Túi Kẹo Ngọt
Sau cơn mưa mặt trời đã ló dạng, hôm nay là một ngày bình thường, sáng đến trường nghe giảng bài, giờ giải lao thì chen chúc đi mua đồ ăn trưa. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ yên ổn như thế trôi qua, nhưng đây chỉ là bề mặt nổi của tảng băng chìm. Hiện tại bãi rác phía sau khu vực nhà ăn vắng tanh, nhưng vẫn có thể thấy mấy thiếu niên lêu lổng ăn mặc không chỉnh tề.
Tất cả bọn nó đều đang hùa nhau bao vay đánh một cậu bé ăn mặc nổi bật với chiếc áo khoác màu đỏ, kèm theo quả tóc cắn ngắn khá là ngầu lòi.
Shinosuke chật vật thê thảm đến nỗi sắp chịu không nổi mà gục ngã trong nhục nhã tại đây, từ tận đấy lòng cậu không cam tâm thua cuộc với cái đám hèn hạ thích chơi hội đồng này. Nhưng sức một con kiến làm sao có thể địch lại một đám sói hoang.
Cơ thể vẫn chưa kiệp hết đau nhức sau vụ lần trước, thế mà hôm nay lại phải nhận thêm vô số vết thương. Shinosuke cắn răng dùng tay cố gắng che chắn cho gương mặt, nhưng tên đầu đàn kia coi bộ rất chướng mắt cậu, hắn cứ liên tục nhắm vào mặt mà nện từng cú đấm như trời giáng xuống, không một chút nương tình.
Sau một lúc tụi nó chắc là đánh đến thấm mệt lả người nên mới kéo nhau rời đi, cậu thiếu niên cố gắng bò dậy từ đất, Shinosuke cố gắng lếch tới gần bức rồi rồi dựa người vào đó nhắm mắt dưỡng thần. Cậu thử dùng lưỡi liếm nhẹ khóe môi, vị tanh nhẹ của máu đã nói cho cậu biết tình hình gương mặt đẹp trai ngầu lòi của mình khó mà lành lặn chuyến này.
Từ đằng xa tiếng bước chân đạp trên sỏi đá đang từ từ tiến đến gần, cho đến khi mùi nước hoa nhẹ nhàng bay vào khoang mũi thì cậu mới thử hé mở đôi mắt. Cánh tay cậu nhanh chóng đưa lên cao, gạt phăng đi miếng băng cá nhân mà cô gái kia đang cúi người muốn dán lên mặt cậu.
Kasumi không vui khi lòng tốt của mình luôn bị một đứa con trai không biết tốt xấu này gạt bỏ, cô bậm môi đứng thẳng người, dáng vẻ ngạo mạn nhếch khóe môi mỉa mai: "Nhìn cậu xem chẳng ra cái gì mà vẫn dám xem thường tôi sao?"
Shinosuke dùng tay thử chạm vao khóe mắt cảm thấy một cơn đau nhói khiến cậu nhăn mày, nhưng vẫn không quên trả lời một cách đầy khẳng định: "Kasumi Sedashi cậu thật sự...trông rất là thảm hại đó biết không?"
Bị gọi đích danh cô hoa khôi giận tới nỗi muốn dậm chân, cô bậm môi biện hộ: "Chẳng phải vì thích cậu nên tôi mới tìm đủ mọi cách hay sao?"
Shinosuke vịn chặt vào bức tường sau đó cố gắng đứng dậy vừa đi về phía nhà ăn vừa trả lời: "Ờ dáng vẻ của cậu nếu là tôi của hồi năm tuổi, chắc chắn sẽ yêu thích..."
Cậu cười tặc lưỡi: "Nhưng thật đáng tiếc!"
Kasumi cả người thâm trầm, cô nhìn theo sau bóng lưng đang từ từ rời đi mà lòng đau đớn, không cam tâm tiếp tục hỏi: "Nhưng cái quỷ quái gì? Hay là tôi không đủ xinh đẹp?"
