Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[CoRan] [ShinRan] Hình như một người bạn cũ lại đến gặp

Tác giả: 落惆冷涩
https://luochoulengse.lofter.com/post/1f168118_12c5c9b99

"Ran." Thiếu niên đẩy kính, hơi căng thẳng, mặc một bộ đồ đơn giản đứng trước mặt Mori Ran, nhịp tim của cậu ấy đập nhanh hơn cùng với niềm vui sướng dân lên khi giọng nói của Mori Ran kết thúc.

"Trông rất đẹp trai." Cô khen anh ấy thật chân thành và thẳng thắn.

"Thật sao?" Anh cúi đầu nhìn cô, cố gắng nhìn lại một chút tuổi trẻ của cô gái nhỏ Mori Ran ngày xưa. Thời niên thiếu cô ấy không bao giờ khen anh đẹp trai, nhưng khi có hình bóng anh trong mắt, cô sẽ lén lút liếc nhìn anh từ khóe mắt, dù là cao hứng hay đang ngáp dài lười biếng, đều có sức thuyết phục hơn những lời nói. Nhưng sự trung thực trước mặt Edogawa Conan khiến anh khó chịu.

Anh không đạt được mong muốn của mình, ánh mắt của người phụ nữ rất bình tĩnh, thậm chí anh còn nghi ngờ rằng khoảnh khắc tiếp theo cô kiễng chân lên xoa tóc anh chính là tình yêu của chị gái dành cho em trai mình, anh thực sự không thể hạnh phúc.

"Đương nhiên là thật." Cô chỉnh lại cổ áo cho anh, mới phát hiện cà vạt của anh là một mớ hỗn độn. Mori Ran nghĩ có chút kỳ quái, Conan từ nhỏ đã không cần mình quá lo lắng chăm sóc, hôm nay có phải quá căng thẳng?

"Cà vạt?" Cô ra hiệu cho anh nhìn vào nút thắt cà vạt lộn xộn của mình, "Đừng vội."

Cô ấy vén mái tóc xõa bồng bềnh lên để lộ ra đường nét duyên dáng của cổ. thậm chí anh có thể tưởng tượng ra đường sống lưng dưới cổ mịn màng và mềm mại, có một sức hấp dẫn độc nhất vô nhị thuộc về Mori Ran 27 tuổi.

Anh vô thức xoa xoa chóp mũi, may mà không thấy đỏ. Sau đó, anh ấy giả vờ chán nản và nói, "Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra hôm nay, và tôi không thể hiểu được nó."

"Thần kinh?" Cô mỉm cười và hơi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Edogawa Conan, sau đó rất tự nhiên đưa tay cởi cà vạt rồi thắt lại cho anh.

Anh ta không trả lời, vì vậy anh phải chấp nhận. Hình ảnh thắt cà vạt anh đã nhiều lần nghĩ đến cách đây hơn 800 năm, trong mơ anh cũng đã từng mơ thấy nó. Những suy nghĩ ngày đêm của Kudo Shinichi đã được hiện thực hóa bởi Edogawa. Các đốt ngón tay của cô mảnh khảnh, cô vô tình chạm vào cổ anh khi kéo dãi dây dài ra. Vì cô vừa rửa tay nên hơi lạnh khiến tim anh mềm nhũn, một tiếng tim đập truyền đến màng nhĩ, như muốn khuyến khích anh hôn cô ấy.

Có một bữa tiệc nhỏ ngay trước khi tốt nghiệp trung học. Edogawa được quan tâm trong một thời gian dài và anh quyết định đến đó như một vật trang trí. Nhưng Ran có vẻ vui lắm, thắt cà vạt mà không biết đang ngâm nga giai điệu nhỏ nào. Cô bị kích thích đến mức không nói nên lời, liên tục lặp lại "đi đi da da."

Sau khi thắt cà vạt xong, cô nhìn lại trang phục của anh, bộ vest thẳng tắp, đường nét tuấn tú, dung mạo ưa nhìn khiến anh càng thêm dáng vẻ một người đàn ông . Chẳng qua người đàn ông này là người mạnh mẽ nhất. Kính của Conan rất nhẹ nhàng và giống mọt sách, như những lớp bảo vệ. Những người khác không thể hiểu được đôi mắt dưới cặp kính đang nghĩ gì, trông càng xa cách.

