Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

SHINRAN Kẻ Xấu

https://kd370.lofter.com/post/312d1577_1cc2ce226
Tác giả: 杜静休咻咻咻咻

Mori Ran cảm thấy như mình đang mơ.

Hiện tại cô đang ở trong phòng của Kudo Shinichi, "chiếc gối" vừa vặn ấm áp trong giấc ngủ của cô không phải là gối, mà là người bạn trai đã lâu cô không gặp – Kudo Shinichi.

Hum... Trong trí nhớ của cô ấy hình như có một cô gái ngốc nghếch bởi vì nhìn thấy chàng trai mặc áo sơ mi trắng đã rất vui vẻ, đem cả người đầy mùi rượu phả vòng tay thiếu niên.

A, thật ngu ngốc, Mori Ran nghĩ, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một vệt ửng hồng, vòng tay ôm eo thiếu niên không có chút nào muốn buông ra.

"Ran ." Kudo Shinichi ngủ rất nông, anh sợ chỉ ... cần một cử động nhỏ của mình cũng sẽ đánh thức người con gái đang ngủ say bên cạnh. Vì không đoán được tâm lý người con gái mình thích nên đã bị hai chữ "chia tay" đánh cho sụp đỗ.

Phải, chính là "chia tay".

Đường đi nước bước của anh rất dễ bị tổn thương bởi cô, tham vọng tự tin và kiêu hãnh của anh tan nát đau đớn đến nghẹt thở chỉ với một lời nói chia tay của cô ấy.

Kudo Shinichi nhớ rõ tin nhắn đến nỗi anh không đủ dũng khí để đọc lại dòng tin nhắn đó lần thứ hai.

Mori Ran nói, chúng ta chia tay đi.

Chia tay đi, Shinichi.

Trong cơn hoảng loạn, anh cảm thấy mắt kính của mình dường như có một tầm sương mù và anh không có cách nào để lau sạch chúng ...

"Shinichi," sự nhút nhát cô gái trẻ yêu cầu cô ấy rút tay về ngước nhìn lên chàng trai, "cậu có thấy tin nhắn tớ gửi cho cậu không?"

Dường như có cái gì đó nghẹn lại trong cổ họng Shinichi, sau một hồi im lặng, chàng trai kìm nén cảm xúc trong mắt, xoay người ngồi dậy quay lưng về phía cô gái, "Đương nhiên là nhìn thấy."

Đường phố Beika vẫn ồn ào như ngày hôm qua, và câu chuyện của ngày hôm nay vẫn còn tiếp diễn.

Nói về nó thì, cô gái đang nằm dài trên ghế ở văn phòng thám tử rõ ràng đang ở  trong cái tuổi mà đáng ra phải vô tư vui vẻ nở nụ cười, nhưng trong mắt lại cô ấy lại hiện rõ vẻ cô đơn.

Bên ngoài ngôi nhà có gió nổi lên từng hồi, thổi bay mái tóc một cách lộn xộn, nhưng cô gái lại làm ngơ và chìm sâu vào thế giới của chính mình. Chiếc điện thoại di động có treo mặt dây chuyền hải sâm đóng mở do cử động vô thức của cô. Màn hình sáng lên rồi chợt tắt khiến Mori Ran đau lòng

Cho đến khi hình bóng nhỏ bé đó xuất hiện—

Vẻ mặt của cô gái mới thả lõng, cô nhìn Edogawa Conan và Ayumi và Mitsuhiko đứng bên cạnh nhau vô cùng hòa hợp, khóe miệng cô cô thức cong lên.

"Kẻ xấu."

Đưa tay ra để đóng cửa sổ của văn phòng thám tử, Mori Ran gửi một tin nhắn văn bản.

To Shinichi

'Chúng ta chia tay đi.'

Mori Ran biết rằng mình luôn gặp may mắn, nhưng lần này cô ấy đang đánh cược.

