Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : Bắt đầu chuyến du hành

Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu rọi hết ngóc ngách của vương quốc Đại Phong, bao phủ lên nó màu vàng nhạt ấm áp mà nhẹ nhàng. Gió thổi nhẹ nhàng vương trên gò má của những thiếu nữ đang sôi nổi gánh nước, tiếng hát thánh thót của người mẹ len lỏi vào trong những ngôi làng, ru ngủ cho những đứa bé chỉ mấy tuần tuổi đang say giấc. Những đứa trẻ đã đến tuổi đi học đang tụ tập lại một khoảng đất trống ở giữa sân, vừa chơi đùa vừa đợi chiếc xe cọc cạch chở đến trường. Vương quốc Đại Phong có một quy tắc lạ thật lạ, nhưng cũng rất nhân văn: những đứa trẻ đang độ đến trường đều được ưu tiên đi đến trường miễn phí bằng xe, nhất là những đứa trẻ ở xa trường học.

Đi sâu vào chút nữa, cánh cổng thành bằng gỗ lim được mở ra, là cả một thế giới ồn ào và tấp nập. Bất cứ ai mới đi qua cổng thành đều sẽ thấy cung điện của vương quốc ở đằng xa, cung điện diễm lệ và hoành tráng - biểu tượng cho sự hùng mạnh của vương quốc. Trước mặt là một khu chợ dân sinh rộng lớn, với đủ các loại mặt hàng ở khắp nơi trên lục địa, đồ bình dân có, đồ quý hiếm có, là nơi mọi tầng lớp người buôn bán đều có mặt ở đây. Ở khu chợ truyền thống của vương quốc Đại Phong, không chỉ nổi tiếng vì mặt hàng đa dạng, mà còn nổi tiếng vì ẩm thực bắt mắt và các trò chơi độc đáo.

Ở xa xa, là nơi ở của quốc vương, hoàng hậu và hoàng tử, là cung điện rộng lớn và xa hoa. Mọi người từ sớm đã bận rộn việc triều chính từ một tiếng trước, ai cũng gấp gáp hoàn thành xong công việc để trình lên quốc vương. Nhưng ở một khu không xa khu triều chính, một khu mà những người con gái rất muốn nhưng khó lòng mà lui tới được, là cung của hoàng tử, chàng hoàng tử được biết đến như một tấm gương mẫu mực cho vương quốc.

Nhưng chàng hoàng tử ấy vẫn còn đang say giấc trong chăn ấm và nệm êm. Vài lọn tóc lõa xõa trước mặt, nhịp thở đều đều, lông mi cao vút.  Bà Linda - người hầu của mẹ Shinichi, nay là bà vú của cậu. Bà gõ ba nhịp cửa, giọng từ tốn vang lên: "Hoàng tử, ngài dậy chưa ạ?". Bà đợi thêm một chút, gõ ba nhịp cửa nữa nhưng không có ai đáp lời. Bà thở dài, nhưng trong ánh mắt toàn sự dịu dàng. Bà đẩy nhẹ cửa vào phòng, nhìn Shinichi vẫn còn đang "nướng" bèn thở dài, rồi tiến đến kéo rèm cửa

"Soạt"

"Cốc, cốc, cốc"

Tiếng gõ cửa làm Shinichi giật mình tỉnh giấc, hắn vươn tay ngáp một cái dài, áo ngủ vô tình để lộ ra bờ vai rộng. Hơi nhíu mày một chút, hắn cài lại nút áo ngủ rồi ra lệnh bằng một chất giọng trầm nhưng thanh thoát:

- Vào đi.

Quản gia bước vào, trên tay là bộ y phục đã được chuẩn bị trước cho Hoàng tử. Hắn không nói gì, đứng dậy nhận đồ từ bà hầu rồi tao nhã bước vào phòng thay rồi xuống phòng ăn sáng...

Hắn vừa nhâm nhi bữa sáng vừa đọc báo, tâm tình bình thản.

Sau khi ăn sáng, hắn thay quần áo và bắt đầu vào diện kiến Nhà vua và Hoàng hậu, Nhà vua Kudou Yusaku và Hoàng hậu Kudou Yukiko cả người toát lên một phong thái kiêu ngạo của một bậc vương giả. Có vẻ đây là một buổi sáng vui vẻ và ít xảy ra xung đột nhất kể từ khi hắn được nhậm chức Thái tử.  Shinichi tiến vào, hành lễ và trở về chỗ ngồi của mình.

 Xử lý xong hầu hết các công việc thì cũng đã  gần trưa, Shinichi trở về phòng, thả bản thân rơi tự do trên chiếc giường rộng lớn, tâm trạng cũng đã thả lỏng đôi chút sau khi làm việc cả một buổi sáng. Lấy tay nới lỏng cà vạt, hít sâu thở dài ra một hơi, ngắm nhìn bầu trời lộng gió không một gợn mây, Shinichi chợt nhớ, hắn và bố mẹ cũng từng có thời gian đi dạo dưới công viên yên bình như thế. Hắn chợt nhớ, bấy lâu nay hắn đã mải lo công việc mà chưa từng nghĩ tới bản thân. Một người lúc trước tuân thủ giờ giấc mà bây giờ lại đâm đầu vào "núi" công việc cao không hồi kết, thức đêm thức hôm để phê duyệt tấu chương, lúc nào hắn cũng xuất hiện với quầng thâm trên mắt, dù ít hay là nhiều.

