xiv
yunjin cựa mình trong tấm chăn màu trắng mỏng manh, còn vấn vương giấc mơ đẹp đẽ hôm qua. không thèm mở mắt, vòng tay sang chỗ bên cạnh, vẫn muốn tiếp tục ngủ thêm một chút. mà, thấy trống trơn. yunjin giật mình, nàng bật dậy, nhìn sang cái gối bên cạnh, cứ lạ lạ... ừ nhỉ, có mặc gì đâu, hèn gì thấy nó cứ lạnh nóng đan xen. như thế cũng không lạ bằng, thấy gối bên cạnh trống nhưng yunjin lại cười.
lát sau, vệ sinh cá nhân xong rồi, nàng lần theo hương thơm dưới phòng bếp mà xuống tìm em. đứng lặng nhìn bóng lưng kazuha đang nấu ăn, nàng thấy lòng mình tựa như chiếc lá tự do bay theo gió thoảng, nhẹ nhõm mà yên bình đến lạ. chầm chậm tạo bất ngờ, nàng tiến tới ôm em.
"em bỏ chị một mình..." yunjin làm nũng.
"em nấu bữa sáng cho tụi mình mà, đâu có bỏ" kazuha trả lời ngay, tập trung đập mấy quả trứng vào chảo dầu nóng.
"mà nhìn em nấu ăn, chị thấy lạ quá"
"phải rồi, lần đầu chị thấy mà"
"có phải vì thế không... chứ chị thấy em cứ giống ai í"
"giống ai cơ?"
"giống vợ tương lai của chị" yunjin cười tinh nghịch. kazuha cũng cười, nhận ra là yunjin bị lây mấy trò đùa con nít của mình rồi.
kazuha lắc đầu cười thầm rồi tiếp tục hoàn thành mấy cái ốp la.
khi món ăn đã xong, cái vòng lửa đã tắt, chiếc tạp dề được tháo bỏ. yunjin nhìn em, đực ra, hình ảnh giản dị nhưng cứ như được nhuốm màu hồng cùng với một bài nhạc ngọt ngào bất kì phát lên. mắt nàng trở nên lấp lánh, như đang ngắm nhìn thứ thuần khiết, xinh đẹp nhất trần đời đầy bụi bẩn.
kazuha chỉ lấy đồ của yunjin mặc đỡ, gu ăn mặc không trùng nhau nhưng sao nàng lại thấy em đẹp quá mức cho phép. sau đêm hôm qua, bằng phép thần kì nào đó, yunjin nhìn thấy được vẻ trưởng thành trong con người kazuha. và yunjin mê đắm cái vẻ người lớn đó của em.
khi yêu em, yunjin còn phải nghi ngờ đến sự tồn tại của phép thuật siêu nhiên nữa đó.
"ya, em làm gì đứng gần thế" yunjin bỗng nhận ra gương mặt em sát lại gần mình từ lúc nào, ngại ngùng vội đẩy em ra.
"cọng tóc rơi trên mặt chị" kazuha chỉ.
"đâu?" yunjin hỏi, lấy tay phủi mặt lia lia, thổi phèo phèo mà có thấy gì đâu. kazuha thấy khó chịu do cọng tóc con ngắn ngủn, nàng làm tới mức ý mà chẳng lấy nó ra được khỏi mặt. thế nên em mới lại gần, chủ động lấy cho. nữa, lại gần thêm một lần, yunjin tự dưng ngăn lại nhịp thở, mặt đỏ bừng bừng, mắt hơi nhíu lại.
"làm gì chị căng thẳng thế, xong rồi" kazuha phì cười.
"à ừ... may quá. nhưng mà... sao em-" lấy gì trên mặt người ta xong rồi thì né ra đi, còn ăn sáng nữa chứ, hay tại thấy nàng hôm nay không đeo kính nên cứ ghé lại gần để nàng nhìn cho rõ. không biết ý kazuha thế nào, nhưng yunjin nhịn sắp ngạt thở, vừa thở phào được một tiếng thì bất ngờ một cái hôn nhẹ để lại trên môi yunjin.
"yunjin, chị dễ hôn quá à" kazuha trêu chọc.
"không cho hôn nữa" yunjin cố xô em ra, nhưng mà cứ như không bỏ ra chút nỗ lực nào, vừa muốn chạy lại vừa muốn như thế này mãi thôi. yunjin càng quậy kazuha lại càng mắc cười, ấy thế lại càng có hứng nhây hơn, đổi từ nhanh thành chậm, một cái hôn thành nhiều cái hôn.
mới sáng ra, căn nhà mới trống vắng được nửa tháng trời thì nay lại đón những tiếng cười giỡn ồn ào, căn bếp bị bỏ bơ vơ nay có kazuha hết nấu ăn rồi lại rửa chén, yunjin thấy hạnh phúc lắm, nên cứ cầm điện thoại chụp hết cái này đến cái kia. chụp xong rồi lại ngồi một góc xem lại rồi tự cười mình ên.
yêu vào rồi thì cười nhiều lên nhé.
"yunjin, sao chị không up ảnh lên, lâu rồi chị chẳng đăng gì lên insta cả" kazuha hỏi, em cũng đang xem điện thoại, mà lướt mãi không thấy người dùng jenaissante đăng gì.
"thế sao?"
"fan chị kêu gào bảo chị quét mạng nhện đi kìa" kazuha cũng gào thét trong lòng dữ lắm, cái ảnh cuối cùng nàng đăng là xe cà phê hồi giữa xuân, giờ thu tới rồi yunjin vẫn chẳng update gì thêm. nói không chừng mở mấy cái story acclone của em còn nhiều ảnh chị ta hơn account chính chủ nữa.
"à..." yunjin nhìn vào màn hình đang lướt, toàn là ảnh của em.
