Takemichi nắm chặt bàn tay của Mikey, mặc kệ cho máu vẫn chảy không ngừng, loang lổ khắp chiếc áo của cậu, một mảnh đỏ rực, chói mắt. Sức lực cậu cũng chẳng còn bao nhiêu, nhưng sao cậu vẫn chưa chịu thả con người kia ra? Vì sao cậu vẫn nắm chặt đôi bàn tay ấy.
“Hãy cầu cứu tao đi...”
“Tao nhất định sẽ cứu mày mà!!! Manjirou.”
Gã người kia mở to mắt, trong phút chốc, gã đã nhìn thấy tia sáng rực lên trong con ngươi người đối diện. Khuôn mặt gã nhăn nhúm lại như đứa trẻ sắp khóc, gã khóc nấc lên, gã vươn tay nắm chặt lấy ánh sáng của mình, môi mấp máy.
“Cứu tao với, Takemichi...”
Xẹttt
.
.
.
.
.
Takemichi bật dậy, một bên đầu đau như búa bổ, mắt cậu bắt đầu mờ dần, cậu rên rỉ nhỏ nơi cổ họng. Cả người ngả dựa ra đằng sau, cậu dựa vào tường một lúc cho đến khi cơn đau chấm dứt. Cơn đau đầu dần dịu lại, Takemichi lúc này mới hé mắt tò mò nhìn xung quanh rồi bị cảnh vật xung quanh làm cho ngớ người.
Đây là đâu? Takemichi vẫn nhớ rõ mấy phút trước bản thân còn đang nắm chặt bàn tay của gã tổng trưởng của cậu, còn nghe được cả lời cầu xin của gã. Sau đó, cậu thấy mắt nặng trĩu và khi tỉnh dậy thì bản thân đã nằm ở một nơi xa lạ.
Chập chững đứng dậy, cậu nghĩ bản thân đã quay về quá khứ một lần nữa, nhưng nơi này có chút lạ so với trí nhớ của cậu về những lần du hành thời gian trước, em nên gặp cộng sự - Chifuyu của mình. Mà vì nơi này lạ quá, cậu không biết đường đến nhà người cần gặp, Takemichi liền đi hỏi đường.
Nhưng thay vì trả lời cậu, mọi người đều ngó lơ qua, kể cả khi cậu quơ tay trước mặt họ, đụng nhẹ vào vai họ nhưng vì sao lại không một ai chú ý hay trả lời cậu, quái lạ quá. cậu thở dài đi thẳng, nhưng khi nghe tiếng còi xe ôtô thì mới hoảng hốt, định chạy nhưng không kịp vì nó đã lao đến gần cậu lắm rồi, Takemichi co người lại chuẩn bị cho tình huống xấu nhất xảy đến nhưng... Một điều đáng sợ đã xảy ra khi chiếc ôtô kia đi xuyên qua cậu.
Takemichi đã sợ hãi đến mức ngồi bệt xuống, hai mắt cậu mở lớn, bàng hoàng nhìn sự việc vừa xảy ra. cậu run rấy đưa đôi bàn tay lên nhìn, vẫn là bàn tay của cậu, có da thịt đàng hoàng và nó không trong suốt như miêu tả những hồn ma mà cậu thường được nghe kể. cậu đứng dậy và quyết định kiểm chứng lại một lần nữa.
Lần này, cậu đứng ngay giữa lòng đường, chờ đợi chiếc xe nào đó lao tới, cậu đã suy nghĩ rằng nếu bản thân bị thương một chút chắc không sao, đỡ hơn khi phát hiện bản thân có thể đi xuyên đồ vật. Tiếng xe tải lao đến, cậu giơ hai tay ra, nhắm chặt mắt và đón nhận thứ đang lao đến.
Xoạtt...
Takemichi ngẩn người, chiếc xe tải xuyên qua người cậu, cơ thể em không chút hề hấn gì, chiếc xe còn đi rất bình thường như vừa đi xuyên qua làn gió vậy. cậu vẫn còn chưa tin được điều vừa xảy ra với mình, rằng giờ đây cơ thể cậu có thể xuyên qua đồ vật, như những linh hồn cậu được nghe kể.
Lẽ nào... cậu đã chết rồi sao? Không thể nào, cậu không thể chết được. cậu còn chưa cứu mọi người, cậu còn chưa đáp lại lời cầu cứu của Mikey, Hina còn đang đợi cậu để có thể khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh khối, cậu còn chưa nhìn thấy đợi nụ cười hạnh phúc của Hina trên lễ đường. Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, tinh thần cậu không chịu nổi cú sốc này.
.
.
.
.
.
cậu lang thang trên con đường đã nhuốm màu ánh chiều tà, người người vẫn vội vã qua lại, chỉ có bóng dáng cậu là thong dong đi từng bước, thật ra là trong lòng cậu lại nặng nề hơn bao giờ. Bóng dáng có người lướt qua cơ thể cậu, Takemichi quay đầu nhìn người vừa đi ngang qua, rồi cậu cụp mí đi tiếp. Đôi chân cậu vẫn đi, điểm dừng ở đâu thì em không biết, bởi hiện tại cậu chỉ muốn đi đâu đó để giải khuấy. cậu cứ đi mãi, đi mãi và không thấy điểm dừng.
Khi cậu dừng bước, đia điểm cậu dừng chân là cầu Tokyo. Đêm về, không khí bắt đầu se lạnh, đèn đường cũng sáng lên, chỉ có nơi đáy mắt cậu là một mảnh sầu não, tăm tối. cậu hít một hơi thật sâu, rồi thở nhẹ ra để trút hết sự mệt nhoài cậu giữ mãi nãy giờ. Ở phía xa xa con sông là thành phố hoa lệ, rực rỡ ánh đèn, những toà nhà cao thấp lung linh ánh đèn. cậu nhón người về trước, hưởng thụ sự mát mẻ của con sông mang lại.
