Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Hôm qua vì ngủ muộn nên sáng nay khi được gọi dậy Kazutora xúc động muốn ăn tươi nuốt sống người kia. Và cậu làm vậy thật.

Ngồi trên bàn ăn, nhìn người hầu đem ra những món ăn ngon mà đời trước cậu chưa từng được nếm thử.

Đáng lẽ ra lúc này nên vui vẻ ăn nhưng Kazutora bị nỗi xấu hổ xâm chiếm.

Nhìn vết răng trên má Shinichiro cậu có chút thẹn thùng, thầm trách móc bản thân quá ngu ngốc.

"Phu~~~ Hahahaha, má anh bị sao thế này? Mẹ ơi, đường đường là Đại Hoàng Tử thế mà bị người khác cắn, ra đường chắc chắn sẽ bị người khác bàn tán."

Mikey không nể mặt mà cười lớn, vừa cười vừa khịa anh mình, Izana cũng không kém nhưng ít ra không nói gì. Emma vừa đến bàn ăn thì cũng thấy vết cắn trên má Shinichiro cũng phì cười. Mặt Kazutora đỏ như muốn nhỏ ra máu.

"Cười đủ chưa? Nếu xong rồi thì nhanh ăn sáng và cút đi học cho anh." - mặt Shinichiro càng ngày càng đen, có đám em như này anh tổn thọ thật chứ.

Liếc mắt sang nhìn Kazutora thấy cậu cúi gằm mặt xuống đất không nhúc nhích, biết cậu đã hối lỗi nên anh cũng chẳng trách móc.

"Ngoan, em thích gì cứ ăn, mặc kệ bọn họ."

Shinichiro săn sóc mà gắp từng miếng cho Kazutora, ba người kia thấy anh mình như vậy liền nhìn nhau.

Trong lòng họ biết rõ, tuy anh mình bề ngoài nhìn ôn nhu vậy thôi chứ hành động thân mật như gắp đồ ăn cho người lạ chưa bao giờ diễn ra, họ cũng chưa được hưởng đây này. Emma nhịn không được tò mò hỏi:

"Anh, đây là ai thế?" - cô có chút tò mò, hôm qua vì có việc bận mà không ở nhà nên sáng nay nhìn thấy cậu nhóc nhỏ bé này cô có chút tò mò.

Emma vừa dứt lời thì cả đám quay lại nhìn Shinichiro, Kazutora với 007 cũng không ngoại lệ. Kazutora nhìn chằm chằm anh, suy nghĩ đủ thứ, đang cùng 007 cá cược rằng anh ấy nói gì.

Shinichiro quay đầu thì bắt gặp ánh mắt ủy khuất (???) xen lẫn chút tò mò của cậu, tâm anh liền mềm nhũn. Nếu Kazutora đọc được suy nghĩ của Shinichiro thì chắc cậu sẽ lật bàn mất, cậu thề, mình nhìn chỉ vì tò mò chứ không có ủy khuất gì cả.

Tất nhiên suy nghĩ là suy nghĩ chứ cho cậu mười cái mạng cậu cũng không làm.

"Cậu ấy sao?" - Shinichiro vừa xoa đầu cậu vừa trầm ngâm - "Là người đặc biệt với anh, nên anh hy vọng mấy đứa sẽ đối xử tốt với cậu ấy."

Câu cuối cùng anh không nói ra, chỉ truyền âm cho mấy đứa em của mình. Đây là một năng lực đặc biệt của Hoàng gia.

Kazutora nghiêng đầu, chọt chọt 007, thắc mắc 'Sao anh ta nói một nửa lại dừng vậy?'. 007 bị cậu chọt cho đến phiền liền tức giận mà biến mất, hỏi nó á, nó không biết đâu.

Ba người kia nghe thấy được lời anh cả của mình đều im lặng, mỗi người một suy nghĩ mà ăn sáng. Bữa sáng cứ như vậy diễn ra trong không khí được coi như là hài hòa nếu ánh mắt của ba người kia không dán vào cậu và Shinichiro không liên tục gắp đồ ăn cho cậu.

Ăn xong bữa sáng đầy trắc trở, Shinichiro dẫn cậu ra ngoài hoa viên, dặn dò cậu ngồi im một lát là sẽ quay lại ngay. Kazutora không nói, chỉ gật đầu, ngồi nhìn cây cỏ lại bắt đầu ngẩn người. Ngồi im được một lúc, chưa để cậu thảnh thơi thì bên tai vang lên giọng nói.

"Này, nhóc tên gì thế?"

Izana sau khi ăn xong cùng quản gia của mình là Kakuchou đi dạo để tiêu cơm. Đi con đường quen thuộc để ra hoa viên thì bắt gặp Kazutora ở đấy. Nghĩ đến lời của anh trai mình, Izana mặc kệ.

Ngẩng đầu nhìn người trước mặt, Kazutora không khỏi thắc mắc, nhìn người này kiểu gì cũng không thích mình, đến đây làm gì?

Izana hỏi mãi không thấy cậu trả lời liền nóng lòng, giơ tay lên muốn cho cậu một trận. Từ trước đến giờ, chỉ cần Izana anh hỏi là không ai dám không trả lời, những người trái lời anh, anh đều cho xuống địa ngục rồi. Kakuchou ở đằng sau thấy Izana muốn động thủ liền ngăn lại.

"Ngài Izana, sắp đến giờ học rồi nếu không học thì Ngài cũng phải đi đến hội."

Izana nghe thế liền tặc lưỡi, bỏ tay xuống rồi quay người đi luôn. Kakuchou chỉ đành xin lỗi giúp cho chủ nhân của mình, xong xuôi cũng liền rời đi luôn.

