Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7. Biến mất

7. Biến mất

Lễ tang của bác tiến sĩ được tổ chức rất đơn giản, chỉ bao gồm vài người thân cận với ông. Tuy nhiên, bản tính của ông phúc hậu hiền hòa, chính vì vậy mà người ra người vào vẫn đông đúc tấp nập, hoàn toàn không đúng với hai chữ 'giản đơn' chút nào.

Hình ảnh ông mỉm cười phúc hậu được đặt trước chiếc quan tài màu đen tuyền, cùng một dàn hoa trắng toát thanh thuần. Hoa hồng trắng được kết thành vòng, cánh hoa rũ xuống kiêu kỳ, tựa như đang khóc thương cho người ra đi.

Cả buổi lễ, chỉ có Miyano Shiho vẫn luôn nhìn về phía ông, không hề rời mắt.

Xung quanh cô, bầu không khí tang thương vẫn luôn phủ lên không gian một sắc màu trầm buồn. Bên cạnh, đám nhóc khóc rất to. Tiếng khóc non nớt ngây thơ khiến bầu không khí càng thêm ảm đạm. Cô rất muốn đến an ủi chúng, nhưng cô không hề làm vậy.

Bởi vì chúng hoàn toàn không biết người mang cái tên Miyano Shiho này.

May mắn, bên chúng có Ran, Sonoko và một vài người khác. Có lẽ, cô cũng không cần phải quá lo lắng về chúng cũng như về sự biến mất của Haibara Ai và Edogawa Conan, bởi vì cậu sẽ sắp xếp mọi việc chu toàn.

Thuật lại một câu chuyện thật hoàn hảo và không có sơ hở để biện minh cho 'cái chết' của Haibara và Conan, cô tin cậu sẽ làm tốt điều đó hơn ai hết, đúng không, chàng thám tử mà cô căm hận đến tận tim gan?

Vậy mà kỳ lạ làm sao, hôm nay cậu lại không đến. Là do tự dằn vặt nên không tới sao?

Cũng đúng thôi, vì sao cậu lại phải đến lễ tang của một người mà chính tay cậu đã giết chết, để rồi sau đó nghe cô mắng chửi thậm tệ đây. Nhưng thật buồn, không có cậu, cô cảm thấy được tâm tình của mình bị dồn nén đến uất nghẹn. Có lẽ, nếu cô phát tiết tất cả lên người cậu sẽ tốt hơn.

Cũng không biết vì sao cô cảm thấy, chỉ có cậu tình nguyện đứng yên để cô giải tỏa cơn tức giận của mình.

Cô khẽ cười chua chát, đôi mắt ngọc vẫn chăm chú vào một điểm. Chỉ là, đôi mắt sớm đã trầm buồn nay càng trở nên u tối, trong phút chốc, tựa như ánh sáng trong đôi mắt ấy tan biến hoàn toàn.

Trải qua vài tiếng, quan tài của ông được chôn cất tại một khu vực có khung cảnh đẹp, phong thủy rất tốt. Cô biết được, đây là do ông bà Kudo cẩn thận lựa chọn, cũng như để thay con trai tạ lỗi với người đã khuất. Cô cũng không có ý kiến, bởi vì cô muốn ông nhận được mọi điều tốt đẹp nhất, kể cả là sau khi đã rời khỏi thế gian.

Đặt bó hoa xuống trước bia mộ của ông, cô lặng người. Cả lễ tang, dù là một giọt nước mắt cô cũng không rơi xuống. Cả người tựa như một khúc gỗ, không nói cũng không cười, chỉ an tĩnh mà nhận lấy phần việc của mình, cố gắng để buổi tang được diễn ra suôn sẻ.

Đến cuối cùng, dòng người rời đi, cơn mưa đổ xuống như trút nước, từng hạt mưa lạnh lẽo thấm dần qua bộ khoác đen tuyền trên thân cô.

Lạnh sao?

Có lẽ không, với tâm hồn đã trải qua nỗi đau đến tê tâm liệt phế, một chút lạnh lẽo này có xá gì.

Đứng dưới cơn mưa xối xả một lúc, để nước mưa gột rửa đi cảm giác cô quạnh, cô xoay người rời đi.

