V
•
Một tiếng dại tình hai tiếng cũng dại tình.
Đã yêu đến cùng cực rồi thì còn gì là phàm nhân không dám.
•
"Em sợ. "
Cô ta khe khẽ thủ thỉ trong đêm, muốn hắn nghe được lại muốn hắn đừng màng, nhưng tay kia đã nhanh chóng siết lấy tay mình. Kudo Shinichi ôm Haibara Ai gọn hơ trong lòng, mắt lim dim buồn ngủ vẫn dõng tai thu hết mọi âm thanh, hắn xoa nhẹ đầu ngón tay cô, chỉ nghe thấy tiếng thở của đôi bên.
Đồng tử màu lục dán vào khoảng không. Cô ta tương tư khoảng dài đến bao lâu hắn vẫn sẵn lòng chờ, ủi an bé nhỏ của hắn.
Cô nhắm mắt, không nhìn nữa, một màu đen trơ trọi.
"Đời em chỉ có con đường khoa học. Giả dụ em cứ thế này đi con đường cũ, lấy bằng sáng chế, tiến sĩ đi. Rồi sao chứ, chẳng có ý nghĩa gì cả, đời này rồi chẳng khác gì sống lại phần đời của Miyano Shiho. "
"Khác chứ. "
Cô mở mắt, tìm kiếm hơi ấm nơi hắn. Kudo Shinichi dụi mặt vào tấm vai gầy của cô, lời hắn nói trầm khàn, mùa đông tới lại khan cổ nữa rồi.
"Khi em đội mũ cầm bằng cử nhân, anh và tiến sĩ sẽ ở đó, đám trẻ cũng sẽ ở đó, anh vẫn sẽ chụp chung cho em và chúng một tấm thật đẹp, em sẽ cười, sẽ hạnh phúc. Khi em lấy bằng sáng chế đến cả bằng tiến sĩ, bác Agasa sẽ tự hào khi có một đứa cháu gái tài giỏi, bác ấy sẽ nở mày nở mặt, anh cũng vậy, anh cũng sẽ ở đó, anh sẽ hạnh phúc vì em. "
Thoáng chốc, não bộ của Haibara Ai phát cho cô ta đoạn hồi ức nửa mảnh cuộc đời của Miyano Shiho, những mảnh hồn tàn cay nghiệt. Cô ta thấy nước Mỹ, thấy bản thân ngày ngày cô độc giữa nhân gian, những con người ở đó không chào đón đứa con lai kiêu ngạo như cô ta ở đó đội chung trời đạp chung đất với chúng, cô ta ở đó, ru rú trong góc đọc sách ở thư viện rộng lớn, một mình lẻ bóng bên ly cà phê đen cốc giấy không một hạt đường, đọc Thuyết Tiến hóa của Darwin, chủ nghĩa Marx-lenin, chủ nghĩa duy vật siêu hình, biện chứng đến duy tâm khách, chủ quan để thấu thị thế giới này, trong khi hồng trần ngoài kia lũ bè bạn đang chơi bời dưới sân cỏ. Khi lớn thêm chút nữa, khi bản thân đã quen thuộc mùi cồn, khử trùng, tường trắng, ống thủy tinh và bao tay của viện Nghiên cứu, năm mười ba tuổi được trả về Nhật Bản như con hàng giao dịch, con ngựa đua đã được chuyên gia dạy dỗ, như vở tài liệu đầy kiến thức đem về để thõa chí lật ra sử dụng.
Sherry, cô ta vốn thậm chí còn chưa nếm được mùi vị nó thế nào thì đã bắt đầu làm quen với việc đám người trong phòng nghiên cứu gọi mình như thế, chỉ có thể nếm cách nó phát âm trên đầu lưỡi, rượu có thể cay, nhưng chỉ tiếc không bằng cách cô ta cay nghiệt chính đời mình. Gin không cho cô gặp Akemi, hai chị em chẳng biết mấy năm mấy tháng mới có thể gặp nhau lấy một lần, tin nhắn gửi nhau không đầu không đuôi, chỉ có thể muôn lần nhung nhớ. Vào mỗi ba giờ sáng trong phòng làm việc, cùng màn hình máy tính là thứ duy nhất có ánh sáng, trên bàn là la liệt tài liệu, ghi chú, kết quả quan sát, cô ta vô hồn, trống rỗng nhìn vào con chuột bạch đã chết. Cứ thế, một con rồi lại hai con, cuối cùng là đến bước thử nghiệm trên con người. Quýt làm cam chịu, bố mẹ cô ta để lại việc nghiên cứu dở dang ấy, để rồi giờ đây cô ta lúng vào, tay không rướm máu nhưng đã giết bao mạng người.