“Này!!!”
Bỗng có tiếng hét làm phá bỏ không gian yên tĩnh, bóng dáng một người đàn ông lao đến. Anh ta lao đến định nắm lấy tay cậu thì bàn tay anh ta đã xuyên qua cánh tay cậu và lơ lửng giữa không trung. Takemichi cũng giật mình, theo đó nhìn lại con người kia. Bốn mặt nhìn nhau, không khí thật sự quỷ dị.
Cuối cùng con người kia cũng bình tĩnh, nhưng tâm trí anh không chắc là bình tĩnh được hay không vì việc gặp phải một "hồn ma" có chút không khoa học, cơ mà... Khoa học gì tầm này nữa, trước mặt anh đã xuất hiện một "hồn ma". Cứ tưởng phải như mấy bộ phim kinh dị chứ nhỉ? Cơ thể phải dính máu, bộ phận không còn lành lặn hay ít nhất là mặt phải trắng bệch chứ. Đằng này cơ thể, quần áo và bộ phận đều đầy đủ, tươm tất, thịt và khuôn mặt vẫn hồng hào.
“Cậu là một linh hồn à?”
“Hể!? Chắc là thế... Nhưng sao anh thấy được tôi vậy?”
Anh gãi đầu, cũng không rõ vì sao nữa. Lúc nãy đang trên đường đi về thì bắt gặp thân ảnh Takemichi đứng ở lan can cầu, tưởng cậu chuẩn bị nhảy cầu nên mới hốt hoảng kéo lại, ai ngờ sự tình thành ra như này đâu. Anh lắc đầu trước nghi vấn của cậu, điều anh thắc mắc bây giờ chính là người đang đứng trước mặt anh đây này. Mà dù sao cũng không muốn dính dáng đến gì nhiều, anh đứng dậy quay người bỏ đi.
Takemichi hốt hoảng vươn tay kéo áo anh lại. Anh vừa đi được một lúc bị lực kéo mà phải ngừng lại. Một lần này, bốn mắt nhìn nhau. Bầu không khí quái dị này lại xuất hiện rồi, cậu ngượng ngùng thả áo anh ra, đưa tay gãi má. Cả hai duy trì như thế vài phút, cuối cùng vẫn là anh không chịu được liền hỏi.
“Cậu kéo tôi lại làm gì?”
“T-Thật ra thì... Chỉ có mình anh nhìn thấy được tôi, cho nên là m-muốn bám theo.”
Giọng cậu về sau càng ngày càng nhỏ dần, việc bám theo một người được xem là một hành động biến thái đó. Nhưng cậu không phải biến thái chỉ là có duy nhất một người có thể nhìn thấy cậu, cậu không muốn phải cô đơn lang thang trên những con đường đâu.
Bàn tay nhỏ nắm chặt góc áo đến nhăn nhúm lại, cậu đang chờ lời từ chối của người đối diện nhưng câu trả lời sau đó đã làm cậu rất ngạc nhiên.
“Ừ... Dù sao cậu cũng không làm hại gì cho tôi, trông cậu yếu quá nhỉ?”
Takemichi nhăn nhó, lại có người chê cậu. Bị nói trúng tim đen, cậu chỉ ngậm ngùi cúi đầu, thì, đúng là cậu hơi yếu thiệt.
Nhìn cái đầu vàng xù xù của cậu, anh còn thoáng nhìn thấy cái tai cún đang cụp xuống, trông vừa buồn cười lại có chút đáng yêu. Anh đứng dậy, quay người nhìn cậu.
“Sano Shinichiro là tên tôi, còn cậu?”
“H-Hanagaki Takemichi.”
Cảm xúc khó tả dâng trào, cái tên mới quen thuộc làm sao. Trong trí nhớ của cậu, cái tên Shinichiro luôn ăn sâu vào trong máu. Mikey vẫn thường nói cậu trông giống anh trai gã là Shinichiro.
Takemichi luôn bật cười khi nghe điều đó, cậu còn có chút tò mò về người đàn ông đó. Hiện tại, đã mãn nguyện rồi, anh đang đứng ngay trước mặt cậu, còn nói cả họ lẫn tên nữa.
Được dịp như này, Takemichi mới nhìn rõ từng chi tiết trên khuôn mặt anh, đúng là anh em nên Shin có nét giống Mikey, ngay cả đôi mắt cũng giống chỉ khác một điều là anh tóc đen và trông chững chạc hơn Mikey nhiều. Mãi ngắm Shin nên cậu không biết hành động lộ liễu của cậu đã bị Shin nhìn thấy, anh còn cười trừ vì cảm thấy da mắt mình như sắp bị đục lỗ đến nơi vậy.
“Nhóc con này sao lại nhìn anh dữ vậy?”
“Được rồi, giờ đi về thôi. Xem như nhóc ở ké nhà anh đây ha?’’
Takemichi bối rối gật đầu, bước đến nắm lấy góc áo của Shin khiến anh có chút bất ngờ. Thằng nhóc này cứ như mấy đứa nhỏ 5,6 tuổi ấy nhỉ? Nhưng trông lớn tuổi hơn cả đứa em của anh. Thấy Shin mãi nhìn mình không đi, cậu có tò mò sờ mặt mình, bộ mặt cậu bị làm sao à? Shin giật mình, vội bảo không có chuyện gì rồi cũng quay người đi. Takemichi thì vẫn cầm góc áo đi lon ton phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com