Shinosuke hơi dừng lại, cậu hướng cả mặt lên bầu trời rồi mỉm cười: "Vì tôi đã thích một người từ lâu, không phải vì người đó đẹp tôi mới thích, mà vì thích cậu ấy nên mới thấy đẹp."
Cô hoa khôi nghe xong toàn bộ mà tê tái tận tâm can, từ khi nhập học cô đã luôn để ý tới dáng vẻ ngạo mạn thích làm mấy trò kỳ cục của người kia. Thật ra ngay từ đầu cô chẳng phải người nỗi bật gì cho cam, giống như bao nữ sinh khác, trông cô chỉ được gọi là ưa nhìn.
Nhưng sau khi một lần vô tình ở lại trường muộn, cô thấy cậu thiếu niên ấy đã mỉm cười đăm chiêu với một giáo viên dậy bổ túc có ngoại hình cực kỳ xinh đẹp, thì từ đó Kasumi mới quyết định phải thay đổi bản thân mình, chỉ mong muốn sẽ có một ngày cậu sẽ vui vẻ với cô như vậy.
Trong lòng không cam tâm, nước mắt chảy ước đẫm cả gương mặt, nhưng có lẽ rất lâu về sau Kasumi mới biết người mà Shinosuke cười nói lần đó, chỉ là chị gái Nanako lúc nhỏ vẫn thường chăm sóc cậu như em ruột mà thôi. Còn người cậu thật sự yêu thương, thì phải dùng cả đời kiềm hãm mới đủ khả năng sánh bước đi bên cạnh người ta.
*--------
Sau cái đêm khiêu vũ trên thủy tinh đó Kazama toàn cấm đầu vào học hành, thật ra lần này anh cũng có nhớ đến nhóc đầu ngắn củm kia. Nhưng mà bài vở giáo viên giao cho quá nhiều, hoàn toàn không có thời gian cho việc đi tìm người, hay quan tâm cậu ta bây giờ đang làm gì.
Ba mẹ Kazama cũng đã về nhà từ hôm kia, họ còn mang theo quá chừng là đặt sản từ Osaka về cho con trai, hiện tại đang tám giờ tối anh vừa học bài, vừa ăn vặt cũng cảm thấy thật sự không quá tệ.
Không biết là bản năng hay chỉ là vô tình, chàng trai chọn ra vài món ngon như hạt dẻ đường🌰 và bánh bò sữa để riêng qua một bên, như thể muốn tặng đối phương thứ mình yêu thích.
Sau đó Kazama liền vò đầu mình mấy cái, anh giống như đứa dở hơi hiện tại đang đứng giữa con đường tình cảm và lý trí, quay đầu không được bước tiếp càng không xong. Cuối cùng phải chọn cách thử thách đọc thầm một trăm từ vựng tiếng anh trong vòng ba mươi phút, thì mới gỡ xong cái mớ bồng bông bên trong đầu.
Ngày hôm sau, lớp anh vì sinh hoạt bù mà ở lại khá trễ, đến khi ánh chiều tà nhuộm cam cả thành phố Kasukabe thì mới được tan trường mà xách cặp sách ra về. Mọi người luôn chọn cách độc hành một mình, ai nấy đều cắm mắt vào điện thoại đang tự nhẩm tính thời khóa biểu mới bắt đầu sau kỳ nghỉ xuân.
Đang ủ rũ ở phương xa, bất ngờ bị tiếng gọi quen thuộc như đấm vào tai làm anh chợt tỉnh táo trở lại: "Bé Tooru."
Kazama hoảng hốt để ý xung quanh mọi người bắt đầu tò mò mà bu lại cái tên oắt con kia, anh lập tức ba chân bốn cẳng chạy đến véo lấy cái lổ tai vểnh của cậu, kéo đi một cách mạnh bạo, trong đôi mắt chữ O miệng chữ A của bạn bè.
