưng hai chàng trai, có lẽ nó còn chẳng biết hai kẻ đang trú tạm nơi đây đều đang mang song hướng yêu thầm nhau.
Nhưng vì cái tôi của bản thân quá lớn mà khi xưa đã chọn rời đi, nhưng bây giờ khoảng cách giữ họ dường như đã biến mất, trở nên hòa hợp giống hệt như thời gian xa nhau chưa từng thật sự sẩy ra.
Sau một lúc cuối cùng Kazama cũng thấy ngớt ngớt mưa to, anh đề nghị nên rời khỏi đây trước khi hai đứa bị cảm lạnh. Shinosuke không hề phản đối, cậu như cũ đèo người thương phía sau chạy bon bon về nhà hướng nhà mình.
Mở cửa bước vào trong, Kazama ngồi xuống cởi đôi giày bata ra sau đó mang dép đi trong nhà vào, anh không chịu được cảm thán: "Shin ngốc cậu là thần mưa à?"
Shinosuke mở đèn cậu nghe vậy thì cười ngả ngớn, như vừa lừa được con mồi ngon để chén một bữa say sưa: "Tooru đoán xem ông trời muốn giúp tớ hay giúp cậu?"
Cảnh tượng giống hệt hôm qua, phơi sách xong lại đi tắm, nhưng lần này khác biệt lớn hơn chính là thái độ của hai người.
Shinosuke cứ cò kè bên cạnh đòi tắm chung: "Đi mà Tooru tớ sợ ma..."
Kazama tức giận đá vào chân cậu ta rồi đóng cửa: "Cút hộ đi Shin, có Bạch Tuyết mới tin cậu."
Bạch Tuyết đang nằm trong phòng bếp chờ đợi được ăn nghe thấy gọi tên mình, liền sủa mấy tiếng "gâu gâu" khiến hai kẻ bận rộn dong dài mè nheo với nhau phải bật cười.
Kazama gội đầu nên nước rũ xuống vai, anh đành mượn khăn tắm của Shinosuke mà choàng lên cổ áo. Sau đó đi thẳng vào bếp xem thử còn cái gì để nấu ăn cứu đói một phen, anh chỉ tay đọc to: "Bắp cải, trứng, hành, thịt bâm..."
Sau đó gọi với vào phòng tắm: "Nhà có bột làm bánh xèo không Shin?"
Tiếng nước nóng chảy mạnh, cậu phải hỏi lại mấy lần vẫn chưa hiểu đối phương đang muốn nói tới cái gì. Cuối cùng phải choàng một cái khăn nhỏ vào phần nên che, sau đó mở cửa bước ra ngoài.
Kazama đang nghiên cứu cái bắp cải trên tay, vừa quay đầu đã thấy ngay cái cơ ngực săn chắc của thiếu niên thì bị giật mình lùi ngược về sau một bước, miệng anh lấp bắp chỉ vào cậu rồi ngôn từ mất kiểm soát: "Cái tên biến biến thái này.."
"Tớ tớ chỉ hỏi tới bột làm bánh xèo, chứ có nói muốn muốn mukbang cậu đâu mà trần như nhộng chạy ra đây??"
Shinosuke cảm thấy khó hiểu, vì một màng ngại ngùng tào lao của anh, cậu định bước tới thì thấy đối phương đã nép vào một góc, như thể không lo kiếm thứ gì cứng cáp đó bám trụ sẽ bị ăn sạch tới mảnh xương không nhả ra.
Thiếu niên bật cười trong bụng, nhưng vẫn ráng chịu đựng mà đi tới gần anh rồi đưa tay mở ngăn tủ trên cùng, rồi mới giải thích bằng chất giọng phát ra nữa đùa nữa thật: "Bột hình như là gói bên trái, còn chai này này chắc là nước sốt Okonomi."
Shinosuke còn cố ý ghé sát mặt về phía trước, mở miệng chọc ghẹo: "Cậu nghĩ tớ muốn làm gì?"
Kazama bây giờ mới biết mình suy nghĩ nhiều, anybvội vàng dùng vai đẩy mạnh ngực đối phương mở ra con đường đi tới tủ lạnh, anh ngượng ngùng mà cố cất chất giọng ôn nhu của bình thường: "Đồ Điên có thế cũng ra đây."
Hiểu lầm một phen thì ai làm việc nấy, Kazama chưa từng nấu ăn bao giờ nhưng anh rất giỏi ghi nhớ, vẫn hay thường xuyên nhìn mẹ cặm cụi trong bếp nên mấy chuyện làm bánh xèo nhật bản này, thật sự chẳng làm khó anh là bao. Công thức chạy sẵn trong não, đầu tiên là trộn bột mì, cho nước cùng năm quả trứng gà vào khuấy đều.
Như một đầu bếp chuyên nghiệp, thậm chí Kazama còn cảm thấy bản thân mình rất đa tài, anh cắt bắp cải và trộn tất cả toping nhà có sẵn rồi bỏ lên chảo. Shinosuke bước xuống bếp vì tò mò mà đứng bên cạnh quan sát, cậu khá đắng đo cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: "Cháy rồi kìa Tooru!"
Kazama bỉu môi, anh kiên định với trực giác của mình, đợi thêm vài giây thì nhanh tay trở bánh, miệng cong lên như thể vừa hoàn thành một kiệt tác đợi kẻ bên cạnh khen ngợi: "Perfect!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com