12
Hôm đó, nhóc Ran ngủ tới tận 7h tối mới dậy. Cũng may là có anh vác con lợn này về chứ không thì chẳng biết đã bị người ta bán đi chưa, đáng yêu thế này cơ mà! Chẳng còn lâu nữa đâu, anh phải xa con lợn này rồi! Nhưng đâu còn cách nào khác.
----------
Thời gian cứ qua đi chẳng để Shinichi gần Ran thêm chút nữa, nháy mắt đã hết năm học lớp 11, ngày mà anh phải rời xa nơi đây.
- Shinichi! Lại đây thử món này ngon lắm nè!!!
À, tiếng của Ran, không biết bao giờ mới được nghe lại đây! Anh bước tới:
- Ăn, suốt ngày ăn, thành con heo đi tôi sẽ bán cậu đi
Cô bĩu môi:
- Có giỏi thì bán luôn đi
Bỗng Yusaku gọi cho anh
- Ra cổng trường đi con, bố đang chờ rồi ra sân bay luôn.
Anh ngắt điện thoại, gấp gáp bảo cô:
- Xin lỗi, bây giờ tớ có việc gấp, phải đi luôn! Cậu...
Anh im lặng không nói gì nữa,nhưng ánh mắt nhìn cô chan chứa yêu thương cùng tiếc nuối. Bất chợt anh ôm chặt cô vào lòng. Ran hoang mang không nói nên lời. Cái ôm rất ngắn ngủi, anh nhanh chóng rời khỏi thân thể cô rồi quay đi. Nhìn Shinichi quay bước đi mà tim cô không khỏi bất an, rốt cuộc là chuyện gì? Ran có cảm giác, anh sẽ đi mãi, không bao giờ trở lại nữa...
" Nghĩ nhiều rồi! "
Cô tự trấn an bản thân rồi tiếp tục đi chơi, nhưng không một giây nào ngưng nhớ về anh.
Yên vị trên ô tô, anh rút điện thoại ra gọi cho Raito. Chưa nói gì anh đã nghe đầu dây bên kia hét lên:
- Thằng kia, mày đi lúc nào mà không cho bố gặp lần cuối hả? Cẩn thận khi mày về tao xơi tái mày!!!
Shinichi cười khổ nói:
- Xin lỗi ông bạn, đang trên đường đến sân bay rồi, Aki đâu rồi?
Vừa hỏi xong anh nghe tiếng cô bé nào đó đang nức nở bên cạnh Raito. Shinichi dặn dò :
- Nghe kĩ này, tuyệt đối không được cho Ran biết hiểu không? Nhất định cô ấy sẽ đi tìm đấy, chăm sóc bảo vệ cô ấy và cả hai cậu nữa, nhớ giữ gìn sức khỏe!
Raito sống mũi đã cay cay, liên tục chửi Shinichi :
- Khốn nạn, đi sớm về sớm, tụi tao không muốn chờ mày lâu đâu, điện thoại quốc tế tốn tiền lắm đấy!
- Vậy cúp máy đây!
Tiếng tít tít kéo dài, anh ngồi im nhìn cảnh vật bên ngoài. Nhớ, nhớ lắm! Nhớ nơi mà mình đã trưởng thành, nhớ lũ bạn khốn nạn và cả người con gái đã bước chân vào cuộc đời anh. Anh sợ cô buồn, sợ cô khóc, sợ cô quên đi anh và yêu một người khác. Lúc đó anh sẽ không biết phải làm sao...
Đã hơn 2 tiếng rồi mà anh vẫn chưa quay lại, cô bắt đầu lo lắng và chạy khắp trường tìm anh. Cô chạy đi hỏi Raito :
- Raito, Shinichi đâu rồi ?
- Nhà gọi về có việc, không sao đâu, nó sẽ về sớm thôi !
Cô thở dài và bất chợt nhìn lên đôi mắt đỏ hoe của Aki
- Aki, cậu sao thế?
- À, vừa bị côn trùng bay vào mắt!
Ran tại tiếp tục lăng xăng quanh trường. Raito chờ Ran đi hẳn rồi gọi cho Shinichi :
- You đang where ? Ran vừa tìm mày xong.
- Đang sân bay. You call me có gì không ?
- Dời ơi là dời, mày đơn phương người ta mà để người ta tìm vậy không thấy có lỗi à? Đi thì đi luôn đi chứ còn bày đặt không cho Ran biết. Tới sân bay chưa ?