Sau một lúc suy nghĩ, cô tháo kính của anh ra và mỉm cười đề nghị: "Chỉ có một buổi dạ hội, lộ ra ánh sáng cũng không phải chuyện xấu."

Thực ra, cô rất hối hận khi bỏ kính xuống, những gen đặc trưng trên khuôn mặt này quá mạnh mẽ, cho dù quen biết người đó hơn mười năm, ở cùng Conan mười năm cũng khó mà phân biệt được thật giả.

Không, không thể tả là đúng hay sai, mỗi người là duy nhất, Conan trông đẹp hơn. Cô ấy bí mật vẽ một cây thánh giá nhỏ cho bạn trai cũ trong trái tim mình, và kiên quyết quay sang Conan Edogawa.

Ngay lúc cô định thổi mấy cái rắm cầu vồng cho anh lần nữa, anh đột nhiên nắm lấy bàn tay đang cầm kính, lòng bàn tay anh hoàn toàn ôm lấy lòng bàn tay và cổ tay phía dưới của cô, tốc độ truyền nhiệt độ nhanh đến đáng sợ làm cô có chút choáng ngợp.

Ba năm nay anh lớn rất nhanh, mỗi lần bố cô cười nói anh không uổng ăn cơm miễn phí, cô cũng ngẩn ra. Bây giờ xem ra nam nhân cao lớn có khí thế áp chế, trước mặt cô hoàn toàn bị bóng đen che khuất.

Anh cúi đầu và nói khẽ,

"Tôi sẽ chỉ tháo kính ra cho Ran nhìn. "

Sau đó, anh bảo cô ấy đừng đi ra ngoài. Mori Ran đứng đó một lúc mà không nhận ra cậu thiếu niên đã lấy chiếc kính trên tay cô từ lúc nào

. . Lại nữa rồi.

Đây không phải là lần đầu tiên Edogawa Conan nhìn cô như vậy, trong mắt dường như có một tia nóng rực, nóng lòng muốn ăn cô.

Làm sao cô ấy chỉ có thể là người duy nhất nhìn thấy anh tháo kính ra? Khi mắt kính anh ta bị bẩn thì sao?

Nhóc! Lừa! Đảo!

Cô ấy phồng má.

Điệu nhảy thực sự rất nhàm chán đối với anh ấy, nếu anh ta không tham gia vào cuộc oán hận riêng tư nhỏ giữa Tsuburaya và Kojima để tranh giành Yoshida khiêu vũ. Anh cảm thấy có chút đói bụng nhưng anh ấy không định ăn no ở đây. Vào buổi tối, cô ấy sẽ trở lại và nấu bữa tối cho anh điều này không chỉ có thể nâng cao mối quan hệ của hai người mà còn giúp hoàn thiện cảm giác thèm ăn.

Kế hoạch hoàn hảo.

Lúc này, một vài cô bad girl hút thuốc bước đến chào hỏi, chỉ đơn giản cảm ơn văn phòng thám tử đã giúp họ phá án, sau đó bí mật trêu chọc. rồi thầm mong tiểu hoàng tử của Teitan Edogawa sẽ từ trên lầu cao xuống để họ chiêm ngưỡng khuôn mặt của mình và nhảy một vũ điệu phóng khoáng.

Đèn của tiệc khiêu vũ được mượn đặc biệt mượn từ nước ngoài để sử dụng, rực rỡ đầy màu sắc, chói mắt đến cả nam thanh nữ tú ôm nhau cũng có chút bối rối. Nhưng Edogawa thì không, đôi mắt của anh ấy luôn trong sáng nhìn những người bạn cùng trang lứa với ánh mắt yêu thương "thật là tốt khi còn trẻ". Điều này khiến tất cả mọi người đều nghĩ rằng họ đang bị cha mẹ theo dõi, kiềm chế và giám sát

Ngoài ra, cặp kính của anh ấy thay đổi màu ngay khi chúng phản chiếu ánh sáng, vì vậy các cô gái vội vàng thành lập một nhóm chim và thú để tìm bạn nhảy một lần nữa.