Hôm đó, cô ta nhớ mình đã cười đến bủn rủn, đến rã rời chân tay. Còn nhớ mình có cả khóc, khóc thê thảm trong tuyệt vọng, khóc đến cạn khô cả tuyến lệ, đến không còn nước mắt để khóc khi gục trên mặt bàn lạnh tanh như bàn mổ, cái ghế xoay lăn lóc một bên, móng tay cô ta bấu lấy tờ giấy bất kì trong tầm tay đến nhăn nhúm rồi rách ra. Màn hình máy tính vẫn đang sáng, hình ảnh cô gái tóc đen xõa dài nằm lê la một vũng máu trên bản tin là nỗi đau tột cùng cuối cùng cô ta muốn hứng chịu, một tháng trước, người thân cuối cùng của cô ta lìa trần một tháng trước mà bây giờ cô ta mới hay mới biết, không có lấy mộ bia để đưa lời tiễn biệt.
Miyano Shiho chỉ có thể cười cho tê dại tâm can.
"Gin giam tôi dưới hầm, tôi tuyệt thực mấy tuần trời rồi thì vẫn bị hắn ép nước. Hắn níu giữ sự sống này là níu cho tài sản của tổ chức. "
Đêm đầu tiên của Kudo Shinichi và Miyano Shiho là ở nhà của hắn, khi cô ta vừa xuất viện sau khi moi từ ruột gan phèo phổi lá lách nội tạng ra không dưới bảy viên kẹo đồng, hắn cũng mặt mài chân tay khâu năm sáu mũi. Cô và hắn đã thổ lộ lòng mình chỉ khi đã bấp bênh ở cửa sinh tử, cô ta vẫn nhớ hắn nước mắt chảy dài trên gương mặt xước xác mà chạy theo cô đang nằm bất động máu me đầm đìa trên cán y tế, theo cô từ xe cấp cứu cho đến phòng phẫu thuật bị người ta chặn cửa mới thôi, la hét lời yêu lời thương như thể sợ người con gái kia sẽ không thể nghe nữa. Cô ta nghe, nghe rõ mồn một, trong cơn mê và hơi thở nặng nề giữa máy thở và những cú ép tim sốc điện tưởng chừng không còn hi vọng.
Khi cô ta tỉnh dậy, đã không khỏi nhíu mày trước mùi khử trùng quen thân mà cô ta ghét bỏ, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy bó bông cắm gọn gàng trong bình hoa bên bàn cạnh cửa sổ, và người con trai đầu quấn băng y tế với tay nối liền ống truyền dịch ngủ gục ở ghế, ả chỉ có thể mỉm cười khó khăn. Hắn nói yêu, cô ta không thể không nói thương, bác tiến sĩ đang lánh nạn ở Anh không bay về kịp, cô xuất viện đã chỉ có thể chọn ngủ nhờ nhà hắn, thừa dịp trút bỏ mọi tâm tư đã khóa xích trong lòng thời gian qua.
"Khi cơn đau tê dại tới, tôi phát hiện mình đã thu nhỏ. Tôi chợt nhớ đến cậu, nhớ lời chị tôi nói về cậu bé đeo kính thông minh, về tủ quần áo trẻ em trống trơn trong phòng ngủ nhà cậu. Tôi trốn ra ngoài từ đường ống, lếch cái áo blouse trắng trên đường mưa trơn trượt đến tìm cậu, rồi gục xuống dưới kia. "
Nói xong câu cuối, cô nhìn xuống phía dưới cổng nhà hắn, bật cười vu vơ. Cô quay mặt nhìn lại hắn, đang chống cằm nằm nghiêng trên giường, trần truồng lấy chăn che nửa dưới, chăm chú nhìn người phụ nữ vừa ăn nằm với mình, không biết bản thân lại không chịu được mà đã chảy lệ vì cô.
"Đừng thương hại tôi. "
"Không phải là thương hại cậu. "
Hắn ngồi dậy, chồm tới ôm lấy cô vào lòng. Hai tay Kudo Shinichi kẹp chặt cơ thể Miyano Shiho vào cơ thể mình, như sợ buông ra người kia sẽ chạy đi mất.
"Truyền thông đã đưa tin rồi, tên của cậu cũng lên cùng chúng. "
"Thì sao. "
"Em sẽ chết mất, Haibara. Những vụ như thế này pháp luật không tha cho em đâu, anh thấy rồi, bị cáo còn không thể có luật sư bào chữa. "
Cô cười nhạt, hắn đau lòng, cô vùi mặt mình vào vai hắn, hắn chỉ có thể chua xót.
"Thuốc đó tôi làm, tôi chịu. Tôi giết người đấy Kudo à. "
"Anh sẽ tìm cách. "
Cô vuốt tóc hắn, thấy tay mình run lên.
