1. khởi đầu
Tôi là Haibara Ai, sau khi được sự giúp đỡ từ bác tiến sĩ Agasa, tôi đã có một cuộc sống ổn định trong thân hình bé gái này.
Thật ra tôi không có vẻ gì là sợ hãi hay không chấp nhận được việc này, vốn dĩ khi còn ở tổ chức tôi vẫn luôn chuẩn bị tinh thần cho việc có thể chết bất cứ lúc nào...
Nhưng giờ đây, tôi lại sợ cái chết hơn bất kì ai, không phải vì tôi thay đổi, đơn giản chỉ là tôi còn có một lí do sống chính đáng hơn bao giờ hết
Tôi đã có người để thầm thương trộm nhớ .
______________________________________
- Này Haibara, cậu làm gì mà đờ đẫn ra cả thế?- cậu nhóc ngồi kế tôi lên tiếng
Tôi chỉ hờ hững trả lời lại cậu ba tiếng "không có gì"
- Đừng có mà lâu lâu lại suy ngẫm như một bà cụ như thế chứ_ chả giống một học sinh tiểu học chút nào- người con trai lười biến nhắc nhở tôi
- Có vẻ như cậu rất thích cuộc sống trong cơ thể phiền phức đó nhỉ...Kudou-kun!
- Cho tôi xin đi Haibara, tôi bị mắc kẹt ở cơ thể này là nhờ ơn phúc của ai hử?- cậu ta nghiêng đầu nhìn tôi
Đó chỉ là một câu nói đùa không hề có ác ý gì, tôi biết chứ nhưng trong lòng tôi lại dáy lên sự áy náy đối với cậu ta, Kudou Shinichi .Một học sinh đang có một cuộc sống yên ổn lại vướng vào rắc rối với một tổ chức lớn- rắc rối hơn là cậu ta phải làm "chuột bạch" cho viên thuốc chính tôi sáng chế. Giờ đây lại bình thãn nói chuyện với tôi...à không phải là nói chuyện với Haibara Ai!
"Chúng ta bắt đầu bằng bạn bè và sẽ kết thúc bằng người lạ"
Chính tôi đã cho rằng như vậy và giờ vẫn không thay đổi. Tôi đã quyết định và sẽ không hối hận về nó, cho dù nó làm tôi tổn thương, đau khổ thì cũng là cái giá mà tôi phải chịu.
Tại sao phải tổn thương, đau khổ?
Vì tôi yêu thích cuộc sống đơn giản này ? Với những người bạn đơn thuần?
Hay vì sự ích kĩ không có lí trí khiến tôi yêu cậu ta? Kudou Shinichi?
Tôi biết chứ....là cả hai!
----
Trong một lần tiến sĩ Agasa đưa chúng tôi đi chơi
Trong núi suy nghĩ vu vơ của tôi ,tôi bất chợt hỏi Kudou một câu khiến cho tôi vô cùng ân hận.
- Kudou, cậu đã từng nghĩ rằng mình sẽ sống trong cơ thể này mãi mãi không?
Anh nhìn tôi với gương mặt khó hiểu
- Đó là một câu hỏi ngớ ngẫn đó Haibara, cho dù rất khó khăn nhưng chắc chắn tôi sẽ tìm ra cách để trở về làm Kudou Shinichi!- cậu ta kiên định nói
Tôi chỉ im lặng thầm trách bản thân khi nói ra câu hỏi ngớ ngẫn đó
- Haibara, việc cậu thích cuộc sống này chả có gì sai cả- cậu ta nhìn tôi rồi nói tiếp - chỉ là nếu như cứ phải sống như này, nó không khác gì việc chạy trốn đối với tôi cả
Cách cậu ta nghiêm túc về việc trở về làm Shinichi khiến cho tôi có chút buồn rầu. Không cần nói ra cũng biết nếu trở về làm Shinichi và khi tôi trở về thành Miyano Shiho thì giữa chúng tôi không còn sự ràng buộc nữa rồi...