- Tới rồi ! Khổ quá đi cũng không xong với mấy người.
- Vui vẻ nha! Về nhớ mua quà cho tụi này !
- Làm như đi du lịch ấy !
Raito cứ thản nhiên mà gọi cho Shinichi khi biết đằng sau có người đã nghe hết cuộc nói chuyện
- Raito à...
Raito giật mình. Người đằng sau anh không ai khác mà chính là Ran. Anh ớ người ra một lúc.
- Chuyện đó... là thế nào?
Raito lắp bắp
- Ừ, thì...
- Đưa tớ đến sân bay NHANH VÀ LUÔN, NGAY TỨC KHẮC!
Shinichi vẫn đang nghe điện thoại, lo lắng hỏi:
- Alo, alo, Rai chó nghe không?
- Shinichi, không xong rồi, Ran biết rồi, CHẠY NGAY ĐI Ú Ớ GÌ NỮA!!!!
Ngay lập tức điện thoại Shinichi cúp cái rụp và khóa nguồn luôn.
-------------
Ngồi yên vị trong xe mà như ngồi trên đống lửa. Đường đến sân bay phải 2 tiếng mới đến nơi nhưng với tốc độ của Raito thì chỉ 1 tiếng là tới nơi. Cô chỉ sợ đến nơi anh đã đi rồi hoặc không tìm thấy anh. Cô lo lắm, hai tay nắm chặt lại với nhau cầu nguyện.
"Ping pong ping pong"
" Chúng tôi xin chân thành xin lỗi quý khách, hiện nay chuyến bay SR3708 từ Tokyo tới Pari bị trục trặc về động cơ, tạm hoãn chuyến bay 30 phút. Mong quý khách thông cảm! Xin nhắc lại..."
Anh bực mình đi đi lại lại
"Chết tiệt, đã nước sôi lửa bỏng lại còn bị trục trặc máy bay. Tới Pháp tao tru di cửu tộc hãng máy bay này cho xem!!!! Xuất trình vé chờ máy bay là 30 phút, chờ cái vụ trục trặc này cũng 30 phút, mà tốc độ lái xe của Rai chó mình cũng biết, nếu thế có khi gặp được Ran?"
Ngay lập tức dẹp bỏ suy nghĩ và kiên nhẫn ngồi chờ cái máy bay chết tiệt kia tới.
-------------
30 phút sau....
"Ping pong ping pong"
"Mời cậu Kudo Shinichi xuống sảnh sân bay có người tên Suzuko Raito đang chờ. Xin nhắc lại mời cậu Kudo Shinichi xuống sảnh có cậu Suzuko Raito đang chờ."
- Thôi xong rồi!
Anh vừa kéo vali vừa cong mông chạy tới đường lên máy bay. Tưởng sẽ thoát khỏi, sẽ không cần màn chia tay ướt át kia nữa,anh không muốn thấy cô khóc
- KUDO SHINICHI!!!!!
Tiếng người con gái quen thuộc gọi tên anh. Anh sững người quay lại, Ran chạy như bay đến ôm chầm lấy anh
- Đồ ngốc, Shinichi, đồ ngốc. Tại sao đi mà không nói, hả? SAO ĐI MÀ KHÔNG NÓI?
Cô hét. Anh ôm chặt cô, mặc cho cô cứ đấm thùm thụp vào lưng anh. Anh nhẹ nhàng bỏ ra, gương mặt cô đã đầy những giọt nước mắt long lanh. Shinichi lấy tay lau cho cô
- Đừng, em cứ thế này, tôi đi không nổi đâu!
Anh nâng niu dây chuyền mà anh tặng cô ngày sinh nhật, khẽ nói:
- Em muốn biết mật khẩu đúng không?
Đến khi cô chăm chú nhìn vào sợi dây, anh nhấn 3 con số "520". Ran mở to mắt kinh ngạc, bên trong chiếc hộp là một cái nhẫn bằng bạc. Anh lấy nó ra đeo cho cô, mỉm cười:
- Nhất định em phải đeo, cho tới khi tôi trở lại, lúc đó, em chỉ có thể là cô dâu của mình tôi!
Nói rồi anh đặt lên môi cô một nụ hôn, suốt 5 phút không rời môi cô ra. Nụ hôn đầu tiên của cô, đầy ướt át, và có cả vị mặn của nước mắt, nhưng đến lúc đó cô mới hiểu, cô yêu anh đến mức nào!
_____________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com