Chapter 2
"Rannnnn.."
"Không là không, cậu đừng nhây"
"Đi mà Ran, không tốn thời gian đâu mà"
Ran gấp cuốn sách đang đọc dở, nhấp một ngụm Matcha, đợi vị ngọt nơi đầu lưỡi trôi hẳn xuống cuống họng rồi mới cất tiếng
"Không tốn? Ba vụ hẹn hò vớ vẩn mà cậu nói không tốn thời gian?"
"Không có vớ vẩn mà Ran, tin tớ đi, toàn mấy anh bên Haido ấy, hàng cực phẩm nha"
"Cực phẩm? Sao cậu biết?"
"Hắc hắc, Sonoko Suzuki này ra tay mà lại"
"Thế tớ xin kiếu, hàng của cậu tớ không dám rờ" Ran thở hắc ra, mỉm cười chế giễu
"Thôi mà Ran, biết đâu cậu lại vớ được một anh đẹp trai nào đó thì sao, cơ hội thoát ế trước mắt mà để vuột mất sao?"
Ran lườm cô bạn đang ôm mặt mơ mộng, môi hơi nhếch, giọng đầy khinh bỉ
"Đâu có, tớ muốn phần trăm cơ hội thoát ế của cậu cao hơn ấy mà"
Rồi Ran lại bình thản nhấp thêm vài ngụm trà Matcha, tay vờn chậu hoa nhỏ nơi cửa sổ, mắt lơ đãng nhìn qua khung cửa sổ tấp nập người qua kẻ lại, mặc kệ cô bạn đối diện đang hơi xụ mặt
"Lời nói tựa dao găm mà. Nhưng cậu phải đi Ran à, đi cho đủ lực lượng thôi mà, nha nha.."
".."
"Sắp tới có một tiệc Buffe bánh ngọt được tổ chức gần nhà tớ.. Không biết..."
Sonoko chưa kịp dứt lời đã bị ai đó nắm chặt tay, mặt hơi rạng rỡ, mắt hơi long lanh, Sonoko mở cờ trong bụng, cười đắc thắng "Dễ dụ"
------------------------------------------------
Ngày hẹn không gọi cũng đến, Ran cùng Sonoko đến quán cà phê làm chỗ hẹn, suốt đường đi Sonoko cứ luôn mồm nói về buổi hẹn hay nhan sắc của mấy anh cực phẩm Haido, hoàn toàn phớt lờ cái bản mặt bánh bao chiều của Ran. Lặng lẽ thở dài, tốn một ít thời gian và cô sẽ được ăn bánh ngọt thỏa thích, yoshhhh vẫn lời chán. Hôm nay cô đã vận một bộ bình thường nhất có thể, áo sơ mi trắng, khoác ngoài là áo len mỏng, váy xếp li, Sonoko còn nằng nặc đòi trang điểm cho cô, và đương nhiên còn lâu cô mới để điều đó xảy ra.
...
"Xin lỗi em có phải là Sonoko Suzuki?"
Một anh chàng nước da hơi ngăm bước tới bàn Ran, Sonoko cùng hai bạn gái khác, giọng trầm trầm ôn tồn hỏi, cô tò mò ngước lên nhìn trong khi đang uống li trà đá và sặc.. cô sặc nước, ho khù khụ vài cái rồi lấy giấy lau lau vết nước quanh miệng, sau còn nghe vài tiếng láu nháu "Gì gì Ran quen à?", "Aww..đẹp trai thế?","Sonoko, của tớ.." Nào các cô gái, sĩ diện của chúng ta đâu hết rồi. Sonoko, đúng là cực phẩm nha, đội trưởng Câu lạc bộ Karate trường Haido luôn mới chịu
"A, là em. Anh là Kyogoku Makoto ạ? Mời mấy anh ngồi"
Sau khi tất cả đã yên vị trên ghế, tiếp đó là màn giới thiệu bản thân mà theo Ran nó vô cùng nhàm chán. Awww.. Cô muốn ngáp vài cái nhưng không được, tới lượt cô rồi
"Em là Ran Mori, lớp 10 trường Teitan, hân hạnh được gặp"
"Mori?" Là tiếng Makoto "Em là người mà Kazumi hay nhắc tới đấy à?"
"A..."
"Đúng rồi đấy ạ, chị ấy năm sau có thể không còn sinh hoạt câu lạc bộ, Ran nắm chắc trong tay chức đội trưởng đó ạ"
Giọng Sonoko nhanh nhảu cướp mất lời Ran, vui vẻ tiếp chuyện với anh chàng Makoto đó, cô rùng mình nhìn vào cái con người tràn đầy ánh hồng và tim bắn như nã súng thế kia, hoàn toàn quên mất cô. Cuối cùng là cậu trai Ran thấy im hơi lặng tiếng nãy giờ, hình như cậu không có ý định giới thiệu bản thân, phải đợi tới cú huýnh chỏ nhẹ của Makoto, cậu mới lẽn bẽn mở miệng.
"Em là Kudo Shinichi, lớp 9, hân hạnh" Ngắn gọn và súc tích.