Sau khi gửi tin nhắn, Mori Ran quay người đi ra ngoài.

Kudo Shinichi có ngạc nhiên không cô ấy không biết, nhưng cô ấy không thể nhìn thấy Edogawa Conan trong lúc này.

Sự quen thuộc vượt xa những người bạn thơ ấu sẽ khiến anh ngay lập tức nắm được tâm tư của cô ấy, bất kể anh lớn hay nhỏ.

Mori Ran thừa nhận rằng đây là một lời khen mù quáng.

Shinichi.... Shinichi không có gì đặc biệt, hẳn nguyên nhân là do của mối tình đầu khiến trái tim Mori Ran run lên không ngừng khi nhắc đến cái tên này.

Mùa thu đang đến rất nhanh, có thể nhận điều ra điều đó bằng cách nhìn vào những chiếc cổ thắt chặt khăn quàng của người đi đường. Nhiệt độ ngày càng xuống thấp, chỉ bước ra ngoài với chiếc áo khoác là không thể ngăn được cái lạnh bủa vây.

Giá như được ở bên Shinichi thì tốt rồi.

Mori Ran rùng mình trong gió lạnh, trong lòng hiện lên một ý niệm như vậy.

Tâm tư của thiếu nữ đến nhanh mà đi cũng nhanh. Dưới sự lạnh lẽo bao bọc Mori Ran có chút hối hận.

Mà không biết rằng bên kia, đối phương đã rơi vào một hố sâu lớn nhất trong cuộc đời.

Sau khi tạm biệt những đứa trẻ của đội thám tử nhí, Edogawa Conan mở điện thoại di động của Kudo Shinichi với đầy sự phấn khích và mong đợi.

Người duy nhất gửi tin nhắn cho mình chắc chắn phải là Ran ...

"Chúng ta chia tay đi," anh thấy cô ấy nói.

Đau đớn đang dày đặc bao quanh anh, cơ thể nhỏ bé thậm chí không thể di chuyển dễ dàng trong hồi lâu.

Không tin.

Edogawa Conan không tin, và Kudo Shinichi lại càng không tin.

Hai ngày trước, cô ấy rõ ràng vẫn còn đang đỏ mặt lặng lẽ thì thầm về tình yêu của mình, Đôi mắt sáng ngời của cô gái nhìn chằm chằm vào anh, điều này từng khiến Kudo Shinichi nghi ngờ rằng liệu cô có biết điều gì không

Có vẻ như em đã biết điều đó, Ran.

Tôi cho phép em rời xa tôi ...

Tất nhiên là tôi đang nói dối.

"Dù sao thì tôi cũng sẽ bắt được em,"

"Bạn gái của tôi."

Trong lòng bàn tay anh có một viên nang màu đỏ trắng, là viên cuối cùng của thuốc giải độc do Haibara chế tạo. Càng gần gũi lại càng thêm rụt rè, là Edogawa Conan anh lay hoay một thời gian cáu kỉnh không biết làm cách nào để chấm dứt tình trạng hỗn loạn này, lời Ran nói khiến anh ta rối bời, quyết tâm thay đổi ngay lập tức.

Sau tất cả, cô ấy là quan trọng nhất.

Mori Ran vô thức đi trên đường với cái đầu choáng váng, chưa kịp phản ứng thì đã dừng lại ở biệt thự nhà Kudo.

Cô vừa mới uống rượu với Sonoko người đã cải nhau với anh Kyogoku, cô hiếm khi gặp phải rượu mạnh, mới uống được vài ngụm mà giờ đầu đã bắt đầu đau.

Rượu luôn có thể khuếch đại cảm xúc của con người. Mori Ran từ chối sự hộ tống của Sonoko, và bảo cô ấy quay trở lại làm hòa với anh Kyogoku, cứ như thế cô tiếp tục bước đi một mình, khi cô ấy nhìn lên lần nữa, từ Kudo đã xuất hiện trước tầm mắt.