Sau khi hai người kia rời đi cậu vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. 007 vì sự ngốc nghếch của kí chủ mà bất lực, người này sống đến tận bây giờ cũng là kì tích, lại nhớ đến cậu chỉ sống trong bệnh viện mà thương cảm.

Ngơ ngác hồi lâu thì thấy thân ảnh của Shinichiro, cậu không chút do dự chạy lại chỗ của anh.

Shinichiro vừa nhìn thấy Kazutora liền muốn đến chỗ cậu, vừa đi được một chút đã thấy cậu chạy đến đây liền vui vẻ trong lòng, không nhịn được mà xoa đầu cậu.

"Bây giờ chúng ta sẽ phải đi vào rừng ở phía Đông một chuyến, sẽ hơi nguy hiểm, em muốn đi không?" - Shinichiro hỏi xong liền nhìn Kazutora, thấy cậu gật đầu liền nói tiếp - "Yên tâm nhé, tôi sẽ bảo vệ em an toàn."

Đi khoảng 3 tiếng thì đến nơi, Shinichiro ôm chặt Kazutora mà đi sâu vào trong rừng.

Đáng lẽ Đại Hoàng Tử như anh thì chỉ cần sai người khác đi thay nhưng anh lại không thích hay muốn đi thì cần hộ vệ nhưng anh không cần.

Anh thích tự đi một mình hơn, nhìn cậu nhóc ở trong lòng mình, ừm, hai mình mới đúng.

Đi loanh quanh một hồi, Shinichiro cuối cùng cũng nhìn thấy thứ mình cần tìm. Nhưng lúc này ở phía xa bỗng vang lên tiếng lá cây bị giẫm, còn có tiếng thở dốc của con người cùng dã thú. Anh ôm chặt cậu núp vào chỗ gần đấy, im lặng chờ đợi. Tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng hơn, hai người cũng thở chậm lại.

----------------

Takemichi cảm thấy bản thân mình thực sự rất xui, vô duyên vô cớ cùng đứa bạn thân là Chifuyu xuyên đến một nơi lạ hoắc. Chưa kịp để hai đứa định hình lại chuyện gì thì một con gấu Bắc Cực xông đến chỗ hai đứa.

Các bạn không nghe nhầm đâu, là gấu Bắc Cực đấy. Còn tại vì sao gấu Bắc Cực xuất hiện ở rừng rậm như thế này sao mà cậu biết được. Thế là hai đứa vắt chân lên cổ mà chạy, khổ nỗi thể lực Takemichi với Chifuyu đều thuộc dạng bình thường nên không thể chạy nhanh được, đành cố gắng nhìn xem có chỗ nào có thể trốn được không.

Được ôm trong lòng Shinichiro, cậu cùng 007 bàn lại cốt truyện một lần, chắc chắc rằng anh sẽ cứu nhân vật chính liền yên tâm chờ đợi.

Thấy nhân vật chính càng ngày càng gần, tâm cậu cũng ngày càng chờ mong cảnh anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng cậu nhận thấy điều khác thường, sao lại có hai người thế kia, còn là cùng tóc vàng mắt xanh.

Kazutora: "???"

Cậu tự nhủ với bản thân, thôi không sao. Chờ một lúc vẫn thấy Shinichiro ôm mình, còn có xu thế càng ngày càng chặt.

Kazutora: "???????". Hệ thống, CMN, chúng ta nói chuyện đi!!!!

007 cũng đang thắc mắc tại sao lại như thế. Chẳng nhẽ xuất hiện bug. Nhưng cái này rất ít khi xuất hiện, đang định mở miệng thì Kazutora lại nói trước nó.

'Thống thống, anh ta tại sao lại không diễn theo kịch bản. Đừng tưởng anh là nhân vật phụ mà muốn bãi công là có thể bãi công. Cần lên án.'

[Từ từ, khoan nói đến cái kia, cậu gọi tôi là cái gì cơ?] - 007 bày tỏ, nếu nó là con người chắc bây giờ nó đang ngoái lỗ tai bày tỏ có giỏi thì nói lại coi.

'A, là thống thống. Dễ thương đúng chứ'

[Đệt, thống thống là cái quỷ gì chứ.]

Cùng 007 nói chuyện vô cùng hăng say tí nữa cậu quên luôn nhân vật chính.

Hai người kia bị ngã, Shinichiro im lặng nhìn, hai người kia đang vật lộn với con gấu, Shinichiro thờ ơ mà xoa đầu cậu. Hai người kia bị thương, Shinichiro ôm cậu lùi một bước, có lẽ chuẩn bị rời đi.

Kazutora cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, nhìn tình trạng của hai người kia thấy vô cùng thảm. Cậu lấy hết dũng khí của mình kéo tay áo Shinichiro:

"Cứu....Không cứu sao?"

May quá, cậu ít nói lắp lại rồi, đang vô cùng vui vẻ thì nghe anh nói:

"Không cần."

Kazutora: "...!!!!???"

Shinichiro nhìn hai con người kia, trong đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh bất lực, sợ hãi của nhân vật chính cùng người bạn nhưng dù thảm cỡ nào mắt anh cũng không dao động.

Đại Hoàng Tử bây giờ cùng những lời khen ngợi của người dân trong vương quốc hoàn toàn khác xa nhau. Shinichiro cảm thấy không cần cứu, vì không đem lại giá trị gì cả.

Bỗng anh nhìn xuống cậu, ừ, người này là ngoại lệ.

.

Chifuyu thấy càng ngày càng không trụ nổi, mắt nhìn thấy có một chỗ khuất mắt ở đằng kia liền nắm tay Takemichi chạy đến đấy. Vừa mới ổn định được cơ thể ngẩng mặt lên liền đối mặt với Kazutora.

Hai bên: "...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com