Vì đâu mà tôi cần sự ràng buộc giữa tôi và cậu chứ... Là bởi vì cậu, Kudou Shinichi
Lúc tôi sợ hãi nhất, cậu đã với lấy tôi ra khỏi mớ hỗn độn ấy
Cho tôi sự ấm áp, an toàn nhất
Bàn tay của cậu dù vô tình hay cố ý cậu cũng đã cứu tôi vô vàn lần
Tôi là người khiến cậu phải trải qua bao lần nguy hiểm, có những lần như thể cậu sẽ rời xa tôi mãi mãi.
Thế mà... lần nào cậu cũng mỉm cười an ủi tôi rồi cho qua chuyện, nụ cười ấy còn làm tôi bối rối và yêu cậu hơn nữa! Chết tiệt, cậu làm tôi điên đảo về cậu rất nhiều đấy , Kudou
Cho đến cái ngày ấy, tôi đã chế ra thuốc giải APTX 4869...
Buồn cười thay thí nghiệm mà tôi dành cả cuộc đời vào nó lại hoàn thành nhanh đến như vậy, có vẻ như tôi còn giỏi hơn những gì tôi nghĩ...hoặc chỉ là trong vô thức tôi đã không muốn chế ra thuốc giải nữa.
Tôi nhăn mặt, đầu óc não nề hướng mắt nhìn vào đồng hồ trên tay vừa điểm đúng 10 giờ đêm, tôi cầm điện thoại từ từ gọi điện cho Edogawa Conan
Giọng trẻ con vang lên bên kia điện thoại- có chuyện gì không Haibara, hiếm khi thấy cậu gọi trễ như vậy
Thanh quản của tôi như thắc lại
- Kudou kun, tôi chế ra...thuốc giải APTX 4869 rồi- tôi cười nhạt, chỉ vừa nói ra những từ đơn giản như thế thôi mà lòng tôi đã vơi đi nhiều phần nặng nề rồi
Đầu dây bên kia im lặng lạ thường. Tôi thấy thế liền vội lên tiếng
- Ngày mai cậu hãy qua nhà bác Agasa, tôi sẽ cho cậu thử nhanh thôi- nói xong tôi nhanh chóng ngắt máy
Cuối cùng tôi cũng cảm thấy bản thân có ích với cậu rồi ,Kudou Shinichi. Vậy tại sao cảm xúc của tôi bây giờ lại hỗn loạn đến vậy... Cuộc điện thoại khi nảy rất ngắn, rất đơn giản nhưng cậu không biết rằng tôi đã đấu tranh tâm lí đến nhường nào đâu
Tôi tạch lưỡi cắt ngang dòng suy nghĩ ngột ngạt, vội đi ngủ để vơi đi nổi đau thương không khác gì thất tình của tôi
————
Vừa sáng sớm, Conan đã sốt sắng chạy nhanh đến nhà của bác Agasa. Tôi còn chưa tỉnh ngủ mà đã thấy cậu ta đến cửa nhà của Bác tiến sĩ rồi...
- Haibara..Thật chứ__ thuốc giải- Conan chống tay ngay cửa thở hì hục
- Tôi nói là ngày mai cậu đến đây chứ không phải là đến ngay sáng sớm như vậy, cậu nóng vội vậy để làm gì chứ... Vào nhà đi-tôi bất lực nhìn cậu ta
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự rất nôn nóng đấy- câu ta chấp tay và làm vẻ mặt hối lỗi
- Rồi rồi, tôi đi lấy thuốc cho cậu đây
Kudou đi vào nhà vệ sinh để thử thuốc giải của tôi. Ngay cả tôi cũng đang hồi hộp chờ đợi kết quả, nửa mong chờ thất bại như những viên thuốc có thời lượng ngắn hạn còn một nửa lại mong chờ cho kết quả thành công. Tôi nản lòng thở dài thì nghe tiếng rớt đồ trong nhà vệ sinh... Có vẻ như cậu ta đã uống thuốc rồi
- Bác Agasa, nhờ bác chăm sóc Kudou- tôi lên tiếng kêu Bác
Đúng như tác dụng phụ của thuốc ,Conan sốt cao trong một thời gian ngắn nhưng cậu ta đã trở về thân hình của cậu thanh niên trẻ Shinichi
Một lúc sau, thấy cậu ta ngồi bật dậy lấy tay vỗ vỗ vào đầu. Nhìn thôi cũng biết đầu óc cậu ta đang nhức nhối đến nhường nào. Cậu ta nhanh chóng hướng ánh mắt về phía tôi