Khuôn mặt cô thấm đẫm nước, chỉ là không biết, đó là hạt mưa hay là nước mắt.

Chiếc xe đen tuyền vụt đi trong làn mưa xối xả, lướt qua một thân ảnh gầy guộc đáng thương.

Miyano Shiho vừa rời khỏi, lại có một bóng dáng khác thẫn thờ bước đến.

Thân ảnh xơ xác gầy ốm, hai mắt tiêu điều vô hồn, mái tóc bết bát dính chặt lên khuôn mặt tuấn tú.

Kudo Shinichi?

Đây sao có thể là chàng thám tử vang danh lừng lẫy đấy?

Thật sự, nếu hiện tại có ai trông thấy cậu, cũng sẽ không nhận ra cậu là Kudo Shinichi.

Bởi vì cậu trông khác quá, cứ như một gã nghiện, toàn thân yếu ớt, tâm thần bất ổn mà lủi thủi đến trước bia mộ giữa cơn mưa tầm tã.

Đúng là vậy, chẳng có ai nhận ra, từ lúc buổi tang bắt đầu, cậu đã luôn đứng từ xa để ngắm nhìn.

Có lẽ là để nhìn ông lần cuối, cũng là để nhìn thấy cô nhiều hơn một chút.

Nhìn cô dán chặt mắt vào nụ cười của ông, lòng cậu thắt chặt lại, toàn thân đau đớn đến run rẩy.

Nhìn cô đứng dưới mưa, cậu đã muốn chạy đến bên cô, ôm lấy cô, an ủi cô, như những gì Edogawa Conan đã từng làm, với Haibara Ai.

Nhìn cô rời đi, cậu đã muốn níu lấy cô, níu lấy Miyano Shiho.

Nhưng tất cả cuối cùng chỉ là ước muốn của cậu mà thôi.

Cái chết của bác tiến sĩ chính là bức tường kính dày, ngăn cách thế giới của cậu và cô. Cậu chẳng có can đảm mà chạy về phía trước, còn cô càng không có khả năng sẽ quay đầu.

Chung quy, chẳng có biện pháp nào để chúng ta trở lại như xưa.

Có lẽ, số phận đã mặc định, Conan và Haibara không thể thuộc về nhau, Shinichi và Shiho càng không thể.

Vì vậy cậu chỉ có thể gặm nhấm nỗi đau thấu tận tâm can, đứng từ xa lẳng lặng nhìn cô. Cho đến khi cô rời đi, cậu mới dám bước đến, nhìn bia mộ khắc tên người bác mà cậu yêu thương hết mực.

Nước mưa cũng chảy dài trên khuôn mặt cậu, xen lẫn từng dòng nước mắt mặn chát.

"Bịch!!"

Âm thanh lớn vang lên, đầu gối của cậu chạm mạnh vào nền đất. Nước mưa văng tung tóe, phản chiếu thân ảnh yếu đuối của chàng thám tử cao ngạo năm nào.

Cậu quỳ tại đó, đầu cúi thấp, mím chặt môi.

Cơn mưa hôm đó rất lạnh, lạnh đến nỗi da dẻ cậu trắng bệch như tờ, lạnh đến độ khiến tâm tình chàng thiếu niên nhiệt huyết trở nên buốt giá, nhưng dù có như vậy cũng không thể cuốn trôi nối dằn vặt trong cõi lòng cậu.

Cậu chỉ có thể quỳ trước bia mộ mà thốt lên hai từ "Xin lỗi!" một cách nghẹn ngạo.

Lời xin lỗi này dành cho bác, và cả cô. Đáng tiếc, không có người nào là thật sự nghe thấy lời cậu nói cả.

Sau hôm đó, Miyano Shiho biến mất, tựa như bốc hơi khỏi cõi đời.

Một khoảng thời gian sau, Kudo Shinichi đã trở lại, nhưng tựa như chẳng còn là Kudo Shinichi. Miyano Shiho rời đi, như chẳng hề tồn tại Miyano Shiho.  

Cơn mưa hôm ấy cuốn trôi hai con người, hay là mang đến hai con người khác?

Ai cũng không thể trả lời được.  

