Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 33

Trời cũng đã sẩm tối, Shinichi đang hoàn thành nốt một số hồ sơ vụ án ở sở cảnh sát để trở về nhà trước giờ cơm tối.

Bao nhiêu năm nay, anh đã không có thói quen ăn tối, và anh luôn tự bao che cho mình rằng công việc bận rộn ở sở, là một thanh tra có trách nhiệm, anh phải hoàn thành nó thật cẩn thận.

Chính vì vậy, mà anh thường xuyên làm việc đến tận khuya mới về nhà, chẳng có thời gian lo toan những việc khác. Dần dần, anh cảm thấy mình đang đi theo vết xe đổ của bố mẹ anh, suốt ngày bận rộn để con cái cô đơn một mình, tự trưởng thành.

Thói quen xấu ấy, thực ra cũng bắt nguồn từ sau cái chết của vợ cũ anh, Shiho. Bởi anh thường chọn cách lao mình vào công việc,
những vụ án hóc búa để khiến anh tạm quên đi nỗi đau khôn nguôi.

Nhưng may mắn thay, cô ấy hiện tại vẫn còn sống và lành lặn, chỉ là...

Thôi không bàn đến những chuyện không vui, hôm nay là sinh nhật bé Ai, anh phải nhanh chóng về nhà tổ chức sinh nhật cho con gái.

Lúc cất túi hồ sơ vào tủ, như một thói quen, anh luôn mở căn kéo bí mật, nơi anh lưu giữ những kỉ vật thuộc về Shiho.

Trong đó có một số món đồ trang sức mà anh mua tặng cô những lần đi công tác nước ngoài nhiều năm về trước và một quyển tập màu nâu đã bạc màu.

Shinichi cẩn thận cầm nó lên, đó là quyển album ảnh chụp hình anh và cô khi họ còn là Conan Edogawa và Ai Haibara cùng lũ nhóc thám tử nhí trường tiểu học Teitan: Genta, Ayumi, Mitsuhiko.

Chọn đại một trang trong cuốn album, tấm được chọn là buổi xem phim Gozzila, có án mạng và đội thám tử nhí đã cùng nhau phá giải vụ án thành công mỹ mãn.

Ngắm ngía bức ảnh hồi lâu, anh thở dài, thời gian đúng là trôi qua nhanh thật, lâu lắm rồi anh không còn cảm giác được đi phá án cùng nhau, vì nhiều người cùng giúp sẽ vui hơn rất nhiều. Bọn họ đã trả qua bao giây phút nguy hiểm, sinh tử để theo đuổi chính nghĩa, phơi bày sự thật trước ánh sáng công lý.

"Quãng thời đó thật vui biết bao nhiêu"

Chợt anh nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối rồi, anh cần phải về nhà ngay !

Ánh đèn trong phòng làm việc của thanh tra Kudo chợt tắt, kèm theo tiếng bước chân vội vã của ông bố tuổi 30.

Anh cần phải đi mua quà cho con gái.

...

Trong trung tâm mua sắm, khi đang chọn quà cho con, anh có để ý thấy một cậu bé tầm 3-4 tuổi, đang ngắm ngía vài cuốn tiểu thuyết Sherlock Holmes.

Mới nhìn ngoại hình của cậu nhóc, Shinichi đã đứng hình mất vài giây khi tưởng mình bị deja vu, vì cậu bé ấy giống hệt anh từ khuôn mặt cho đến dáng người, đặc biệt là đôi mắt xanh biếc màu của biển. Cứ ngỡ như là anh của năm mẫu giáo lớp hoa anh đào đã vượt thời gian mà đến đây, đứng trước mặt anh vậy.

Cậu bé có vẻ muốn với lấy quyển sách, nhưng sách được đặt ở vị trí cao hơn so với cậu, nên cậu đang suy nghĩ xem nên lấy bằng cách nào, thì đột nhiên người đàn ông bên cạnh lên tiếng

"Chà, hoá ra cậu nhóc này cũng thích đọc Sherlock Holmes à ? Hồi còn bé như cháu, chú cũng mê Sherlock Holmes lắm đấy !"

Cậu nhóc giật mình quay sang nhìn mặt đối mặt với Shinichi, khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau, Shinichi lại tiếp tục "đơ" vì anh có nằm mơ cũng không tin được là lại giống đến như vậy.

"Daddy ! Daddy đi đâu vậy ? Con tìm daddy nãy giờ". Cậu bé nhận ra anh liền nở một nụ cười ấm áp "Hì, con có thể mua Sherlock Holmes được không ạ ? Đi mà Daddy !!! Please~~~"

Đúng là mấy lời nũng nịu của trẻ con thật khó chối từ, nhưng chính câu nói ngây ngô của cạu bé gọi "Daddy" mới khiến anh ngây người, anh có con trai từ lúc nào vậy ? Mà khoan, nhầm..tại sao cậu bé lại gọi anh là daddy ?

