Chap 22. Mãi Mãi Không Bao Giờ Xa Nhau (End 1)
Hù lé mina!! Au đã trở lại và...ăn hại hơn xưa! 😹
Au: Có ai nhớ tui hơm~~???
Mina: Never!!!! *trả lời rất hùng hậu*
Au: Hiccccc... Không nhớ thì thui, ta tự kỷ, không viết truyện nữa.. 😫😫😫
Mina: Ơ... Không, không!! Nhớ, nhớ au lắm, viết đi, viết đi!! 😅😅😅
Au: Thiệt hả, thiệt hả ??? *mắt sáng rực*, au sẽ viết 😊
Tuyết.....lạnh.....
Gió.....lạnh.....
Tâm.....cũng lạnh.....
Nói chung, mọi thứ bây giờ trở nên lạnh lẽo. Màn đêm buông xuống, mọi thứ trở nên yên lặng lạ thường, tất cả vẫn như cũ, được bao trùm
bởi một màu đen ghê rợn, nhưng sao khuôn mặt ấy lại có một nỗi buồn không thể tả, một nỗi luyến tiếc. Khác với bình thường, khi nghe xong
điện thoại, sắc mặt Sonoko thay đổi rõ, cô không một lời chạy ngay về nhà, mọi người lo lắng cũng chạy theo sau. Không ai hỏi điều gì, tất
cả mọi người đều đã thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của người mà trước nay luôn tươi cười, không một chút sầu đau. Về
đến nhà, Sonoko chạy thẳng một mạch vào trong, mọi người chỉ có thể ngồi chờ bên ngoài, sau khi những tiếng cãi vã kết thúc, Sonoko
bước ra, nở một nụ cười buồn, Sonoko chỉ có một yêu cầu:
- Ngày mai các cậu ra biển cùng tớ nhé! Mình sẽ đi hết một ngày luôn.
Không ai nói gì, ai cũng nhận ra đã có chuyện gì đó xảy ra với Sonoko, nhưng thôi, mọi chuyện sẽ được biết rõ vào ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, tại biệt thự nhà Sonoko:
- Các cậu chuẩn bị xong chưa? Chúng ta sẽ xuất phát ngay bây giờ!
Mọi người gật đầu, cả nhóm bước lên xe, suốt cả buổi, không ai nói gì, chỉ nghe được tiếng nhạc buồn, cảm giác như muốn chìm sâu vào
giấc ngủ. Sonoko cũng vậy, cô cũng không nói gì, suốt cả chuyến đi, cô chỉ chăm chú nhìn qua cửa sổ, nhìn ngắm tất cả mọi thứ cứ như
muốn gom hết chúng lại để chứa trọn trong đầu. Mọi sóng gió đã qua, bây giờ là thời khắc hạnh phúc nhưng cảm giác ấy sao xa vời quá, cố
gắng níu tay nhưng không thể nắm được, cứ nhìn khuôn mặt ấy, Ran không biết phải nói gì, cô thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra
với cô bạn thân của mình nữa, thật sự chưa bao giờ thấy Sonoko buồn như vậy......... Thời gian sao mà trôi nhanh quá, chỉ mới thiếp đi một
chút mà đã tới nơi, mọi người bước xuống xe, không nói không rằng, Sonoko bước vào phòng của mình sau khi đã đặt phòng của khách sạn
xong. Lo lắng và hiếu kỳ, cả bọn quyết định hỏi rõ sự tình. Tại phòng của Sonoko:
- Có chuyện gì cậu nói đi, có gì thì tất cả mọi người đều có thể chia sẻ với cậu, bọn tớ không để cậu chịu đựng một mình đâu!_ Aoko
vô cùng lo lắng khi thấy Sonoko ngồi buồn một mình
Không trả lời thẳng vào đề, Sonoko kêu mọi người ra biển, cô muốn được đứng trên khung cảnh bình yên ấy "lần cuối". Mọi người
không hiểu từ "lần cuối" ấy của Sonoko có nghĩa gì, mọi người làm theo, cùng Sonoko đi ra biển
bao la, những làn sóng mang theo bọt biển trắng tinh làm xao xuyến lòng người. Gió biển thổi từng hơi lạnh vào người, tóc cứ tung bay theo
làn gió, cảm thấy thật thanh thản và bình yên.
- Ngày mai, tớ sẽ đi Mĩ, tớ sẽ ở lại đó 3 năm. Đó chính là vấn đề mà các cậu thắc mắc._ Sonoko quay người sang nhìn cả bọn, đôi mắt cô
ngấn lệ. 3 năm đó không phải là một thời gian dài nhưng đối với cô và mọi người, nó cứ dài như 3 thế kỷ, đúng vậy, rất dài...