"Lớp 9??" Cả bọn ngẩn tò te
"A.. vì có một anh bị ốm nên nhóc này đi thay, haha"
Makoto gãi đầu cười cười, tránh cái ánh mắt ai oán "Thấy chưa, đã nói không được rồi mà" của cậu.
Và sau đó, mọi chuyện xảy ra như một buổi hẹn hò tập thể bình thường, nó kéo dài hơn Ran tưởng, làm ơn đi, mắt cô mỏi, lưng cô đau khi cứ ngồi trò chuyện như thế này mãi. Cô xin phép đi vệ sinh, sẵn gọi đồ ăn thêm cho cả bọn, ngồi chờ ở quầy, Ran lúc này mới dám vươn vai, bẻ cổ, ngáp liền mấy cái cho đã.
"Ran-neechan"
Cú ngáp chưa lên tới cực điểm đã bị chặn bởi một giọng nói nhẹ, cô giật mình, tạo cho bản thân một vẻ mặt tươi tỉnh nhất có thể.
"A, Kudo, cậu muốn ăn gì sao?"
"Không ạ, em tới phụ chị"
Ran gật đầu, cậu bước tới ngồi xuống ghế chờ, cô lúc này tay đang chống cằm, mắt nhìn về phía bếp, không rời đôi bàn tay đang khoăn khoắt chuẩn bị đồ ăn.
"Đúng là rất chán nhỉ?''
"A, không..."
"Hẹn hò nhóm ấy, chán nhỉ?"
Mặt Ran hơi ngơ, nhìn cậu nhóc thua mình một tuổi kia, bấy giờ mới có cơ hội nhìn kĩ mặt cậu, đôi mắt xanh đại dương kia sao quen quen. Ran cảm giác như một cơn sóng lớn vừa ùa vào tâm trí mình, miệng cô thức mấp máy.
"Kudo.. chúng ta trước đây gặp nhau chưa?"
Con ngươi xanh chuyển từ căn bếp sang nhìn cô, phản chiếu trong đấy hoàn toàn là thân ảnh Ran, môi cậu cong một đường.
"Ran-neechan đoán xem.."
Cô định mở miệng thì người phục vụ mang đồ ăn tới, cậu lấy khây to nhất bưng đi mất không đợi cô kịp nói gì. Suốt bữa Ran cũng không nói chuyện với cậu lần nào. Cuộc hẹn cứ vậy mà kết thúc, Ran thầm cảm ơn trời Phật, đa tạ Chúa vì điều đó. Ran bắt chuyến xe buýt số năm về nhà, một căn nhà nhỏ ở khu phố Beika, vào nhà đóng cửa nằm dài trên giường, đánh một giấc tới tối.
Từ hôm đó trở đi, cô cũng không gặp cậu thêm lần nào, còn Sonoko thì chính thức câu dính anh Makoto, hay lắm, chỉ có một mình cậu là thành công. Ran thở dài lườm nguýt cái con người đang hí hửng vì cuộc hẹn ngày mai với người thương, thật sự là quên luôn sự hiện diện của cô rồi.
Xuân đi, hạ tới, đông sang, mới đó mà giờ Ran đã sang năm hai Cao trung, cuộc sống quanh quẩn ăn-ngủ-học-Karate, không có bất kì mối quan hệ nào khác, nhiều lúc Ran muốn làm gì đó cho cuộc đời nữ sinh cấp 3 của cô bớt nhạt đi, nhưng thật sự là cô không biết bắt đầu từ đâu
------
"A.. Ran-neechan.."
Ran quay lại, trước mặt là thân ảnh mà gần một năm qua cô không hề gặp, bây giờ cậu cao lớn hơn, gương mặt cũng có chút chững chạc, đang đi nhanh lại phía cô, Ran có cảm giác như có vài tia nắng vừa bắn chíu chíu từ đôi mắt xanh dương kia về phía cô. Ran cũng vẫy tay cười lại
"Chào Kudo"
"Ran-senpai, sau này nhờ chị chiếu cố rồi"
"Senpai"? "chiếu cố"? Hôm nay lại là khai giảng.. Lẽ nào..
"Sao cậu học ở đây?"
"Chị không muốn à?"
"A, không phải.. " Ran lúng túng "Anh Makto nói cậu thi vào trường chuyên"
"Em rớt rồi" Kèm theo là gương mặt "hơi" rạng rỡ
"Rớt"? Ran tái mặt, "Siêu nhân" đứng đầu khối liên tiếp ba năm Cấp Hai, siêu giỏi trong mọi lĩnh vực của Makoto cũng rớt được sao?? Chả lẽ trước khi đi thi ăn gì bị tào tháo rượt bỏ thi à? Hay vì siêu quá nên học trường thường thử cảm giác mới? Đề khó quá sao?? Cũng phải, Ran có nhìn thử cái đề năm rồi, đúng là tái mặt nha..
"Bụp" Shinichi đưa tay búng trán Ran, người mà nãy giờ đang xuất hồn suy nghĩ nãy giờ, cậu nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt hiện lên ý cười, giọng đều đều
"Ran-senpai, sau này mong chị giúp đỡ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com