Cách chỗ uống rượu không xa nhưng phải vượt qua 3 đèn giao thông và rẽ 4 lần.

Chắc mình đã đi bộ theo thói quen rồi, cô vừa nghĩ vừa cắn môi.

Anh ấy đã không nhắn tin hay gọi điện cho cô trong suốt một ngày, chấp nhận đi. Shinichi thực sự không thích mình như vậy, Mori Ran cảm thấy một trận thất bại.

Với một cú đẩy nhẹ, cánh cửa từ từ mở ra.

Có phải là một kẻ trộm không? Mori Ran vội vã bước vào. Dường như có tiếng động từ phòng Kudo Shinichi trên lầu, vừa mở cửa đã thấy một chàng trai gương mặt nhợt nhạt nhưng tràn đầy ý cười.

Cô ngây ngẫn một hồi, có phải mình uống nhiều rượu đến mức bị ảo giác không?

Mori Ran tuyệt đối không bao giờ thừa nhận điều đó, ngoài miệng nói rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng cô đã khóc và nhào vào vòng tay của thiếu niên, làm cho anh bị đè xuống chiếc giường mềm mại.

Anh ấy đã trở lại một lần nữa. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh, Mori Ran nghẹn ngào một hồi, vừa đau khổ vừa tức giận. Cô ấy thút thít khóc nức nở trong vòng tay của Kudo Shinichi rất lâu, rốt cuộc vẫn cảm thấy đau lòng cho anh.

Mori Ran hoàn toàn quên mất chuyện cô ấy chia tay.

Nhìn cô gái đang khóc trong lòng mình, Kudo Shinichi biết cố ấy nói chia tay gì đó,  anh có thể xem đây là một câu chuyện đùa.

Cô yêu anh không kém gì anh.

"Ran, đừng khóc ... uh" Trước khi Kudo Shinichi nói xong lời an ủi, Mori Ran đã lao lên và hoàn thành những gì họ chưa làm được trên vũ đài Kyomizu.

Nhịp tim vừa mới dịu xuống lại bắt đầu dâng lên dữ dội, Kudo Shinichi bị Mori Ran đè ép hôn, cả người bắt đầu bốc hỏa.

Đó là một cái chạm nhẹ hơn mong đợi, hai người họ cùng một lúc nghĩ.

Kudo Shinichi ngoài kinh ngạc còn có chút bực bội. Hôn nhau hai lần trong đời, và cả hai lần đều do Ran chủ động.

Thảo nào cô ấy muốn chia tay với mình...

Kẻ xấu trong lòng Kudo Shinichi đã gục đầu xuống, anh vừa định hung hăng hôn lại, thì phát hiện cô gái nhỏ đã ngủ say trong vòng tay mình, khi tiến lại gần hơn một chút vẫn còn ngửi thấy mùi rượu mà cô vừa uống.

"Kẻ xấu." Ánh mắt dịu dàng rơi vào trên người cô gái hơi sáng lên, sau cùng anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ửng hồng của Mori Ran.

Chà, sau khi hôn dường như có thêm rất nhiều sức mạnh.

Cửa sổ trong phòng đang mở, một cơn gió lạnh thổi qua. Mori Ran co người thành một quả bóng cọ vào lòng anh như một con mèo. Kudo Shinichi muốn đóng cửa sổ lại, nhưng mới vừa động được nửa phút đã bị cô bé đang ngủ say bên cạnh kéo lại, Cuối cùng, khoảng cách lại được kéo gần, cả người bị cô gái ôm chặt.

Kudo Shinichi hiếm khi làm những việc mà mình không chắc, chẳng hạn như cố gỡ tay Mori Ran.

"Được rồi, hy vọng cậu sẽ không ngại ngùng vào ngày mai ..." Kudo Shinichi hôn lên trán cô gái.

"Ngủ ngon, Ran."