Xác định đã chạy xa anh mới dừng lại sau đó thở hồng học, mắng: "Shin ngáo cậu điên à dám gọi tên tớ kiểu gợi đòn đó?"
Shinosuke ra vẻ bị tổn thương cậu xoa xoa cái tai bị véo tới đỏ ửng của mình rồi ủy khuất trả lời: "Người ta tới thăm cậu mà!"
Kazama vừa định mắng thêm thì để ý trên khóe mắt của cậu có dán một cái băng keo cá nhân hình siêu nhân mặt nạ, trong vừa trẻ con lại có chút ngạo mạn bất cần đời. Anh hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn chỉ tay vào đó, hỏi thăm: "Bị làm sao nữa vậy?"
Shinosuke lè lưỡi như một đứa dỡ hơi: "Đánh nhau đó.
Hai người trừng mắt một hồi, anh cuối cùng cũng nhận thua mà cất bước đi tiếp về phía trước. Shinosuke vui vẻ bám theo kể đủ thứ chuyện lúc trước của hai người, đột nhiên Kazama nhớ ra gì đó vội tìm trong cặp sách rồi mang ra một túi giấy đựng tròn tròn đầy ụ, đưa tới trước mặt thiếu niên.
Shinosuke tò mò nhận lấy, sau đó vì bản tính hiếu kỳ mà không thèm nghe đối phương bảo đây là quà hay nhờ cầm hộ, cậu liền mở gói giấy ra bóc thẳng một viên hạt dẻ bỏ vào trong miệng như thể sợ bị kẻ khác cướp mất đồ ngon.
Kazama bị á khẩu, anh đành thở dài hỏi: "Rồi ăn vậy thấy ngon không?"
Shinosuke gật đầu liên tục mấy cái, lúc này mới hỏi ngược lại: "Cho tớ cái này à?"
Anh không thèm trả lời mà cũng bóc một viên kẹo lên nhai, sự ngọt ngào cứ thế lan tỏa từ đầu đến chân làm lòng người thoải mái vô cùng. Kazama đoán chừng vết thương trên mặt thiếu niên cũng sắp lành, với cái tính cách thích làm phiền người mình thích, cậu ta sẽ bám theo mãi không buông tha. Nhưng trong một tuần qua anh không hề gặp mặt Shinosuke lấy một lần, thì chỉ có thể giải thích là do bị thương nên cố tình tránh mặt.
Không ai lên tiếng nữa, chỉ còn lại âm thanh bước chân dài, dường như bầu không khí hơi khó thở, nên anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, Kazama lựa chọn một bài nhạc rồi đeo tai phone vào, sau đó liếc mắt qua bên muốn cạnh dò hỏi đối phương.
"Nè Shin có muốn nghe cùng không?"
Shinosuke chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào của anh, cậu rất nhanh đã vui vẻ gật đầu, nhận lấy tai nghe có dây sau đó mỗi người đeo một bên, như thể nó là thứ gắn kết cặp đôi lại với nhau. Giai điệu nhẹ nhàng vang lên, êm dịu xoa nắn trái tim nhỏ bé, đã từng đau âm ỉ đến mức nhỏ máu bằng lời bài hát
On Rainy Days song ♪
"But I'll always remember the days
When the rain starts falling
You are here with me
Through the night you are all I see ♫
But as I come closer
You would disappear
So I know that you were never really here."
(♬ Nhưng rồi em vẫn nhớ về những kỹ niệm ấy
Đó là khi trời bắt đầu trút cơn mưa
Anh ở đây, ngay bên cạnh em
Trong màng đêm tĩnh mịch tất cả những gì em thấy là hình bóng của anh
Nhưng đến khi em tới gần
Thì hình bóng của anh lại biến mất
Và em biết rằng anh đã không còn ở đây nữa.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com