Nghĩ lại khoảng thời gian bình yên lúc trước, hắn chợt muốn đi vi hành một chuyến, nói đúng hơn là rời bỏ hoàng cung một thời gian, ra ngoài sống như bao người dân khác, vừa giải phóng bản thân, vừa có thể quan sát đời sống nhân dân một cách chân thực và sát sao nhất, thuận tiện cho việc tiếp quản sau này. Không phải suy nghĩ nhiều, hắn liền tâu ngay với phụ vương và được phụ vương phê chuẩn. Đi cùng với hắn là cận vệ Makoto và con trai của tể tướng Hakuba. Trùng hợp thay, hai người bạn của hắn là Heiji và Kaito cũng trùng hợp có mặc ở vương quốc của hắn, với lí do đi giao thương hàng hóa. Không cần gửi thư, khi mới nghe lời đề nghị của Shinichi, Kaito và Heiji đã không ngần ngại mà đồng ý.

Bởi bọn họ từ trước đến nay ít diện kiến trước đám đông, độ nhận diện của mọi người và công chúng chưa nhiều, có khi nhiều người trong hoàng cung còn không biết rằng bọn họ là hoàng tử, thế nên, chuyến đi ra ngoài lần này tương đối an toàn. Không những thế, đây là thời kỳ thịnh vượng của vương quốc Shinichi cũng như các vương quốc lân cận - quê hương của Kaito và Heiji, nhân dân được mùa, khí hậu tốt, của cải đầy đủ, thậm chí đến mức dư thừa. Có người còn đùa rằng ban đêm có mở cửa cũng không sợ trộm vào nhà lấy, song nhiều khu vực lại đúng như vậy. 

Khi được phê chuẩn, năm người tức tốc về phòng chuẩn bị hành lý, mang theo một tâm trạng phấn khởi, xen lẫn sự hồi hộp. Lâu lắm rồi mới có được một chuyến đi cùng nhau như thế này. 

---

Trong khi đó, ở vương quốc Hoa Lan, nơi 5 nàng công chúa đang dự tiệc trà và cùng nhau lên kế hoạch cho những ngày sắp tới, họ cũng không biết rằng, họ sắp được gặp một nửa của đời mình.

- Dạo này các cậu học tập thế nào rồi? - Ran cười cười hỏi mọi người thì đồng loạt nhận được sự ngán ngẩm.

- Bài tập khó quá đi mất thôi! - Kazuha vừa nói, vừa không kiêng nể hình tượng công chúa kiêu sa, lộng lẫy mà nằm xuống bàn than vãn, hệt như những cô cậu học chán nản khi được thầy cô giao thêm bài tập về nhà.

- Đúng thật ấy, tớ không thể hiểu được tất cả! - Sonoko cũng không ngoại lệ, nàng vừa nói vừa giơ tay biểu thị rằng mình cũng đồng ý với ý kiến của Kazuha.

- Hì, thôi thì chúng mình cố gắng nào. - Aoko vẫn cứ mang trong mình năng lượng tích cực như thế, tiến đến vỗ vai hai cô bạn của mình cổ vũ.

- Còn cậu thì sao Shiho? - Nhắc mới nhớ, trong nhóm Shiho là người kiệm lời nhất, không phải vì cô khó tính, mà vì tính tình cô từ nhỏ đã rất kiệm lời, là một người sống nội tâm.

- Ừm... tớ thấy bài tập vẫn dễ mà. Hihi. - Nàng vừa nhấm nháp xong trà hoa nhài thì mới trả lời những người bạn của mình. Quay lại thì thấy mọi người đồng loạt nhìn mình, Shiho có hơi gượng, bèn cười hihi trả lời, nét cười nhẹ nhàng nhưng lại quý phái.

- Ôi là trời huhu, cuối cùng chỉ có Sonoko là hiểu tớ thôi. - Kazuha "khóc huhu", vội chạy đến ôm chầm lấy Sonoko như kiểu vô cùng tủi thân, còn bày ra vẻ mặt khóc lóc dễ thương.

Mọi người nhìn thấy như thế thì đều không tự chủ mà cười tươi, ai cũng cảm thấy sảng khoái, tâm hồn vui vẻ hẳn ra. Là một công chúa, gương mặt đại diện của vương quốc mình, họ luôn phải sống trong khuôn phép, mực thước để làm tròn trách nhiệm của mình. Lâu lắm rồi họ mới có khoảng thời gian vui vẻ như thế này. Quả thật là rất hiếm.

- Nhắc mới nhớ, tớ muốn ra ngoài chơi quá đi mất. - Ran chính là người khơi mào cho chuyến đi.

- Đúng vậy đấy, tớ cũng muốn đi nè, ủng hộ hai tay hai chân. - Sonoko là người đầu tiên và là người nhanh nhất ủng hộ Ran.

Dường như mọi người đều "tâm linh tương thông", không hẹn mà cùng nhau đi xin bố mẹ cho phép được đi chơi. Họ vẫn thích gọi những người sinh ra mình là "bố", "mẹ" hơn. Chỉ khi ở trước mặt mọi người, hoặc trong các sự kiện quan trọng, họ mới gọi là "phụ vương", là "mẫu hậu". Bố mẹ của các nàng vẫn luôn yêu thương và hết mực tạo điều kiện cho các nàng.

Ý kiến của các nàng chẳng bao lâu đã được bố mẹ đồng ý, năm nàng đều rất vui và háo hức, liền tức tốc trở về chuẩn bị hành trang cho chuyến đi sắp tới của mình.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com