- Thành công rực rỡ luôn đấy Kudou- tôi từ từ nhấp môi mấy ngụm coffee nóng
Cậu ta vươn vai nở một nụ cười- hah được trở về cơ thể đúng là sướng nhất- cậu ta trầm ngâm rồi lại quay qua nói tiếp - cảm ơn nhé, Haibara
- À mà tôi có chuyện muốn nói này Kudou- tôi đặt cốc coffee xuống- tôi sắp bay trở về Mĩ trong thời gian sắp tới
Tôi ngưng lại nhìn biểu cảm của cậu ta.... Có vẻ như cậu ta khá bất ngờ với quyết định của tôi, tôi nhanh chóng định hình lại tinh thần và nói tiếp
- Tôi biết quyết định này khá vội vã nhưng mong muốn của tôi là trở lại thành Miyano Shiho được qua Mĩ tiếp tục công việc nghiên cứu của mình
Không gian bỗng chốc yên ắng lạ thường... Giờ đây tôi không dám nhìn thẳng ánh mắt của cậu ta, sợ rằng...Cậu ta sẽ nhìn rõ được lời nói dối của tôi
- Tôi sẽ ủng hộ quyết định của cậu nếu đó thực sự là ý muốn của cậu, Haibara... Cậu giúp tôi rất nhiều thế nên nếu-
Tôi cắt ngang lời nói của cậu- Đây là mong muốn của tôi, Kudou- tôi nở một nụ cười- cảm ơn vì tất cả...
- Mà... Tôi chưa rời đi bây giờ đâu, tôi sẽ theo dõi xem thuốc có vấn đề gì không để còn xử lí kịp thời
- À à, còn đội thám tử nhí nữa chứ.. Làm sao để giải thích cho họ bây giờ chứ- cậu ta vò đầu bức tóc
Đúng là khi trở lại thành chính bản thân vẫn còn rất nhiều việc để xử lí, không thể nghỉ ngơi trong thời gian này... Tôi đoán là chỉ có thể dùng lời nói dối để giải thích cho tất cả thôi
---------------------------------------------------------
Thấm thoát thời gian trôi qua, tôi không phát hiện ra bất kì vấn đề nào ở thuốc giải nên cũng nhanh chóng lên lịch bay về Mĩ
Tôi cũng chào tạm biệt với những người thân thiết, tôi đã cố tình không nói với cậu ta về việc này khi cậu ấy ở Osaka để giải quyết một vụ án hóc búa, đúng thật là cậu ta đã trở lại thành một thám tử tài giỏi như trên báo người ta thường ca ngợi...
Chuyến bay từ Tokyo Nhật Bản đến thành phố Chicago sắp bắt đầu trong mười lăm phút nữa
Ngay khoảng khắc này, trái tim tôi như chậm lại vài nhịp. Tôi đang mong chờ điều gì chứ... À đúng rồi, tôi đang mong chờ rằng Shinichi sẽ đến ngăn tôi lại, từ khi bên cậu tôi đã trở thành con người vô lí như thế nào chứ??
Ranh giới giữa tôi và cậu mỏng manh như thế đấy, chỉ cần tôi rời xa khỏi cậu tôi sẽ hạ quyết tâm không gặp cậu lại một lần nào nữa, cậu và tôi vốn không cùng một thế giới với nhau, tôi đơn phương trông ngóng cậu thế nên xa cách nhau là lựa chọn tốt nhất cho tôi...
Cười nhạt một cái thôi tôi đã bước lên máy bay, tôi nhìn ra khung cửa sổ bất chợt... giọt nước mắt tôi rơi xuống_ nếu ai nhìn thấy tôi ngay bây giờ đều sẽ ngẫm nghĩ rằng tôi thật đáng thương nhỉ.
- ahh....Thật đau- tôi tự ôm lấy trái tim đang thổn thức đau đớn, nhớ nhung về một cậu con trai tài năng mang tên Kudou Shinichi
Đâu biết rằng lúc cô nàng đang chật vật với tâm trạng khốn khổ của bản thân thì chàng cũng đang cùng cực tìm kiếm nàng trong biển người...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com