Anh ta nhìn thấy những cô gái hư vừa tiếp cận anh ta ngồi xuống quầy bar, và một trong số họ dập tắt tàn thuốc một cách quyết liệt trong chiếc gạt tàn: "Tôi đã nói với là không được khiêu khích anh ta, anh ta như một ông già từ trong xương. Lần nào cũng vậy tự hỏi liệu có phải một người đàn ông trung niên nào đó đã được tái sinh trong bộ xương thời trung học của mình? "

"Sao lại cường điệu như vậy?"

"Nó được gọi là trực giác của phụ nữ."

.....người đàn ông trung niên??????

Tuổi 27 tinh thần là tuổi trung niên???

Mặt khác, Mitsuhiko mỉm cười và cúi đầu: "Khi cậu ở tuổi trung niên, cậu sẽ ngập mỡ Conan-kun."

Anh ấy về nhà với đầy những câu hỏi như "Bụng mình sẽ đầy mỡ thật không?" "Có phải Ran cũng nghĩ mình béo nên cô ấy không trả lời Conan từ năm nhất đến năm ba trung học?"

Khi trở lại Văn phòng Thám tử Mori, anh thấy không có ai ở nhà. Tiếng kêu của Kogoro vang vọng cả bầu trời từ phòng mạt chược đối diện. Anh ấy gọi chú từ tầng dưới, và Mori Kogoro nằm dựa vào cửa sổ và nâng ly lên hét vào mặt anh ta.: "Nhóc - con sói mắt trắng!"

Anh cau mày. Tình hình thế này?

"Ta đã nuôi nấng ngươi như một đứa con trai, nhưng ngươi lại muốn ngậm con gái của ta!" Mori Kogoro co ro trên bệ cửa sổ, vừa khóc vừa gầm lên. Người đàn ông cao hơn 1,8m có vẻ mặt yếu ớt, đáng thương và bất lực vào lúc này.

Các cô chú muốn đưa Mori Kogoro về đã nhanh tay rút về.

Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, và trông như [Chúng tôi không nghe thấy gì cả]. Trên thực tế, khóe tai đã vào trạng thái chuẩn bị. Để có thể ăn dưa tươi ngon nhất.

Edogawa Conan:.......

Anh không nói nên lời, phải làm sao đây khi bị bố vợ say xỉn phát hiện ra "ý đồ xấu",
Anh ấy nên làm gì? online, chờ gấp.

"Cậu có gì muốn nói không?" Kogoro dùng chai bia làm micrô, hét lên một tiếng rồi chỉ về hướng Edogawa, ý bảo nên đưa chiếc "micrô" này cho anh ta, và suýt nữa thì nhảy xuống từ cửa sổ, điều này làm cho Edogawa Conan toát mồ hôi lạnh.

May mà có một ông chú ở phía sau một tay nắm cổ áo Maori Kogoro đánh một cái.  Làm ông ấy bình tỉnh lại

Edogawa ban đầu muốn nói khi thấy Kogoro Mori đang tung người.

"Bạn có quyền giữ im lặng, nhưng mọi lời bạn nói ra sẽ trở thành bằng chứng trước tòa!" Cái miệng chai lại nhắm vào chính Kogoro.

Edogawa: ....

"... Này thằng nhóc đáng ghét, con gái của tôi là siêu tốt, mi biết không?! "

Đứng dưới ánh trăng, Edogawa ngẩng đầu nở nụ cười chân thành (nịnh nọt?) Đối với cha vợ: "Cháu biết"

"Đừng ỷ lại tuổi trẻ của mình. Đi với ta, ta biết mi là một nhóc quỷ, Còn nữa.....! "Kogoro lại lên tiếng.

"OK—! " anh lớn tiếng đáp lại ông

"Được rồi, tôi cho phép anh gọi tôi là bố--!" Kogoro hét lên với mặt trăng, và những người trong phòng vùi đầu vào bàn mạt chược cười điên cuồng.

Edogawa Conan xấu hổ hét lên, gãi gãi đầu hỏi Kogoro, Mori Ran đi đâu.