...........

Thời gian trôi qua tựa như một cái chớp mắt, thoáng cái đã hơn bảy năm. Tại London tuyết trắng mưa sương, cô chậm rãi bước đi qua dòng người đông đúc. Cô vùi khuôn mặt trắng noãn vào trong chiếc khăn len đỏ, thổi nhẹ vào tay lọn khói trắng, sau đó lại rẻ vào một quán nước nhỏ thân thuộc bên đường.

Sau khoảng thời gian dài sinh sống tại London này, quán nước nơi đây cũng được xem là một trong những nơi yên tĩnh để cô dừng chân.

"Cô Scarlet, vẫn như cũ sao?"

Ciara Scarlet, đó là họ tên đầy đủ của cô. Người nhân viên tiếp đãi rất nhiệt tình, đồng thời cũng rất quen thuộc với loại đồ uống của cô. Bởi vì thông thường, cô đến đây cũng chỉ dùng một loại thức uống duy nhất.

Cô nhẹ gật đầu, sao đó tìm đến vị trí bên cạnh cửa sổ yêu thích mà ngồi xuống. Cô chống cằm ngước nhìn ra bên ngoài, hiện lên trong đôi mắt màu ngọc đẹp đẽ là cả một bầu trời được tổ điểm bởi nghìn nghìn vạn vạn cơn mưa tuyết trắng xóa.

Cô đã từng rất thích tuyết, màu trắng đẹp đẽ của chúng khiến cô say mê.

Nhưng từ một lúc nào đó trong suy nghĩ của cô, tuyết chẳng khác gì một trận gió lạnh mang đến cơn buốt giá cho con người. Một khi cái nhìn thay đổi, thì mọi thứ trong mắt cũng thay đổi. Tuyết hiện tại cũng chẳng còn gì mỹ lệ để cô say đắm nữa rồi.

"Của quý khách!"

Tách cà phê nóng hổi được đặt xuống bàn. Cô liếc mắt nhìn mặt nước lắng đọng trong tách nhỏ, trong lòng cũng bình lặng hơn nhiều. Cô nhấp một ngụm, vị đắng và cảm giác ấm áp lan tỏa dần trong cô. Có lẽ cà phê chính là ngoại lệ duy nhất của cô. Vì sau bao nhiêu năm, cô vẫn yêu thích hương vị này.

"Reng!"

Đột nhiên, chiếc điện thoại bên cạnh cô báo chuông. Cô liếc nhìn một cách lười biếng, thấy dòng tin nhắn rõ ràng trên màn hình sáng, cô khẽ tặc lưỡi khó chịu.

Đúng là, muốn nghỉ ngơi một lúc cũng thật khó khăn.

Cô vội uống hết tách cà phê, rồi cẩn thận để tiền bên dưới tách. Sau đó từ tốn rời khỏi quán, bắt một chiếc taxi đi đến nơi làm việc. Ngồi bên trong xe, cô nhắm mắt, thở dài, trong lòng thầm quyết định.

Có lẽ sau nhiệm vụ này, cô cần một ít thời gian để nghỉ ngơi.

.....

"Shinichi, thiệp cưới đã hoàn chỉnh rồi!"

Giọng nói trong trẻo của Ran từ phòng khách vọng vào, kéo anh thoát khỏi nhiều luồng suy nghĩ nhức óc. Anh đứng dậy, vuốt thẳng chiếc áo sơ mi trắng ngần trên thân, chỉnh lại mái tóc rối, sau đó nhấp một ngụm cafe đã nguội lạnh trên bàn rồi bước ra ngoài.

Tiếng cửa mở ra, Ran nhìn anh.

Trong vô thức, cô vẫn bị anh mê hoặc.

Cậu bạn thanh mai trúc mã của cô so với trước kia có khá nhiều thay đổi, nhưng điều đó càng khiến anh trở nên quyến rũ. Ngũ quan hoàn mỹ của anh dần trưởng thành hơn, đôi mắt càng sâu thẳm và trầm lắng, tựa như mặt hồ lạnh tĩnh, không chút gợn sóng.

Nếu hỏi ánh mắt của anh có thể lóe lên tia cảm tình vì ai? Cô có thể đáp lại rằng, chỉ có một người có thể khiến anh như thế.