"Ơ, daddy thay đồ lúc nào đấy ? Mà hình như chú không phải daddy của cháu !"

Lần thứ hai cậu bé gọi, anh mới rời khỏi luồng suy nghĩ và quay lại thực tại, anh cúi xuống gần với cậu bé và xoa đầu cậu, "Uhm, chú không phải daddy mà cháu đang tìm đâu, cháu bị lạc đúng không ? Chú sẽ giúp cháu đi tìm daddy của mình nhé !"

Cậu bé vui vẻ cười và gật đầu...

"Ahhhhhhhhhh"

Có tiếng hét của những người đứng gần đó, anh vội vàng ra khỏi quầy sách truyện và tiến tới khu vực quầy đồ uống và đồ ăn nhanh.

Trước quầy là hình ảnh một cô gái nằm sõng soài dưới sàn, trên tay là cốc Coca đang giở..

Cô ấy là khách hàng của tiệm đồ ăn nhanh *** và vừa order một cốc Coca, để ăn kèm cùng suất gà rán, khoai tây chiên. Chỉ vừa nhấp một hụm nước, cô gái ấy đã hét lên đau đớn và ra đi ở tuổi đời còn trẻ.

Mọi người vây quanh thành một vòng tròn quanh x.ác nạn nhân với gương mặt hoảng sợ, hoang mang lo lắng, trong số đó đã có người nhanh tay bấm máy gọi xe cứu thương. Nhưng bị Shinichi ngăn lại "Hãy gọi cho cảnh sát, nạn nhân đã tử vong rồi"

Cô gái tay cầm điện thoại, chuẩn bị gọi điện cứu thương thì run run, vì vừa rồi, người đàn ông mới nhắc cô ấy là thanh tra số 1 của sở cảnh sát Tokyo - Kudo Shinichi !

Bãn nãy, khi anh đang xem xét nạn nhân, thì cậu bé lúc nãy cũng lẽo đẽo theo cạnh anh đã bất ngờ nói ra suy luận đầu đời "Chú ơi, cháu ngửi thấy mùi hạnh nhân ở chỗ cốc Coca nạn nhân vừa uống, có lẽ cô ấy đã bị đầu độc"

Quả nhiên là trúng chất độc Kali xyanua !

Đây là một vụ giết người có chủ đích. Nhanh chóng bấm máy gọi cho trung sĩ Takagi, Shinichi nghĩ thầm

Cậu bé này quả là có con mắt tinh tường và khứu giác nhạy bén...

"Tất cả mọi người chú ý, nếu chưa có hiệu lệnh, không ai được rời khỏi hiện trường vụ án, bởi vì rất có khả năng hung thủ vẫn còn ở đây, và đó là một trong những người có mặt tại trung tâm mua sắm này"

"Wow, chú ơi, chú thật là ngầu !" Cậu bé ngước đầu nhìn anh với đôi mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ "Cứ như Sherlock Holmes í !"

"Vậy thì cháu có muốn trợ giúp chú một tay không? Sherlock Holmes cũng cần có cộng sự mà ! Giống như Watson chẳng hạn !"

"Cháu đồng ý ạ!"

Shinichi ra hiệu lệnh cho mọi người và bắt đầu phá án, trong suốt quá trình tìm kiếm chứng cứ, luôn có cậu bé ấy ở bên và nhắc nhở những chi tiết nhỏ mà quan trọng, hệt như khi còn là Conan, vẫn luôn có một Haibara gợi ý cho anh những manh mối cần thiết.

"Nè, sao tớ cứ như trợ lý của cậu vậy?"

"Ngốc ạ ! Không phải là trợ lý mà là cộng sự !"

—————

Vụ án đã được giải quyết thành công, Shinichi mới chợt nhớ ra đã hơn chín giờ tối rồi, cũng sắp đến lúc trung tâm thương mại đóng cửa, phải nhanh chóng tìm người thân của cậu bé này, rồi về nhà thôi, có lẽ sinh nhật năm nay của bé Ai phải tổ chức bù cho con bé vào hôm sau thôi.

"Nãy chú phá án hay thật đấy !"

"Uhm, nhóc cũng rất tuyệt luôn! Chúc ta đập tay cái nào !"

"Yeahhh"

"À đây là quà đáp lễ của chú nhé, cảm ơn cháu đã phối hợp cùng chú phá án !" Anh đưa cậu bé tập tiểu thuyết Sherlock Holmes khiến cu cậu hạnh phúc cười khúc khích cảm ơn và ôm khư khư vào lòng như báu vật

Trông hai người rất thân thiết và tình cảm khiến mấy người tò mò tọc mạch cứ nghĩ họ là cha con ruột. Được một lúc thì Shinichi hỏi cậu bé "À này cậu bé, chú có thể biết tên của cháu được không?"

"Kuroba Karam là tên của cháu ạ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com