Khi Mori Ran buông tay Kudo Shinichi ra, Kudo Shinichi đã tỉnh dậy. Anh lén nhìn trạng thái cô ấy đi từ ngạc nhiên khi tỉnh dậy đến đỏ mặt rồi đến cái ôm ngượng ngùng, một lần nữa xác định rằng xác suất chia tay gần như bằng 0.

Trái tim bị treo cả đêm cuối cùng cũng được buông tha.

"Shinichi có thấy tin nhắn chia tay không?" Vốn định dừng lại, nhưng câu hỏi đó vẫn bị Ran nhắc đến. Kudo Shinichi lúc này cảm thấy mình như đà điểu. Măc dù biết chắc Ran sẽ không chia tay với mình nhưng những lời này thốt ra từ miệng cô luôn khiến tim anh lỡ nhịp.

"Có phải Ran sẽ chia tay với tớ không?" Kudo Shinichi quay lưng lại với Mori Ran , như thể bị một kẻ bạc tình bỏ rơi.

Mori Ran từ phía sau ôm lấy anh, vòng tay qua trước ngực anh, nhẹ nhàng tựa đầu vào bên cổ anh, thở dài nói.

"Không." Kudo Shinichi nghe thấy giọng nói của cô.

"Cho dù Shinichi không quan tâm đến tớ, thậm chí không tin tớ, tớ vẫn không muốn chia tay với cậu" giọng nói nghẹn nào của Mori Ran vang lên.

"Bởi vì tớ thích cậu, nên tớ cũng có tự tin làm cho cậu thích tớ nhiều hơn."

Kudo Shinichi trong lòng không tốt, cảm thấy cả người chua xót. Anh không biết tại sao Ran lại có sự hiểu lầm như vậy.

Chàng trai đau khổ xoay người nhìn cô, thấy đôi mắt cô gái đỏ hoe, đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào anh ta không biết từ bao giờ.

Đột nhiên, tất cả các ao phòng thủ của Kudo Shinichi sụp đổ, và trong cơn hoảng loạn, anh dùng tay trái ôm chặt lấy cô gái.

"Tớ không cần, cho đến bây giờ chưa từng tồn tại ai làm tớ thích hơn."

Kudo Shinichi lo lắng rùng mình ôm chặt cô hơn, "Người tớ thích nhất luôn là cậu."

"Dù là Kudo Shinichi hay Edogawa Conan, điều duy nhất tớ quan tâm là cậu." Chàng trai hai má đỏ bừng, xấu hổ muốn vùi cả người vào vai cô gái.

"Đồ ngốc." Mori Ran đưa tay lên vuốt tóc Kudo Shinichi cười ngượng ngùng.

"Chỉ cần cậu không tức giận, nói cái gì cũng được." Nhận thấy nụ cười của cô ấy, thám tử lớn người rất giỏi quan sát, ngã xuống và hôn Mori Ran với một nụ cười, "Người xấu, bây giờ nói chuyện chia tay đi. "

Thiếu niên đột ngột tiến lại gần và gọi từng chữ: "Ran-Neechan, Neechan."

Cho dù thông minh như anh, cho dù biết tâm tư của cô gái, nhưng chỉ cần cô ấy rơi một giọt nước mắt bất kể là thật hay giả, anh ta cũng sẽ tướt vũ khí đầu hàng.

Buổi sáng nắng chói chang quá, Kudo Shinichi nghĩ.

Quên đi, dù sao nó cũng còn lâu mới đến, vì vậy đừng lo lắng.

Sao lại không ngủ một lúc nữa.

End-

Vậy là hành trình này cũng kết thúc ở đây rồi 👏🏼👏🏼👏🏼 đáng ra mình muốn đăng vào cuối năm 2022 mà lại thành ra không kịp rồi.
Hello 2023 🥳💋 Happy new year
Mong rằng 2023 bác Aoyama có thể cho ShinRan có nhiều Hint hơn sớm gặp lại nhau. 🌸🌸🌸🌸🌸

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com