Bảy năm trôi qua, nụ cười trên gương mặt anh đã vơi đi không ít, đến nỗi cô gần như quên mất chàng thám tử hoạt bát và kiêu ngạo năm nào đã từng đối mặt với cô tươi cười ra sao. Tuy nhiên, điều này càng làm nổi bật hình tượng kẻ đại diện công lý trong mắt nhân dân của anh, cũng làm tăng lên sự uy nghiêm thần thái của chàng thám tử đại tài bật nhất xứ sở mặt trời mọc.

Huống hồ sau bảy năm, sự nghiệp của anh đã đạt đến đỉnh cao chói lọi. Thử hỏi có ai trên đất nước này lại không biết đến danh tiếng của Kudo Shinichi - vị thanh tra cấp cao trẻ tuổi nhất của Sở Cảnh sát thủ đô Tokyo cũng như Cơ quan Cảnh sát quốc gia Nhật Bản (National Police Agency - NPA) cơ chứ.

Kudo Shinichi, cái tên mà bất cứ tội phạm nào cũng phải kiêng dè.

Anh bước ra bên ngoài, nhìn Ran.

Cô không có nhiều thay đổi, đôi mắt vẫn trong trẻo lấp lánh, mái tóc vẫn đen dài đẹp đẽ, chỉ là trên khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ có thêm mấy phần chín chắn và già dặn mà thôi. Bảy năm trước, cha mẹ cô đã tái hợp, một nhà ba người vô cùng hạnh phúc.

Khi anh được được đào tạo trực tiếp tại trường quân sự nổi tiếng nhất Nhật Bản thì cô cũng bước vào đại học, theo ngành Luật đúng như kỳ vọng của mẹ cô. Hiện tại, cô cũng được xem là một luật sư có tiếng tại Tokyo.

Và, cô cũng sắp kết hôn.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, cô vội chỉnh đốn lại tâm trí, lần nữa vui mừng thông báo: "Đây là thiệp cưới."

"Vậy sao?"

Shinichi nhàn nhạt đáp, dường như không có hứng thú với vấn đề này. Ran trầm xuống, nhỏ giọng nói: "Ừ, ngày hôm đó hãy cười lên, dù sao cũng là ngày vui của tớ. Cậu cứ xem như là... chúc phúc cho người bạn này đi!"

Cô khẽ mỉm cười bẽ bàng. Sau khi Miyano Shiho rời đi, cô đã cố gắng lần nữa. Nhưng một năm, ba năm rồi năm năm, thanh xuân của cô trôi qua như gió thổi, nhưng người đàn ông trước mắt vẫn không mảy may rung động. Khi đó, cô biết mọi chuyện đều đã kết thúc thật rồi.

Cũng đã đến lúc cô nên đi tìm hạnh phúc của bản thân, và cô đã tìm được. Còn anh, vẫn như cũ trông ngóng một người. Với tư cách là một người đã từng yêu anh sâu đậm, trước khi rời đi, cô vẫn muốn để lại cho anh một lời khuyên nhỏ.

"Shinichi, đừng đợi nữa. Nếu cậu không dám theo đuổi, dù có đợi bao lâu thì cô ấy cũng sẽ không quay về đâu."

Giọng nói của Ran vang lên thâm thúy vô cùng, tựa như tiếng chuông ngân, hòa lẫn vào từng tiếng tim đập của anh.

"Cậu biết mà..." Cô thở dài một hơi, tựa như không hề muốn nhớ về chuyện buồn năm ấy.

"Cô ấy đã mất đi ánh sáng rồi, giữa bóng đêm kia, cô ấy chẳng thể tìm được đường quay về nữa."

Bóng lưng Ran khuất dần sau cánh cửa. Nhưng mà âm thanh của cô vẫn luẩn quẩn trong tâm trí anh. 

Cô ấy...không tìm được đường quay về sao?

Còn anh...có dám chạy vào màn đêm đó mà tìm cô ấy hay không?

.......

Au: AugustKN

Hôm nay cao hứng nên ra chương mới. Xin lỗi vì lặng hơi lâu :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com