Đúng như những gì Sonoko nghĩ, mọi người không khỏi ngạc nhiên, nhưng không ai nói gì, vì họ biết, đó là quyết định của cha mẹ Sonoko và
tất nhiên không ai có thể thay đổi được nó. Các cô gái nắm tay Sonoko, cùng nhau nhìn sang biển, họ muốn bỏ tất cả gánh nặng trong
người xuống biển để cho sóng có thể cuốn nó đi thật xa, càng xa càng tốt. Các chàng trai chỉ biết đứng nhìn và không quên một tiếng thở dài
họ cũng mệt mỏi, họ cũng muốn thư giãn, tiếng thở dài nhanh
chóng được gió xua tan, lòng ai cũng trở nên nhẹ hơn. Đối mặt với sự thật là cách giải quyết tốt nhất, họ nghĩ như vậy...
Một ngày nữa lại chuẩn bị trôi qua, chớp mắt một cái là đã đến tối, mọi người đã ngủ hết, nhưng Sonoko vẫn còn thức, cô đi ra biển, tựa mình
vào hòn đá, biển lúc này đen kịch, thật sự rất đáng sợ.
Makoto nhìn thấy Sonoko, lòng anh thắt lại, Anh cũng bước ra biển, vốn là người thẳng thắn, Makoto bắt chuyện trước:
- Sonoko này! Anh có chuyện muốn nói với em.
Sonoko quay sang, nở nụ cười hiền dịu, như chờ đón câu nói của Makoto.
- Anh không biết cảm giác trong lòng mình là như thế nào? Khi nghe em nói là em sẽ đi Mĩ, lòng anh thắt lại, trước nay anh chưa từng có cảm giác đó, nhưng có lẽ anh đã yêu em thì phải. ❤
(Au: eo ôi!! 😱 sến cmn súa!!! Vl! Makoto- nee-chan: Sến súa vụ gì hả con nhỏ kia? 😒 Au: thì cái vụ "Sonoko ơi! anh đã yêu em thì phải" ~~~😹 Nee-chan: sến con khỉ. Ko chỉ cóp đoạn thoại của ta còn bày ra cái giọng ẻo lả, uốn ẹo kia nữa! Muốn chết hả?? 😈😈😈 *săn tay áo* Au: Ơ.. Hơhơ...em giỡn thui mờ, giỡn thui, tha em nhá, để em còn mạng mà viết nữa! 😅😅😨 *xách dép, chuồn*)
Từng câu từng chữ Makoto nói ra làm Sonoko trợn tròn mắt (khéo lòi luôn cũng nên 😒😒😒) nước mắt cô rơi xuống biển hòa chung với dòng biển mặn, cô chạy đến
ôm chầm lấy Makoto, không nói nên lời, thế là tình cảm của họ đã được đáp lại.
Sáng hôm sau, tại sân bay:
- Khi nào tới nơi, cậu phải gọi cho bọn tớ đấy nhé, bọn tớ mãi mãi chờ cậu mà!_ Đám con gái nức nở
- Khỉ thật! Sao không thấy Makoto đâu hết, bạn gái đi xa mà mặt mũi ở đâu không biết, gọi cả chục cuộc điện thoại mà vẫn không
liên lạc được._ Hattori nhìn khắp ở mọi nơi, trên tay cầm chiếc điện thoại.
- Chắc anh ấy bận gì đó mà, thôi, tới giờ rồi, tớ phải đi thôi, tạm biệt các cậu!_ Sonoko nói lời từ biệt
- Sao không đợi Makoto thêm chút nữa, anh ấy nhất định sẽ tới mà.
- Không cần đâu, thấy mặt nhau thì càng thêm đau mà thôi. Nhắn lại với anh ấy là nhớ chờ tớ nhé! Tạm biệt các cậu.
Sonoko bước lên máy bay, mọi người chỉ biết nhìn theo sau, nước mắt rơi như mưa khi phải tạm biệt cô bạn nhí nhảnh, tinh nghịch của mình.
- Lạ thật, trời đâu có lạnh đến mức phải trùm chăn kín mít mặt mũi như thế chứ?_ Sonoko ngồi xuống ghế của mình và nhìn người kế bên.
- Vì anh thích thế đấy, có được không?
Người đàn ông kì dị từ từ cởi bỏ áo khoác, khuôn mặt thân quen hiện về trong mắt của Sonoko.
- Anh Makoto!
Không thể diễn tả được cảm giác lúc này của Sonoko, vừa vui, vừa ngạc nhiên, vừa xúc động, cô chỉ biết ôm chầm lấy Makoto, nước
mắt giàn giụa
- Anh không thể để em đi một mình được nên tối hôm qua anh đã đặt vé máy bay để đi cùng em rồi.
Chiếc máy bay cất cánh không còn gì để hối tiếc nữa, mọi thứ đã kết thúc.
Thông báo :
Cộng hành- xã hẹ- củ tỏi- hành tây- bột ngọt - tự nhiên - lên giá ( độc giả: dài dòng! Lẹ lên coi!! 😈 Au: Hai!!!)
Là... Chỉ còn 1 chap nữa thôi là truyện sẽ kết thúc!!!
Và chap cuối mình sẽ viết thật dài, thật hay, chi tiết theo ý muốn của bạn Yukiko_248 nhóe! 😉
Chap cuối sẽ được phát hành vào ngày X-11-2016, ngày sinh thần của mình ọa! 😊. Mong mọi người ủng hộ nhều!!! 😘😘😘
Chúc mọi người có một trung thu zui zẻ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com