Mori Kogoro dường như đột nhiên tỉnh táo lại một chút: "Anh không phải là con giun  trong bụng con bé sao? Anh phải biết cô ấy tốt nhất ở chỗ nào."

Anh đột nhiên ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của Gogoro, chỉ thấy rằng người chú đang nhìn anh với ánh mắt mờ nhạt, như thể anh ta đang nhìn mục tiêu của vụ xả súng: "Thằng nhóc hôi thối, nếu chú mày còn dám nói dối con gái ta nữa. Ta chắc chắn sẽ đưa mi vào đường cùng. Đánh mi đến mức bố mẹ mi cũng không thể nhìn ra mặt"

Giọng điệu của câu này khá gay gắt.

Nói xong, Kogoro không cho anh ta cơ hội để đặt câu hỏi mà quay người lại và lao vào một vòng thi mạt chược mới.

Bác thật là kinh khủng và ông bác đã biết mọi thứ.

Anh hít thở sâu một lúc để ổn định tâm trạng, cất bước đi về phía nhà Kudo.

Bác nói đúng, Conan Edogawa biết Mori Ran ở đâu, ba năm nay cô ấy thường xuyên đến nhà Kudo ở một mình. Kudo Yukiko đã không lấy lại chìa khóa trong tay cô ấy sau cái chết của Kudo Shinichi, và để cô ấy ở lại bao lâu tuỳ thích.

Vừa đến cửa, nhìn thấy bác tiếng sĩ Agasa đang rống lên và Haibara chuẩn bị trèo qua tường, anh choáng váng. Chuyện lớn gì vậy?

Khi bác tiến sĩ nhìn thấy anh, giống như nhìn thấy một vị cứu tinh và hy vọng: "Shinichi , cháu đã về rồi! Cô gái của cháu làm ta bất an quá!"

Anh phải giúp bác tiến sĩ bình tĩnh lại trong tiếng thời dài, bác tiếng sĩ bảo anh nhanh chóng mở cửa nhìn lên. Nếu không nhìn lên anh ấy không hề biết và anh đã bị sốc.

Cô gái của anh trùm chăn đỏ ngồi trên ban công nhà anh ngủ ngon lành. Nếu cô ấy có thể ngồi như một bức tượng thì cũng không sao. Điều quan trọng nhất là cô gái vẫn đang gục gật như gà mổ thóc, thân thể rướn người về phía trước một chút, rồi sau đó trở lại vị trí ban đầu. Và những tấm rèm sau lưng cô vọng lại tiếng gió và tiếng gà mổ thóc.

Tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực trong tích tắc, anh lao vào nhà chạy lên ban công tầng ba. Anh ấy đã hụt hơi chưa kịp thở anh đã thấy cô còn đang đung đưa theo gió, mắt anh mở to nỗi sợ hãi cắm chặt cổ họng. Anh chạy tới, ôm cô vào lòng trên bức tường ban công "Mori Ran, em có nhiều năng lực lắm à, chạy ra ban công ngủ ?! Sao em không lên sân thượng câu Mặt trăng?! "

Khi anh hét lên hai câu này, đoạn kết bất giác run lên. Cảm giác mất cô khủng khiếp đến nỗi ngay cả khi anh ôm cô và cô rơi an toàn trong vòng tay anh, anh vẫn nổi da gà vì cảm giác nghẹt thở bóp nghẹt cuộc đời anh.

Mori Ran mở đôi mắt buồn ngủ, mắt lim dim khiến cô mơ hồ không biết được người tới là ai, nhưng mùi vị quen thuộc lại cho cô biết người con trai ôm chặt cô lúc này chính là Edogawa Conan.

"Conan, mặt trăng không thể bắt được sao còn hỏi câu trẻ con thế này."

Tốt. Tim anh đập rất nhanh.

"Em đã uống rượu?" Giọng nói được cho là trong trẻo của chàng trai đã trở nên khàn khàn vì buổi tối, và giọng nói trầm thấp đầy khiêu khích đang hôn vào tai cô.