.
.
.
cũng vừa mấy hôm trước, không lâu.
yunjin bước vào một quán cà phê nhỏ, nơi có một anh chàng đã chờ sẵn từ lâu, ly americano vơi đi một nửa cùng ánh mắt luôn hướng về phía cửa ra vào. vừa thấy nàng bước vào, anh vẫy tay, khuôn miệng cong lên tức thì, anh đứng dậy, kéo ghế cho yunjin.
"đợi em lâu chưa?"
- "không, anh vừa mới tới thôi đó"
yunjin cười. trao bó hoa trên tay mình cho anh.
"gì thế?" anh cười ngại, ngắm mãi gương mặt của yunjin, nhận lấy bó hoa thơm ngát.
"tặng cho anh đó"
...
"nghĩ lại thì em chưa tử tế nói chuyện với anh thế này bao giờ..."
"cảm ơn anh, thời gian qua... mặc dù biết rõ rằng chúng ta không thể quay lại, nhưng chúng ta vẫn đã có thêm một khoảng thời gian quý giá... và, và..."
-"yunjin à, nhìn em gượng ép thế? đừng cố nói mấy lời khó nói, anh hiểu mà."
"không, em..."
-"tất nhiên, anh biết, em thích em ấy, đúng không? anh chấp nhận làm bạn hoặc không là gì cả, vốn dĩ mối quan hệ của chúng ta từ lâu đã không còn là kiểu đi đâu, làm gì, thích yêu ghét gì cũng nói nhau nghe nữa. thế nên, em hãy cứ sống theo cách mà em muốn, em hãy cứ tiếp tục yêu ai đó bằng cả trái tim, anh không muốn quá khứ của tụi mình làm em chùn bước" anh nói với vẻ tự nhiên, như anh vẫn luôn dùng nó để làm đôi bên không khó xử.
lời anh nói ra nhẹ nhàng, nhưng yunjin thường khó quên. không biết đó có phải là hào quang của mối tình đầu hay không, nhưng mãi đến sau này, gặp qua đủ loại người, yunjin vẫn cảm thấy tìm được người đàn ông như anh là rất khó. dẫu thế, hết yêu rồi thì nàng cũng chẳng cố giữ làm gì.
"đó là lí do em yêu anh, hanji." yunjin nói, nhìn anh đầy biết ơn, chỉ là trong ánh mắt không còn thứ gọi là rung động nữa.
chuông cửa rung lên trong hồi gió, hanji cầm bó hoa trong tay, tươi cười với nàng như lần đầu gặp mặt, vẫy tay tạm biệt bóng lưng khuất xa dần.
yunjin đã nói lời tạm biệt với tình đầu của mình như thế, đến hiện tại, nàng đã thực sự lắng nghe trái tim mình, để nó được đập theo nhịp mà nó muốn. quanh quẩn mãi một vòng tròn khiến nó mệt mỏi như chẳng muốn đập nữa.
kazuha bày tỏ tình cảm bằng lời nói rất nhiều, cho dù biết rằng tình cảm không được nhận. vậy mà lúc nàng khát khao muốn nghe em tỏ tình nhất, đến cả câu nói đùa như lúc trước em cũng chẳng nói, nàng chờ là vì nàng biết nếu em nói ra, nàng không từ chối nữa. vậy mà chẳng có gì, làm nàng phải chật vật biết bao lâu.
mất kiên nhẫn, yunjin vì nàng nhớ ra sự liều lĩnh năm nào của bản thân, phải vậy mới dám nói ra lời tỏ tình. yunjin nhận ra, yêu không chỉ là chờ đợi, mà còn nên chủ động nữa, đó là tình yêu của mình mà... vậy đó, mới lấy lại được tiếng cười đã vắng bóng trên môi.
người ta cứ bảo, yêu thì đừng nên ngập ngừng, yêu thì phải nói cũng như đói là phải ăn. nhưng đối với hai cô diễn viên này lại khác. người ngoài không biết, hai người đã ở bên nhau rất lâu, với tư cách là bạn thân. vậy làm sao, có thể nhận ra ngay cảm xúc của mình chẳng còn là sự yêu quý thông thường mà mình thường dành cho bạn của mình? và nếu như đã biết mình yêu, liệu có dễ dàng chấp nhận và nói ra hay không nhỉ? có thể điều đó làm cho việc tỏ tình mất thời gian hơn, nhưng nếu không có nó, thì nhìn lại, nàng và em đều ích kỉ lắm.
nhưng rồi cuối cùng sự chờ đợi của nakamura cũng được đáp lại, cái khoảng trống khiến yunjin lạc lối bấy lâu cũng đã được lấp đầy. tình yêu đơn giản thế đi, chỉ cần là hai trái tim hướng về nhau.
vốn dĩ ngay từ đầu, mối quan hệ của họ đã đặc biệt theo cách nào đó, và cách họ nhìn thấy nhau cũng đặc biệt theo cách của riêng họ.
nói đi nói lại, cũng tại vì yêu nhau quá thôi.
và sau ngày hôm đó, yunjin cuối cùng đã up ảnh lên instagram của mình, người hâm mộ nháo nhào lên vì nàng ta chỉ up có 10 tấm. 4 tấm chụp cảnh, 6 tấm chụp kazuha, chẳng thấy cái mặt nàng đâu.
~~~
mình xin lỗi vì ra chap không còn đều như lúc đầu nữa, nhưng plot tan nhanh như kẹo ngậm, và thời gian mình tìm lại nó bằng thời gian mình ngậm thêm mười cây kẹo khác☺️.
và có lẽ mình không nhớ rõ lúc đầu mình tính viết gì nữa các bạn yêu mến à🥰💔 nhưng có một điều mình dám chắc rằng ban đầu nó hay lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com