"Còn cách gì nữa chứ? "
Tưởng hắn lúc đấy ba hoa để làm dịu lòng cô, hóa ra sau đó hắn từ bỏ cả sĩ diện của mình, dùng quan hệ mà xin viện trợ đủ nơi để chuẩn bị cho tòa án của cô ta. Dùng tiền để mua chuộc truyền thông nói tốt, đưa tin về quá khứ của ả để kéo sự đồng cảm của dư luận, tìm được cả luật sư uy tín từ Đức cho cô, bè phái bên ngoài từ Cục bảo an, Tình báo Trung ương Hoa kỳ đến cả Tình báo Quân đội cũng nhúng tay. Cô ta chỉ có thể trơ mắt mà cười, không nói nên lời, hóa ra không chỉ cô tình si hắn, mà hắn cũng cuồng si cô.
Thoáng chốc cô ta quên cả sự hiện diện của cô gái ấy.
Thế rồi phiên tòa cũng không diễn ra như mong đợi, tội trạng cô ta thật sự chất đầy đầu, kết thúc với quyết định mười lăm năm tù giam ở nhà tù Liên bang Alcatraz, hay rồi, nơi nổi tiếng với việc giam lỏng đủ thể loại tù nhân nguy hiểm nhất của Hoa Kỳ, ở trên đảo giữa lòng biển, an ninh nghiêm ngặt tiêu chuẩn quân đội, có bay lên trời cũng không thoát được. Cô ta không tiếc nuối mà còn cảm thấy như vậy là đủ may mắn rồi, thành phần còn lại của tổ chức ngoài cô ta ra không chết trong vụ ẩu đả xả súng ấy thì giờ cũng là án tử hình đang gõ mỏ chờ chúng.
Chỉ có hắn, Kudo Shinichi là gào thảm hơn cả cô, đập nứt cả vách tường khi ra khỏi tòa, tay rỉ máu. Những ngày trước ngày thi hành án, hắn khóc ròng bên gối cô, lần này thật sự là ôm lấy cô ta vì sợ cô ta biến mất, thoát khỏi cửa tử rồi, thổ tình cũng thổ cả rồi, mười mấy năm tù cô ta không sợ, chỉ có tình lang của cô ta là thống thiết tới trời đất còn nghe. Nhìn viên thuốc con nhộng trong tay, cô ta hít hơi dài, siết chặt nó một giây rồi bỏ xuống bàn, không cần nữa. Vài tiếng sau, khi tiếng hét ai oán từ phòng vệ sinh trong biệt thự nhà Kudo dứt, cũng là đánh dấu sự bốc hơi vĩnh viễn của Miyano Shiho, Haibara Ai lả người vặn tay nắm cửa bước ra, hết thời gian viên thuốc tạm thời này, viên vĩnh viễn ấy cô ta cũng chẳng cần nữa.
Nhưng chẳng cần cô ta tiêu hủy, Kudo Shinichi đã dẫm bẹp dí viên thuốc trắng đó dưới chân mình, kết thúc sự tồn tại của Miyano Shiho.
•
•
•
•
•
Cô ta rất quý Mori Ran, rất quý, phải dùng cả từ kính trọng, cũng bởi vì thế mà cô mặc cảm tội lỗi cắn rứt lương tâm một thời gian dài không dứt ra được. Hai tiếng chị Ran kêu đã muốn quen miệng, mỗi lần nhìn người con gái ấy cô ta lại thấy lờ mờ bóng Akemi không thể xua tan. Angel quả thật là angel, Kudo Shinichi hắn khốn nạn đến thế cuối cùng là vẫn được cô ấy tha thứ, mấy tiếng vẫn là bạn bè thoát khỏi môi thiên thần ấy sao thật dễ dàng. Haibara Ai không khỏi hổ thẹn, tránh né mỗi khi cùng Ayumi đi cà phê hay mua sắm với nhóm của Sonoko, không phải khó xử, tội lỗi cũng đã sớm tan, chỉ là không dám.
Thời gian ấy vậy mà trôi cũng thật nhanh, đội thám tử nhí thế mà cũng đã lên tới Phổ thông. Đứa nào đứa nấy cũng đã trổ mã, dáng vẻ thật sự y đúc như trong máy phổng hiện tương lai ở tòa nhà năm đó. Haibara Ai muốn tham gia vào câu lạc bộ khoa học, không ngờ ba đứa bọn chúng lại thành lập câu lạc bộ thám tử trinh thám, vốn dĩ ba người là đã đủ rồi, nhưng chúng lếu láo là phải cần bốn người mới xin hội trưởng thành lập được, cô biết nhưng rồi chỉ cười mà chiều lòng chúng. Thế là cả đám có ngay một phòng địa bàn ở trong trường để giờ giải lao mà lê lết tụ tập, vì xui rủi làm sao năm nhất năm đó cả bốn đứa đều xếp khác lớp, chỉ có thể xem vận may sau trộn lớp như nào.
Cuộc đời của Haibara Ai vẫn vậy, êm đềm trôi.
Coi như là cho phép bản thân tận hưởng hạnh phúc mà Miyano Shiho đã không thể có.
Chẳng thể trách ai.
Rũ bỏ là giải thoát cuối cùng của đời người
•
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com