"Chà... Em tưởng là nước trái cây, nhưng bạn của bố em cứ giới thiệu nên em uống một ly nhỏ." Cô ngoan ngoãn mỉm cười, đưa tay lên đo độ cao của ly. Bằng cách này ngón trỏ và ngón cái đung đưa trước mặt Edogawa Conan.

"Ngon không?" Anh hỏi, cô vừa định trả lời thì ngón trỏ dường như bị thứ gì đó ấm áp chạm vào, cô nhạy cảm co rút lại, cảm giác như ngón trỏ bị giữ lấy.

Cô bối rối, nhưng không hiểu vì lý do gì mà mặt cô đỏ bừng đến tận cổ vì hành động của chàng trai.

"Anh... buông ra." Cô cảm thấy ngón trỏ bị liếm.

"Được rồi." Anh đáp, cô không bật đèn trong phòng và ban công, nguồn sáng duy nhất là ánh trăng, cô đỏ mặt dưới ánh trăng, nheo mắt nhìn anh, không biết có bao nhiêu hình phản chiếu trong mắt cô ấy. Tóc cô xơ xác sau một thời gian dài bị gió thổi bay, và một ít lòa xòa trên cổ khi anh ôm cô, ngứa ngáy.

Anh cúi đầu hôn cô trực tiếp, cô bị sốc đến mức nửa tỉnh nửa mê, khi cô định thần lại thì lưỡi anh đã chiếm lấy vùng đất cao rồi.

Hương vị rượu hoa quả trong miệng ngọt ngào nhưng lại thách thức sức chịu đựng của anh, anh gần như say khướt, không thể dừng lại.

Hmm! "Cô nắm lấy cánh tay trái của anh, kéo lấy áo khoác của anh ra khỏi nếp gấp trước khi anh sẵn sàng tách ra để cô hít thở không khí.

"Hít sâu." Anh không buông eo cô. Mori Ran ngoan ngoãn nghe lời, hít vào thở ra, mở mắt, ánh mắt rốt cục trở nên rõ ràng hơn rất nhiều trước mặt anh.

Và mọi chuyện xảy ra vừa rồi không phải là mơ. Khi cô nhìn lên, cô thấy đôi mắt của Edogawa Conan chứa đầy những cảm xúc phức tạp mà cô không thể hiểu được. Anh ấy tháo kính ra và bỏ cuộc tự làm tổn thương mắt mình.

"Em nhớ Kudo Shinichi, đúng không?" Lời nói của anh lạnh lùng, giống như gió trong đêm lạnh, "Nhìn tôi nhiều hơn, tôi giống anh ấy."

"Anh khác với anh ấy." Mori Ran trả lời. Cô nép vào vòng tay anh, và nhịp tim cô trở lại ổn định, đập mạnh.

"Điều khác biệt là em có yêu anh ấy hay không?" Giọng điệu của anh không hề có chút cảm xúc nào.

"Anh có muốn em vẫn yêu anh ấy không?" Mori Ran ngước nhìn anh, và dường như có gì đó lấp lánh trong mắt anh.

Anh vừa hy vọng vừa miễn cưỡng. tham lam quá. Anh tự giễu trong lòng.

"Anh hi vọng em thích anh." Từ đầu đến cuối, anh là người duy nhất, chỉ có anh.

"Không phải sao? Không phải chỉ có mình anh sao? Không bao giờ là người khác."

Cô cười. Lòng anh vô cùng xúc động, đang định hỏi gì đó thì thấy cô đang nhăn mũi ngửi anh: "Mùi thuốc lá của một quý cô, hình như đêm nay có ai đó khiêu vũ thật tuyệt."

Anh bật cười, để ý rằng cô không đi giày, và để chân cô tự đi trên mu bàn chân mình: "Đêm nay anh không cùng ai khiêu vũ, anh chỉ khiêu vũ với em."

Editor: Mình đã rất bối rối với xưng hô của cả hai vì tiếng Việt phong phú quá ^^' . Nhưng cuối cùng mình quyết định nó sẽ thế này.
Hồi bé mười mấy tuổi thì thấy bằng tuổi hoặc con trai phải lớn hơn mới chân lý. Bây giờ già rồi lại thấy mấy nhỏ hơn như CoRan cũng OK 🫣🫠

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com